Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 328: Cổ Thần
Hắn đã hoàn toàn khiến nàng chấp thuận.
"Thế nhưng ba nữ thần kia... Với quyền lực lớn mạnh như vậy."
Vốn dĩ nó không cạn kiệt như vậy.
Chương 328: Cổ Thần
"Lúc ấy."
"Đừng quên cô đứng về phía ai."
"Vậy sao..." Euriayaz đăm chiêu.
Euriayaz im bặt.
"Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết."
"Đâu cũng vậy, cũng sẽ có lũ ô hợp cần được tiêu diệt."
Đây là một câu hỏi không liên quan gì đến Ngạo Thiên.
Đôi mắt đã phân hủy, làm thức ăn cho giòi bọ vĩnh viễn.
Euriayaz hoảng hốt.
"Được làm Anh Hùng đã là vinh dự vô cùng cho nó rồi."
Ngọn lửa của Ngạo Thiên chỉ còn một chút cuối cùng.
"Nhưng người đó, được thế gian gọi là."
Nghe có vẻ rất lợi hại.
"...Hắn chưa quyết định."
Mặc một bộ trang phục quý tộc phương Tây màu đỏ máu.
"Đứa trẻ này còn không có thần tính, ngươi tiếc cái gì ?"
"Để ta."
Cây gậy mò đường gõ gõ xuống đất.
Chưa chạm được đến Ngạo Thiên, chúng đã bị đóng băng.
"Ây dô...!"
"Vực Ngoại Thiên vốn dĩ là nơi nằm ngoài Nhất Thế."
"Nhiều kẻ sợ hãi, nhiều kẻ chấp nhận đối mặt."
"Những thứ sau đó, rốt cuộc đã trở thành lịch sử rồi."
"Máu chảy thành vô số con sông."
"Ta về phe Bạch Thú, bởi vì ta căm hận lũ Nữ Thần giả dối kia."
"Tại sao cô lại theo phe Bạch Thú ?"
Tác sắp chạy quảng cáo textlink, mọi người comment bài ghim đoạn nào ấn tượng / cảm động nhất để tác viết ngắn trong 100 chữ quảng cáo truyện nhé :D
Hắn bật cười.
Đôi cánh to lớn sau lưng... lại không phải là cánh chim.
Đôi mắt có giòi bọ rơi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thời đại bây giờ, gọi những vị Thần như người đó là Cổ Thần."
Ngay sau đó hắn đã chụp cô bé khi rơi xuống.
"Chỉ khi Ma Thần khi một vị Anh Hùng g·iết c·hết, các vị thần mới có thể tiếp tục sống mãi !"
"Ngọc Hoàng."
Ngạo Thiên có chút bất ngờ.
"...Cổ Thần, không để lộ tên thật của mình."
"Euriayaz."
DMG tính cho nhân vật trong lịch sử, huyền thoại ngoài đời thật xuất hiện à ?
Hắn xách nách cô bé mà bế lên.
"Tội Đồ của Cổ Quốc."
"...Tử Thần của Đế Quốc Flamme."
"Thiên tai năm đó của các vị thần kia, chính là Bạch Dạ."
Hắn nhận ra hình dạng này.
"Lại sợ mất đi chúng."
"Thật là..."
"Người đó đã nói với ta rằng."
Euriayaz lúc này đã nhập lại vào thân thể Neolani.
Tới một lúc, tiếng gõ kia nghe như sóng âm chói tai.
"Bạch Thú sợ ngươi dễ xiêu lòng nên bảo ta theo dõi."
"Các vị thần phương Tây đều lo sợ."
"...Ban đầu, là vì trả thù."
Trông như cánh dơi, hay cánh rồng.
"Bạch Thú sẽ không vui đâu."
"Ngạo Thiên...Sợ...Bỏ xuống..."
"Lo liệu?" Người kia đáp lời.
Một cái đầu cú.
Cổ Thần...
Gõ gõ xuống mặt đất gây sự chú ý.
"Ha ha ha ! Được ! Nữa thì nữa !"
"Đáng sợ ! Từng vị thần một ngã xuống."
"Sovuil."
"Ngươi dám...!"
Một bóng đen bước ra từ màn đêm.
"...Vì nó không phải thần linh, mạng sống của nó không quan trọng."
"Đây sẽ là sự kết thúc của các vị Thần phương Tây."
"Nghe được lời tiên tri ấy..."
"Bước qua xác ta đi." Euriayaz ngay lập tức đáp.
Euriayaz nhẹ chạm vào bụng mình.
Thôi, con bé thích là được.
"Thân xác hóa thành vô số núi đồi."
"Thời điểm đó, ta như hiểu được thần linh rốt cuộc cũng không phải là thứ gì cao quý nhất cả."
"Chính là vì hi vọng sức mạnh Cổ Thần trong nó có thể cứu họ."
"Không sao không sao ! Ta không làm con ngã đâu !" Ngạo Thiên bật cười.
Nghiêng tới vô lý mà giật giật.
"Gặp một vị Thần ở ngoài vòm trời này."
"Thật nực cười, vị thần của c·ái c·hết lại thai nghén ra một sinh mệnh."
"Theo ta thấy, trông cô như đang vui đùa vậy."
"Danh hiệu này... Rất gây ảnh hưởng tới người phương xa."
"Khi đó, có một lời tiên tri từ một vị thần có khả năng nhìn thấu tương lai."
"...Cũng có thể."
"Nếu ngươi đã không g·iết hắn được."
Ngạo Thiên ném Neolani thiệt cao lên trời.
"Nhưng sẵn sàng hi sinh kẻ khác, đặc biệt là người phàm."
Có phải là Ngọc Hoàng mà ta nghĩ tới không ?
"Neolani. Cho ta mượn sức mạnh của con."
Euriayaz im lặng.
"Ngạo Thiên ! Ngươi đừung quá phận !"
"Đến lượt tôi."
"Những vị thần cổ xưa. Xưa hơn cả Nhất Thế."
Ngày một dồn dập.
"Khi, và chỉ khi."
Cuộc khảo nghiệm vẫn chưa kết thúc.
"Tiểu tử.. Xem ra ngươi cũng có hiểu biết."
"..." Euriayaz có chút im lặng.
Cạch cạch.
Euriayaz im lặng.
"Người đó tên gì ?"
Nhẹ như không mà đặt lên vai mình.
Mặc dù hiện tại, Euriayaz hiển nhiên sẽ đem Ngạo Thiên trở về.
Có nghĩa là đối với Ngạo Thiên, câu hỏi này quan trọng.
Nó đã phải ngừng lại.
Hắn nhìn sang Euriayaz.
"Quyền năng của họ trong ánh mắt những vị thần hiện thời, chỉ có thể xem như là vô biên."
Mũi nhọn sắc như dao, xé gió mà lao đến đầu Ngạo Thiên.
"...Vì Owen, lúc đấy ta đã quyết định sẽ chiến đấu đến cùng."
Vút.
"Euriayaz. Câu trả lời của hắn...?"
"Nếu không muốn, cô không cần trả lời đâu." Ngạo Thiên xua tay.
Euriayaz khoanh tay mà nhìn, tay nhẹ ôm đầu.
Nhưng với thân thể con người. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi đừng làm con bé sợ." Euriayaz ngăn cản.
Sát khí.
Xương xẩu, làm từ da.
"Chúng luôn miệng nói những lời cao đẹp."
"Ma Thần giáng thế, giai rắc tai tương cho Nhất Thế."
Cạch.
"Bốn Nữ Thần đại diện cho bốn mùa, là những vị thần quyền lực nhất phương Đông."
"Euriayaz."
Tính ra thì Hoàng Hầu trông cũng chẳng khác gì Tôn Ngộ Không.
"Hà?" Euriayaz nhìn cô bé.
Sovuil gõ chiếc gậy của mình thật nhanh.
"...Ta không thể nói là ta không như vậy."
Không lâu sau đó.
Có thể là do trên danh nghĩa họ đã "trở thành" cha mẹ của Neolani, nên chính hắn cũng quan tâm nàng.
"Còn giờ thì."
Gương mặt Euriayaz có chút phẫn nộ.
"Tại sao ngươi không bắt hắn phải quyết định?" Sovuil lạnh lùng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu cú, cánh dơi.
-
"Ngươi biết lúc chúng cố gắng ép con ta trở thành Anh Hùng, chúng đã nói gì không ?"
"Một sinh mệnh đang lớn dần bên trong ta."
Sát khí lập tức bao trùm không gian, nhiều đến ngộp thở.
"Càng có nhiều, người ta càng sợ mất."
"Hi vọng ngươi đã đưa ra trả lời đúng đắn."
"Ta đã đi qua Vực Ngoại Thiên."
"Không sao mà, coi nè !"
Ngọc Hoàng.
Con bé thích rồi.
"N..." Neolani tính nói gì đó.
Cái...?
"Nhiều kẻ... Tìm một vật thế thân cho bản thân."
"...Một vị Thần."
"Bởi vì thế nên 4 chúng ta có được sức mạnh không tưởng."
ẦM ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay cầm một cây gậy mò đường với hoa văn cánh chim.
Ngay tức khắc, rễ cây phóng ra từng miệng Sovuil.
Đôi mắt long lanh của đứa trẻ ngơ ngác mà nhìn hắn.
Ngạo Thiên trợn mắt.
"...Ta có thể hỏi cha đứa bé là ai không?" Ngạo Thiên có chút tò mò.
Tiếng cười đùa vang khắp không gian vô định.
Sovuil gõ nhanh cây gậy của mình xuống đất.
Đôi mắt Neolani cực kì long lanh.
Euriayaz có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy là ta có thêm một đứa con gái !"
Ngọc. Hoàng ?
"Nó chứng minh được nó xứng đáng trở thành một vị Thần."
Thế nhưng.
"Có một khoảng thời gian, ta biến mất khỏi phương Tây để đi tìm một vật quan trọng."
"Xưa hơn bất kì những gì ngươi từng biết."
"Cô có vẻ vui nhỉ."
Ngạo Thiên quay sang Neolani.
"Quyền lực của thần linh mạnh lên chính là nhờ tín ngưỡng."
Ngạo Thiên nhìn tên kia.
"Sovuil. Đây là việc của ta. Không cần ngươi phải xen vào."
"Euriayaz."
"Nữa đi."
"Không có gì ngạc nhiên nếu ta gặp phải một vị thần ở vùng đất của ngươi."
Ngọn lửa ngay lập tức tắt đi.
"Ta nghĩ... Một phần những kẻ kia muốn nó trở thành Anh Hùng."
Cầm một cây gậy mò đường.
"Vì... Đó là tên của một vị thần tiên trong tín ngưỡng của người phương xa."
"Để ta g·iết hắn."
"Ngươi quá mềm yếu. Euriayaz."
"Tại sao?" Euriayaz ngạc nhiên.
"...Ta có thể lo liệu việc ở đây."
Ngay lập tức hình dáng Nữ Thần của Euriayaz đã khôi phục.
Đầu Sovuil nghiêng qua một bên.
Ngạo Thiên có chút suy nghĩ.
"Đứa con của chúng ta sẽ trở thành Thần."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.