Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 317: Đón Nhận Cái C·h·ế·t Đi !
"Đón nhận c·ái c·hết đi, Tử Thần !"
【"Các ngươi... Có còn biết quý trọng sinh mệnh sao?"】
"Chúng có sự hiểu lầm rồi, mỹ nhân ạ."
Bằng một cách thần kỳ, Đóng băng ngay khi đánh xuống một cách phi vật lý đến tột cùng.
【"Một trò tiêu khiển."】
"Vật phẩm này yêu cầu niệm chú."
Đôi mắt lập tức tỏa ra ngọn lửa bạc.
【"Đã tước đi sinh mệnh trong một năm nhiều hơn bất kì chủng tộc nào."】
"Xin lỗi người xem nhé."
Thành phố lúc này bỗng chốc đã hóa thành địa ngục trần gian.
【"Cũng có thể là sự an ủi, giải thoát."】
【"Mỗi một sinh linh đều chỉ có một đời để sống."】
Ánh mét Euriayaz trông như thể nhìn sâu bọ.
Có thể cày cấp thêm, cơ mà Diệp Vũ sợ Ánh Thư chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe nên hẹn nàng mai cày cấp tiếp.
Một mình một kiếm, trấn áp Hóa Thân kia.
Là đứa trẻ hắn cứu ở Thành Vạn Hoa.
"Tại sao hai người lại chỉ nhắm vào người phương xa ?"
【"...Ngươi biết giống loài nào tước đoạt sinh mệnh nhiều nhất không ?"】
[ Nặng nề thật đấy. ]
【"Đừng hi vọng được hồi sinh."】
"Anh Hùng."
"Từ một chiến binh, đến một chiến binh"
【"Các ngươi bôi nhọ niềm tự hào của những chiến binh t·ử t·rận vì quê hương, vì gia đình."】
[ Vớ va vớ vẩn, thấy tao vẫn g·iết, thưởng ngon là được. ]
Nhiều kinh khủng !?
"Cái ác hoành hành, bá tánh lầm than"
【Hóa Thân của Kẻ Mơ Mộng Viễn Vông đã tham gia trận chiến.】
Số lượng...!
【"Mà không hề phải trả giá."】
Minh chứng cho kẻ kế thừa ý chí của ngài ấy.
【"Ta là Nữ Thần Euriayaz."】
Chúng tủa ra khắp cả thành phố.
"Đầu tiên là ngươi, sau đó là Unholda Kaiser."
Những người không thích việc nhiệm vụ treo thưởng lại như vậy đều bị cho là "ảo game".
【Xin hãy lựa chọn một vị Danh Tướng hỗ trợ.】
Bốn Hoàng Hầu và một Hoàng Cẩu đã đẩy nhanh tốc độ dọn quái tới tối đa.
【Người chơi Đoàn Dực đã bị quên lãng...】
【"Những con rối bất tử của Ngoại Thần."】
[ Chỉ là một trò chơi thôi mà LOL. Quan tâm làm gì dữ vậy. ]
Vũ khí của vị Kiếm Tiên đứng tại Lam Hỏa Thành.
【"Cười cợt trên c·ái c·hết, coi thường c·ái c·hết."】
Thông báo nhảy lên liên tục.
Vô Nhất trợn to mắt.
【"Tử Thần của Phương Đông."】
Chỉ trong giây lát, ngọn lửa kia đã bị nhuộm bởi vô số màu sắc hỗn loạn.
Vô số người ở kênh chat và các diễn đàn đang tranh cãi.
Dòng chữ hắn muốn thấy nhất đã xuất hiện rồi.
"Để lũ quỷ dữ đối đầu với lưỡi gươm của ta"
【"Cái c·hết đối với các ngươi là gì ?"】
Làn khói mịt mù gây ra bởi Hóa Thân Của Cơn Mưa Mùa Đông đang tan dần.
【"Ngươi nghĩ ta để ngươi niệm chú hoàn tất sao !?"】
Ngạo Thiên nhắm mắt.
【"Các ngươi cười cợt trên c·ái c·hết của họ."】
【"Để trở thành một Tử Thần, đầu tiên ngươi phải biết sự quý giá của một sinh mệnh."】
"Kiếm Tiên kìa !" (đọc tại Qidian-VP.com)
[ Mấy người không có nhân tính à ? ]
Từ trong những đám mây kì dị, vô số vong linh đang bay xuống.
【Trừ Gian Diệt Ác đã được kích hoạt.】
Hắc Y Thiên Ma đứng dậy, đầy ngạc nhiên mà nhìn màn hình hiển thị.
Đây là vật Thiên Vỹ Yêu Vương để lại cho hắn.
Người thiếu niên trẻ tuổi kia, đang cầm trong thứ bảo vật mà vô số người chơi Nhất Thế thèm muốn.
【"Đừng lo, Đế Quốc Flammet rồi cũng sẽ đón nhận cơn thịnh nộ từ Neolani."】
"Diệp Vũ ! Diệp Vũ ! Qua xem nè !" Ánh Thư hào hứng chỉ tay vào màn hình tivi đang chiếu trực tiếp Lãnh Địa Chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ma Vương tỉnh giấc, Ma Thần khai sinh"
Thậm chí họ còn phải đứng chờ cho quái tiếp tục xuất hiện.
Lộ ra một đứa trẻ trông chỉ tầm 13-14 tuổi.
Thời điểm đó, người chơi còn ở cấp độ khá thấp, phần thưởng của nhiệm vụ treo thưởng ấy lại rất nhiều.
Gương mặt của Euriayaz lúc này chuyển thành phẫn nộ.
【Đợt 30 sắp bắt đầu.】
Hắn nhận ra ngay đây là ai.
"Trong khoảnh khắc bóng đêm bao trùm tất cả"
【...】 (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng những tia sét...
Lập tức quay sang hình màn hình.
【"Cái c·hết thật sự... Chính là bị lãng quên !"】
Móng vuốt sắc nhọn của nàng đang nhắm vào trái tim của Ngạo Thiên, sẵn sàng móc ra.
【"Từng là một loài Ma Tộc, gọi là La Sát."】
Một luồng khí tức kinh khủng tỏa ra từ người thiếu niên kia.
【"Thế nhưng người phương xa các ngươi, g·iết hại nhưng sinh linh của Nhất Thế."】
Là Kiếm Tiên !
"Cách tốt nhất để câu giờ, là nói chuyện mà."
Sát khí phừng lên.
Sau đó tia sét rơi xuống mặt đất, vỡ toang mà nổ tung như những chiếc bóng đèn điện khổng lồ.
Đi tìm các người chơi tội nghiệp mà t·ấn c·ông.
【"Những kẻ đến từ mặt sau của thế giới."】
"Chúng tôi cũng sống một đời, cũng c·hết một lần."
[ Lại Phật Online rồi. Nhân tính ? Nhân tính cái gì ? Chỉ là một trò chơi thôi ! ]
【"Nữ Thần Mùa Đông."】
【"Cái c·hết thật sự."】
【"Đây sẽ là cái kết cho các ngươi."】
"Hửm ? Gì đấy ?" Diệp Vũ đội mũ thực tế ảo mà chạy qua.
Chỉ trong một thời gian ngắn, trông nó đã chững chạc vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thông báo hiện lên từ thân thể hắn.
Euriayaz lập tức triệu tập vô số vong linh đang rơi xuống như mưa kia mà tụ họp tại chỗ nàng, lao đến t·ấn c·ông Ngạo Thiên.
"Ta kêu gọi ngươi."
【"G·i·ế·t, hoặc bị g·iết là điều hiển nhiên."】
【"Còn về phần ta...Các ngươi làm ta ghê tởm, người phương xa ạ."】
Sét đánh xuống.
【"Bởi vậy nên mỗi một lựa chọn trong cuộc đời họ đều quan trọng."】
Cơn mưa cùng đám mây mang màu sắc kỳ lạ ngày một dày đặc.
"Nhìn...Nhìn kìa !!!" Nhiều người chơi lâu năm lập tức nhận ra điểm bất thường.
【"Ta có thể nhìn thấy các ngươi qua c·ái c·hết của những sinh linh được ta tiễn đưa."】
Cuối cùng trở thành một màu trắng thuần túy.
【Người chơi được Bất Tử khi đang niệm chú triệu hồi Danh Tướng.】 (đọc tại Qidian-VP.com)
[ Từ giờ tôi không làm nhiệm vụ treo thưởng g·iết mục tiêu là người đâu. ]
【"Người phương xa."】
"Aaaa....!!! Cứu tôi ! Cứu tôi !!!"
【Người chơi ... đã bị quên lãng...】
"Vật tế" cần thiết để triệu hồi một Danh Tướng vô cùng đặc biệt.
"Hãy là ánh sáng chiếu rọi nhân gian"
Mọi người đều hoảng loạn.
【"Nhưng các ngươi, chỉ trong một khoản thời gian ngắn."】
【Kiếm Tiên Minh Tưởng】
Vũ khí đỏ.
【"Nhìn những thuộc hạ của ngươi c·hết... vĩnh viễn !"】
【Người chơi Doãn Chính Number1 đã bị quên lãng...】
【Truy Nguyệt Kiếm】 !
【"Vì thế nên, ta sẽ cho các ngươi cảm nhận được."】
Vật trên tay Ngạo Thiên lóe sáng.
"Chung quy, thì thủ phạm vẫn là Đế Quốc Flammet."
Phừng.
Chương 317: Đón Nhận Cái C·h·ế·t Đi !
Che cả trời đất.
Tiếng xì xầm vang lên ở rất nhiều nơi đang xem màn hình trực tiếp.
Nhiệm vụ treo thưởng - "Dọn dẹp Du Mục Thảo Nguyên Sữa" đã từng xuất hiện.
Vô vàn thông báo bị tắt đi kia, cuối cùng mới để hiển thị ra thứ má Ngạo Thiên muốn nhìn thấy nhất.
Một chiếc vương miện được trang trí tinh xảo.
[ Tự nhiên làm nhiệm vụ treo thưởng thôi mà g·iết cha mẹ người khác...? Cảm thấy tệ thật đó. ]
Hắn lấy từ trong kho đồ ra một vật phẩm.
[ Dù biết cuối cùng thì vẫn là do đế quốc Flammet treo nhiệm vụ nhưng mà cảm giác bị mượn tay g·iết người thế này... Không vui chút nào. ]
Euriayaz trực tiếp lao đến.
"An Tuyết...!"
Một bóng người như hư ảo xuất hiện tại vị trí của Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên im lặng nhìn Euriayaz.
"Chỉ là chúng ta không sống và c·hết một đời ở thế giới của cô thôi."
Số lượng n·gười c·hết ! Nhiều không tưởng.
Các người chơi hét lớn !
Diệp Vũ trợn to mắt.
Một ánh sáng chói lóa tỏa ra từ người Ngạo Thiên.
Nên dù số lượng người nhận nhiệm vụ đấy không nhiều khi so với các loại nhiệm vụ thanh trừng quái vật, thì quả thật nhiều người đã nhận và hoàn thành nhiệm vụ này.
Cả hai đã thoát khỏi trò chơi.
.
.
【"Nhưng các ngươi..."】
[ Má mấy đứa ảo game thương hại cho nhân vật 2D đây mà LOL. ]
Hắn dùng tay tắt đi chức năng hiện thông báo khi đồng đội t·ử t·rận.
Dù gì thì lên cấp 79 bây giờ cũng không quá khó, vài ngày là được.
【"Nhìn đi ! Người Chỉ Huy !"】
"Ta sẽ diệt trừ hết tất cả lũ khốn các ngươi !"
"Để lũ gian hèn đón nhận cơn thịnh nộ của ta"
Trông nàng ta lúc này, thật sự như nữ quỷ.
"Xin thứ lỗi vì nãy giờ đã kéo dài thời gian."
【"Cái c·hết, tùy theo suy nghĩ của mỗi người, có thể là nỗi thống khổ, tuyệt vọng..."】
【Người chơi Biển Đẹp Sóng Mơ đã bị quên lãng...】
Chắn hết cả màn hình mọi người.
.
"Bầu trời ! Nhìn kìa !"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.