Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: Chương 54

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Chương 54


Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.

Khi đó bất kể là vai diễn được thỏa thuận bằng lời nói hay là vai diễn được ký hợp đồng, thậm chí ngay cả khi em đã nhập đoàn làm phim đều đột nhiên bị người ta nói là em không thích hợp, cần phải đổi người.

Ban đầu cô cũng rất cảnh giác, rõ ràng biết chuyện này là chuyện không thể nào, nhưng sau đó tên đạo diễn Viên kia gọi điện thoại cho cô, kèm theo việc thử vai ở cao ốc Hoa Ngôn khiến cô phút chốc buông lỏng cảnh giác.

Người đại diện có chút chuyện muốn tìm em.”

Lâm Sơ Diệp bị ánh mắt của anh làm cho cảm động.

Ôn Tịch Viễn: “Bây giờ đang thử vai sao?”

“Vâng?” Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh, chưa kịp hỏi chuyện gì, điện thoại đã vang lên.

“Không có gì.” Anh nói, sau đó cúi người xuống hôn cô:”Chăm sóc tốt bản thân.”

Vì vậy em hoài nghi bản thân mình một thời gian dài, không biết tại sao mình lại trở nên kém cỏi như vậy.

“Anh chỉ nói sự thật.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, anh làm việc trước đi, đừng để quá mệt.”

Chắc là anh phải đến công ty một chuyến.”

Nhưng mà bản thân em cũng có vấn đề, nếu em có thể tự mình cảnh giác hơn một chút thì tốt rồi, cũng không đến mức bị người ta lừa như thế.”

Phùng San San ở phòng nghỉ chờ Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu liền đi ra ngoài tìm, không ngờ hai người đã rời đi rồi, làm cô lo lắng muốn c·h·ế·t.

Lâm Sơ Diệp nghiêm túc gật đầu: “Thật sự không có gì.”

Sau đó có một người gọi điện thoại cho em, tự xưng là đạo diễn Viên Cương của bộ phim này, kết quả hóa ra…..” Lâm Sơ Diệp nhắc tới chuyện này vẫn dừng một chút, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi biết bản thân mình bị lừa.

Cho nên em luôn có một chấp niệm, chính là trước khi rút ra khỏi giới giải trí, có thể tìm được một cơ hội để kiểm tra thử xem nỗ lực mấy năm qua của em là có hiệu quả hay không.”

“Kẻ lừa đảo?” Phùng San San sửng sốt: “Kẻ lừa đảo gì cơ?”

Cô đẩy cửa xe đi xuống.

Kết quả thì sao chứ, là phát hiện ra đó chỉ là một âm mưu, nên trong lòng thật sự rất thất vọng, cộng thêm chuyện của mấy năm nay khiến em không khống chế được cảm xúc của mình mà thôi.

Lâm Sơ Diệp cười cười, không nói tiếp.

Em thì sao? Bây giờ đang ở đâu?”

Nói là nhìn trúng em cho vai nữ chính của bộ phim 《Bán trình phong vũ》.

Một công ty lớn như Hoa Ngôn thì sao có thể nhìn trúng cô cho vai nữ chính được chứ.

Từ trước đến giờ em vẫn luôn sùng bái Hoa Ngôn, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại như thế, lại còn hẹn thử vai ở Hoa Ngôn, cho nên em mới tin, lúc ấy trong lòng em còn có chút mong chờ.

“Thật ra có một khoảng thời gian em liên tục bị hủy hợp đồng, nên bị đả kích không nhỏ.

“Được.” Ôn Tịch Viễn gật đầu, nhìn cô cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, lại gọi cô: “Lâm Sơ Diệp.”

Cô không lạc quan được như Ôn Tịch Viễn, cô đã từng đấu tranh, vì cô biết Chu Cẩn Thần gây khó dễ đối với hợp đồng sẽ trói buộc cô đến nhường nào.

Là Phùng San San gọi tới.

Lâm Sơ Diệp băn khoăn nhìn anh: “Anh như thế này, sau này sẽ chiều hư con mất.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Sơ Diệp: “Bây giờ chị đang ở đâu? Em đi tìm chị.”

Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười với anh: “Dù sao cũng là treo đầu dê bán thịt c·h·ó.

“Là Chu Cẩn Thần hợp tác với người kia thiết kế một cái bẫy để dụ em vào.

Bây giờ sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cũng nhận ra rằng, cô không có tác phẩm nào cả, nhan sắc cũng không phải là loại xuất sắc đến mức khiến người khác gặp một lần là nhớ mãi.

Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Chắc là em phải về đoàn làm phim một chuyến.

Ôn Tịch Viễn cũng ôm cô, bàn tay vỗ nhẹ vào gáy.

Lê Duệ: “Viên Cương, đạo diễn Viên ạ.”

Ôn Tịch Viễn hơi nhíu mày, sao có thể là âm mưu được?

Lâm Sơ Diệp vừa bước vào phòng của Phùng San San, nhìn thấy tin nhắn cũng hơi hoang mang, nhưng vẫn nhắn số điện thoại kia qua cho Ôn Tịch Viễn.

“Em quên?” Phùng San San suýt nữa hét lên: “Lâm Sơ Diệp, em có chuyện gì sao? Một người còn đang sống sờ sờ như chị mà em có thể quên được sao?”

Ôn Tịch Viễn hơi nhíu mày hỏi: “Âm mưu? Âm mưu gì?”

Phùng San San: “Chị gọi xe về đoàn làm phim rồi.

“Cảm ơn anh, Ôn Tịch Viễn.”

“Sao thế?”

Ôn Tịch Viễn nhìn thấy sự thản nhiên trong mắt cô, cực kỳ bình tĩnh mà chấp nhận hoàn cảnh khó khăn hiện tại, không nhịn được gọi cô: “Lâm Sơ Diệp.”

Đột nhiên, Lâm Sơ Diệp cảm thấy chua xót.

Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn cô: “Có tiết lộ số điện thoại của kẻ lừa đảo thì cũng không sao cả.”

“Em nghe điện thoại cái đã.” Cô áy náy cười với Ôn Tịch Viễn, lấy điện thoại ra.

Cảm ơn anh, Ôn Tịch Viễn.”

Trên đường, anh gọi một cuộc điện thoại cho Lê Duệ: “Hạng mục 《Bán thành phong vũ》 do ai phụ trách?

Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại: “Thật ra em đã luôn không ngừng tự an ủi chính bản thân, cảm thấy có thể là do yếu tố bên ngoài, nhưng mặt khác em vẫn nghi ngờ bản thân, cho nên mấy năm kia em vì vai diễn mà cố gắng rất nhiều, em muốn thử đột phá bản thân, nhưng vẫn không có cơ hội để thực hiện.

Chương 54: Chương 54

Ôn Tịch Viễn cũng cười với cô: “Vấn đề không nằm ở em, mà là do đối phương không biết giới hạn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Tịch Viễn cũng mỉm cười: “Thật sự không có chuyện gì sao?”

Âm thanh bàn phím của Lê Duệ ở đầu bên kia truyền tới, rất nhanh đã có câu trả lời: “Là phó tổng Lưu phụ trách sản xuất ạ.”

“Có cần anh đưa em lên không?” Ôn Tịch Viễn hỏi.

Em cũng không biết bây giờ mình có thể buông bỏ được hay không, nhưng nghe được lời khen của anh, cho dù nó có là để an ủi em đi chăng nữa thì em cũng rất vui.

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không cần đâu, anh lên đó sẽ không tiện.”

Sau này là Phùng San San nói cho em biết, là Chu Cẩn Thần đưa tài nguyên của em cho Hứa An Nhiên, chứ không phải là vấn đề ở em.”

Sau đó giải thích với anh: “Là em nhận được một cuộc điện thoại gọi tới thử vai của Hoa Ngôn, bọn họ nói là hình tượng khí chất và diễn xuất của em rất phù hợp với vai diễn của bọn họ, nên hẹn em qua đó bàn bạc một chút.

Ôn Tịch Viễn cười: “Không phải là vấn đề em có buông xuống được hay không, mà là em có muốn tiếp tục đi xa hơn nữa hay không mà thôi.”

“Lâm Sơ Diệp, em đi đâu rồi? Sao thử vai xong không thấy bóng dáng em đâu thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu gửi số điện thoại của ông ta qua cho tôi.” Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, sau đó nhân lúc xe đứng chờ đèn đỏ gửi một tin nhắn cho Lâm Sơ Diệp: “Em gửi số điện thoại của đạo diễn Viên kia qua cho anh.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”

Lúc bị đổi người, bị người khác từ chối khiến em sinh ra nghi ngờ, cảm thấy tại sao mình lại tệ đến như vậy, cảm thấy rất mất mát, rất khó chịu.

Ôn Tịch Viễn thấy cô vào khách sạn mới lái xe rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô hơi kiễng chân, ôm chặt lấy anh.

Lê Duệ: “Vâng, đúng ạ.”

Diện mạo và khí chất của em ở trong cái vòng luẩn quẩn phức tạp này là một loại đặc biệt, là khí chất trời ban, có đam mê, diễn xuất cũng rất có hồn, tính cách mạnh mẽ, phim truyền hình hay điện ảnh đều phù hợp, là hình tượng mà rất nhiều đạo diễn muốn tìm, chỉ là bọn họ chưa có cơ hội biết đến em thôi.”

Ôn Tịch Viễn: “Đạo diễn chính là ai?”

“Vâng?” Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh.

Ôn Tịch Viễn không nói tiếp, chỉ nâng tay vuốt nhẹ trán và hai má cô, nhẹ nhàng an ủi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không sao đâu, mọi chuyện cũng đều đã qua rồi.”

Lâm Sơ Diệp: “Em cũng chuẩn bị về, chút nữa em sẽ qua tìm chị.”

Em không biết nguyên nhân là vì sao, cứ tưởng là vấn đề của chính em, là năng lực của em không đủ mới dẫn đến việc bị người khác thay thế.

Ôn Tịch Viễn chỉ muốn nói cô đừng quá lo lắng, anh sẽ giải quyết tốt chuyện hợp đồng của cô, nhưng lại sợ cô lại nghĩ anh chỉ đang an ủi mình, hơn nữa cũng lo có chuyện bất trắc xảy ra, sợ cô hy vọng càng nhiều rồi lại thất vọng càng nhiều, cho nên suy nghĩ một hồi lại nhịn xuống, cười với cô.

Lâm Sơ Diệp nói xong, ngẩng đầu nhìn Ôn Tịch Viễn: “Mặc dù sau khi viết sách em cũng đã điều chỉnh được tâm lý của mình, không cần phải dựa vào sự khẳng định và sự tán đồng của người khác để nhận được đồng cảm như hồi 20 tuổi nữa.

“Hơn nữa,” Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Nhận thức của em không có vấn đề gì.

Lúc ấy Lâm Sơ Diệp quá buồn bã, không nhớ tới Phùng San San vẫn còn ở phòng nghỉ, thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn, tiềm thức của cô đã nghi ngờ cô ấy và Chu Cẩn Thần cùng một phe.

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, anh đưa em về.”

Ôn Tịch Viễn lái xe đưa Lâm Sơ Diệp trở về khách sạn của đoàn làm phim.

“Thật xin lỗi, chị San San, em quên mất.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng giải thích, thấy Ôn Tịch Viễn đã ngồi dậy, cô cũng ngồi dậy theo.

Đây đã là lần thứ hai Ôn Tịch Viễn gọi cô như thế này, cô cảm thấy dường như Ôn Tịch Viễn có chuyện gì đó muốn nói với cô.

Cô mỉm cười với anh: “Anh đừng lo lắng, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là lúc đó cảm xúc của em hơi bị mất khống chế nên mới làm quá lên thôi, không có chuyện gì đâu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Chương 54