Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 356: Xuân Dược

Chương 356: Xuân Dược


"...Làm sao công tử biết ?"

Diệc Nhật mỉm cười.

"Có tìm hiểu qua phương Bắc, vô tình biết được phong tục của bộ lạc Dã Lang thôi."

"Nam đặt tên theo động vật, nữ đặt theo tên loài hoa."

Diệc Nhật chỉ vào tai nàng, đang đeo một chiếc bông tai lông vũ.

Lông vũ được vẽ hoa bên trên.

Chiếc lông vũ màu trắng.

"Lông Tuyết Ưng do bộ lạc Dã Lang nuôi."

"Không khó để hiểu ý nghĩa."

Thùy Trinh mỉm cười.

"Công tử thật là học rộng hiểu nhiều."

"Quá khen rồi." Hắn cầm chén rượu lên mà nhấp môi.

"Đừng đứng đó, đã đến mời rượu thì lại đây uống cùng ta."

Vị nữ nhân kia nhẹ gật đầu, nhỏ nhẹ mà ngồi cạnh Diệc Nhật.

Phong thái của nữ nhân Nguyệt Hoa Lâu, vẫn là mê người.

Nhỏ nhẹ, thục nữ.

Nếu không biết đây là thanh lâu, sợ rằng sẽ nghĩ nàng thực sự là con nhà gia giáo.

"Mỹ nhân Như Nguyệt kia nghe nói là rất lâu mới trình diễn một lần ?"

"Vâng ạ."

Thùy Trinh nhẹ nhàng mà rót rượu cho Diệc Nhật.

"Như Nguyệt là một Nghệ Giả của Nguyệt Hoa Lâu, tài năng xuất chúng, sắc đẹp tuyệt trần."

"Chỉ tiếc là...ai...Ông trời không cho không ai thứ gì."

Lời nói của Thùy Trinh thật sự đã làm Diệc Nhật tò mò.

"Có chuyện gì sao ?'

"Chỉ tiếc là Như Nguyệt từ bé đã bị mù, cặp mắt không dùng được nữa."

"Vậy sao..." Diệc Nhật chăm chú lắng nghe.

"Vâng ạ. Bão Nhãn Cô Nương vì thấy tội cho nàng nên nhận nuôi nàng từ bé."

"Trước đây nàng chỉ là một nữ hầu tại Nguyệt Hoa Lâu mà thôi."

Diệc Nhật nhìn Như Nguyệt vẫn đang trình diễn trên sân khấu.

Để cho nam nhân trong Nguyệt Hoa Lâu đều như kẻ say mà nhìn nàng một cách vô cùng si mê.

Không dùng chút tà thuật, thực sự chỉ bằng mị lực mà quyến rũ tất cả.

Thật lợi hại.

Thùy Trinh nhẹ tựa vào người hắn.

A...?

Vị nữ nhân này, bắt đầu muốn chủ động rồi sao ?

"Công tử..."

"Ngài cũng thích Như Nguyệt sao ~ ?"

Diệc Nhật hiểu được.

Hẳn là việc Bão Nhãn Cô Nương bảo nàng ta đến mời rượu là nói dối.

Chắc hẳn là nàng tự đến đây.

Nói về Như Nguyệt, cũng ngay lập tức nói về khuyết điểm của nàng ta.

Khiếm thị, xuất thân nữ hầu.

Sau đó ngay lập tức áp sát người nam nhân.

Nũng nịu mà hỏi thế này.

Nhất định là muốn hắn nói những câu như.

So với Như Nguyệt, ta lại càng thích nàng hơn !

Phụ nữ...Thật đáng sợ !

"Haha...Ta chỉ đến đây thưởng thức không khí thôi."

Hắn trực tiếp đổi chủ đề.

Thùy Trinh cũng nhận ra được.

"Vậy sao ~"

"Vậy để Thùy Trinh giúp công tử thưởng thức không khí Nguyệt Hoa Lâu thật trọn vẹn ~"

Nàng nhẹ lấy tay mà rót chén rượu mới cho hắn.

Diệc Nhật vừa cầm chén rượu lên, ngay lập tức dừng lại.

Giả vờ như vẫn còn đang nhìn Như Nguyệt đánh đàn.

Có chút đổ mồ hôi.

"Mẹ nó...! Chốn này quả thật nguy hiểm...!" Hắn mắng thầm.

【Chú ý: Rượu đã bị đánh thuốc.】

【Một loại Xuân Dược khá mạnh.】

Chỉ trong một thao tác rót rượu.

Nàng ta ngay lập tức trộn xuân dược vào chén rượu mà hắn không hề hay biết.

Không cẩn thận, hắn đã ngay lập tức làm mồi ngon cho nữ nhân !

Đem hắn được lên giường, kiểu nào cũng là một tràng lần đầu của thiếp, công tử xin hãy chịu trách nhiệm.

Cứ thế mà bước vào nhà chim Diệc.

Phụ nữ...! Thật đáng sợ...!

"Công tử... Sao ngài không uống ~?"

Uống cho ngươi lấy đời trai của ta à !? Con mẹ nó !

"Ha ha... Xin lỗi, mải mê nghe nhạc."

Thùy Trinh tỏ vẻ giận dỗi, nhẹ đánh tay lên áo hắn.

"Hứ...! Rõ ràng là mê mẩn Như Nguyệt, không thèm để ý đến người ta rồi !"

Mẹ nó. Nguy hiểm thật !

Diệc Nhật mỉm cười mà uống hết chén rượu.

【Đã kích hoạt Vạn Độc Bất Xâm.】

【Vô hiệu hóa tác dụng của Kích D·ụ·c Tán.】

"...Dùng từ Xuân Dược cho ta nhờ."

【Hệ thống chỉ gọi đúng tên chất độc.】

Diệc Nhật cứ vậy mà uống.

"Rượu ngon."

Thùy Trinh e thẹn mà cười, cứ e ấp vào lòng hắn.

Diệc Nhật có chút đỏ mặt.

Dù gì cũng là một người đẹp đang ngả vào lòng mình, thật sự là quá quyến rũ.

Thế nhưng hắn không dám động thủ.

Con mẹ nó.

Phụ nữ vô cùng đáng sợ !

Người này còn mới định chuốc thuốc hắn !

Mất đời trai thì nghe cũng vui đấy, nhưng hệ lụy sau đó khiến hắn không dám nghĩ tới.

Việc hắn vào Nguyệt Hoa Lâu này ít ra vẫn còn lấy lý do điều tra để ăn nói với nhà chim Diệc được.

Việc hắn chơi gái... Giải thích thế nào ?

Kiểm tra chất lượng sản phẩm nơi đây à !?

Cô nương đây chắc hẳn là đang chờ thuốc ngấm vào người hắn rồi...

Hắn vẫn rát giỏi diễn, nên Thùy Trinh chưa phát giác được chiêu trò của mình hoàn toàn vô cùng.

Diệc Nhật nhẹ cười mà đứng dậy, tựa vào lan can tầng trên mà nhìn xuống sân khấu.

Thùy Trinh nhẹ nhàng mà đứng dậy bước theo.

"Hữu duyên vạn sự đều thuận."

"Vô duyên vạn kế đều vong."

"Cô nương, tốt nhất là đừng nên cưỡng cầu."

Thùy Trinh có chút giật mình, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

"...Ý công tử là không thích tiểu nữ sao ~?"

Diệc Nhật bật cười.

Uống nốt chén rượu trên tay.

"Ta không thích chén rượu mình uống có tạp vị."

"Ngươi có biết chuốc thuốc người nhà chim Diệc, đáng tội c·h·ế·t mấy đời không ?"

Gương mặt hắn lập tức thay đổi biểu cảm.

Lạnh lùng.

Tàn khốc.

Diệc Nhật đã quá giỏi lộ ra vẻ mặt này.

Và những kẻ nhìn thấy vẻ mặt này.

Đều cảm nhận được sự tàn nhẫn bên trong hắn.

Thùy Trinh cũng không ngoại lệ.

Nàng lập tức sợ hãi.

"Công tử...Không...Đại nhân tha mạng...!"

Lập tức mà quỳ xuống, ngước đầu lên cũng không dám.

"Người hầu. Nói cho Bão Nhãn cô nương."

"Có một nữ nhân dám chuốc thuốc ta."

Thùy Trinh lập tức hoảng hốt.

"Đại nhân...! Xin đừng !"

Tay vội nắm lấy vạt áo của hắn.

Bão Nhãn Cô Nương tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng vì ý đồ này.

Trót lọt thì không nói, bại lộ thì đêm nay có thể là đêm cuối cùng nàng còn sống.

Diệc Nhật nhìn qua sân khấu.

Ngón tay nhẹ để lên môi mình.

"Suỵt..."

"Như Nguyệt đang đánh đàn."

"Thưởng rượu không muốn tạp vị."

"Thưởng nhạc không muốn tạm âp."

"Thưởng Nguyệt...Không muốn mây mù."

"Ta không muốn đám mây hỗn tạp làm phiền."

"Ngươi c·h·ế·t ngay tại đây hoặc ở chỗ khác, đều không ảnh hưởng tới ta."

Ánh mắt lạnh lùng của hắn mà nhìn nàng.

"Giờ ngươi đi, ít ra còn một đường sống."

Thùy Trinh hoảng hốt.

Nếu là Bão Nhãn Cô Nương, nàng sợ là mọi chuyện sẽ không chỉ dừng ở trách phạt.

Thế nhưng còn ở lại đây, sợ là chỉ có cái c·h·ế·t.

Nàng không nhìn thấu tu vi của Diệc Nhật, nhưng con cháu nhà chim Diệc, chẳng có kẻ nào tầm thường.

Người hầu kia chỉ đành miễn cưỡng mà mang nàng đi.

"Hầy..."

Hắn lại rót rượu vào mà uống.

Vẻ lãnh khốc kia lọt vào tầm mắt những vị đại nhân khác đang ở đây.

Phần nhiều đều là kính sợ.

Có vài kẻ xầm xì về việc cô nương kia ngu ngốc đến mức nào.

【Ký chủ thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến họ sợ hãi, thưởng điểm phản diện.】

【Ký chủ thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến họ sợ hãi, thưởng điểm phản diện.】

【Ký chủ thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến họ sợ hãi, thưởng điểm phản diện.】

Diệc Nhật thở phào.

Thu được chút điểm vặt.

Riết rồi hắn gom điểm phản diện cũng chỉ như thói quen mà thôi.

Số điểm hắn tích trữ đó giờ vốn dĩ đã ở mức độ xài không hết rồi.

Ủa mà.

Mình có bảo tên hầu kia nàng ta làm gì chưa nhỉ ?

"Hệ thống ?"

【Chưa.】

Rồi xong.

"Tên kia là đồng lõa sao ?"

Diệc Nhật nhìn về hướng người hầu vừa mang Thùy Trinh đi.

Chương 356: Xuân Dược