Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 456: Anh Chim Chị Cáo
Ực Ực Ực.
Nhai Phụ húp chén rượu lửa trên tay.
Húp đến cạn chén to.
"Khà...!"
"Quỳ." Nhai Phụ nhẹ nhàng lên tiếng.
Nàng nhớ mình đã ăn ngấu nghiến mãi không thôi.
Chỉ Thống Lĩnh ?
Trước khi Hắc Y Thiên Ma nhận nàng.
"Nhất định."
Khác rất nhiều so với những năm trước.
"Haha...! Con mẹ nó ! Không biết lúc ngươi tỉnh dậy còn nhớ những gì ta nói không nữa !"
Một khung cảnh nguy nga ẩn hiện đằng sau.
Bà chủ phải bế nó ra cho Như Ngọc nấu nướng.
"Ha ha ha...!!!"
.
Vì khi Điện Thờ Tổ Tiên mở, nước sẽ tràn vào.
"Ô...!?"
Nhai Phụ cúi đầu mà rời đi.
.
.
.
Yêu Tộc đối với loài người, cũng là phản diện mà.
Bây giờ Anh Chim kia lại cho lũ trẻ Bánh Vằn.
Suy cho cùng, hắn vẫn là phản diện.
Nhiệm vụ kì này là diệt Ma Tộc ở phía Tây, theo lời hệ thống là cấu kết với nhân loại hòng lật đổ Ma Vương.
ẦM ẦM ẦM..
Nhai Phụ không chút nao núng, chắp tay cúi đầu.
Nhai Phụ thở dài.
"...Thôi được rồi, nếu bà có gặp người đó, xin gửi thay huynh đệ của ta một lời cảm ơn vì đã chăm sóc cô nhi viện."
"Lúc ta đem Oa Oa đi rửa tay, Oa Oa có kể với ta."
"Phải." Schurke gật đầu.
.
"Tửu lượng của ta không tốt, xin Tổ Tiên tha tội."
"Mẹ nó... Xin hãy nói với ta là ngươi say rượu chứ không phải là đang tính làm chuyện mờ ám với ta đi."
"Ha ha... Chắc là ta say thật."
Lý do trước khi vào Tổ Yêu Tháp phải vào phòng ngủ, một phần là để cởi giày ra.
Phừng.
Nhai Phụ trên đường về, cảm giác như bị ai đó gọi nhầm tên.
"Oa Oa ! Lần sau gặp phải cảm ơn Anh Chim và Anh Hươu đấy !"
Trong phút chốc, đã ngập đến ngón chân.
Tối.
"À... Đúng rồi."
Lần nào tìm gặp người đó, cảm ơn giúp một tiếng cho Schurke, đều không gặp được người đó.
Vù vù vù.
Hắn cứ vậy mà ngang nhiên bước xuyên qua mặt nước kia.
"Ngài đến trễ rồi, vị nữ Yêu Hồ kia đã rời đi từ sớm..."
"Chị Cáo...! Bánh Vằn Vằn !"
Không biết Hắc Y Thiên Ma đại nhân có biết đến không ?
"Người này... Ta cảm ơn không tiện."
Hóa ra vô số bó hương to lớn trên tay mình.
"Tuân mệnh....!"
Như Ngọc mỉm cười theo.
Lúc này đây, mặt gương kia mới thành hình.
Lại chậm rồi.
Bà chủ cô nhi viện nhìn Như Ngọc, không khỏi mỉm cười.
Hắn cầm một chén rượu nhỏ mà đưa ra trước mặt Nhai Phụ.
.
ÀO ÀO ÀO.
.
"Phải."
.
Thắp nén nhang, cung kính thành tâm.
Phừng.
Mắt nhắm mắt mở, Nhai Phụ ngã vào đùi Schurke.
Hắn tự huyễn với bản thân như vậy.
"Ừ. Việc của ta ở đây xong rồi."
"Tính chất công việc, càng ít người biết đến càng tốt." Như Ngọc lắc đầu.
.
Anh Chim của Oa Oa.
.
Phừng.
Đấy chính là Điện Thờ Tổ Tiên.
Ngay lập tức, toàn thể Yêu Tộc đều quỳ xuống.
Khi ấy hắn cho nàng ăn bánh bao thịt.
Ngồi cùng Schurke đang nhâm nhi mồi.
Xoa xoa cái sừng của mình một chút.
Hắt xì !
Lúc này Như Ngọc ẩn nấp trong nhà mới đi ra.
Năm xưa khi nàng còn bé.
.
Sống lâu như vậy, tu vi hẳn cũng là rất cao.
.
.
Mặt Nhai Phụ đỏ ửng.
.
Schurke thở dài.
"Bây giờ đã lớn thế này rồi."
"Các ngươi ! Làm theo lệnh !"
Nước chảy ra từ cổng dịch chuyển liên tục mà tràn vào Tổ Yêu Tháp.
"Loại bánh gạo này là lương khô của Hắc Y Hội."
Nàng cũng từng ở đây.
Nhai Phụ tu một bầu rượu.
Mỗi nơi đặt bài vị, đều có một bức tượng.
.
Phừng....!!!
"Dạ...!" Oa Oa đáp lại từ ngoài cửa.
Bà chủ cô nhi viện mỉm cười mà gật đầu.
"Được rồi, vậy ta xin cáo từ."
Nhai Phụ nhướn mày.
Mắt Nhai Phụ nhắm mở, nhìn thấy trên áo của Schurke có dòng chữ non nớt như của đứa trẻ.
Số bài vị xếp ngay ngắn, đều đặn.
"Có một chị Hồ Ly thi thoảng lại đem bánh gạo đến cho mọi người."
"Cạn ly."
Thông thường cả đoàn diễu hành sẽ đi vào Điện Thờ.
Nhai Phụ phẩy tay.
Còn một dòng chữ nắn nót được ghi rõ ràng bên góc tạp dề.
"Ha ha..." Schurke gãi gãi đầu.
Như Ngọc chuẩn bị bữa ăn.
"Như Ngọc, cậu trai trẻ kia đi rồi."
"Ngươi khác." Nhai Phụ cau mày.
Như Ngọc chỉ mỉm cười mà xoa đầu cô bé.
Là tượng của những vị Thống Lĩnh trước đây của Yêu Tộc.
"Trước khi ta đi, có một chuyện cần nhờ ngươi."
Là Oa Oa.
Một âm thanh hô vang khắp Tổ Yêu Tháp.
"Ngươi mà mang tiếng cấu kết với Ma Tộc thì cái ghế đó ngồi không lâu đâu."
"Chị no rồi, em để dành mà ăn với mọi người."
Schurke móc ra một mẩu bánh gạo nhỏ đã ... mốc đen.
Đây là chuyện gì ?
Tiếng xì xầm vang lên.
"Được...!" Nhai Phụ nằm lăn ra đất.
Trên tạp dề còn nét bút vẽ nguệch ngoạc của lũ trẻ.
"Tên nào dám đuổi ngươi, ta g·i·ế·t kẻ đó."
Nhìn Oa Oa cùng chiếc Bánh Vằn kia, nàng chỉ mỉm cười.
Không ai có mấy ngạc nhiên.
Sau này, chính Nhai Phụ, cũng sẽ được cúng bái tại đây.
"Ây... Thôi được rồi, vào ăn cơm nhé."
"Hửm ? Chuyện gì ?" Nhai Phụ mắt nhắm mắt mở nhìn hắn.
"Vốn dĩ Ma Tộc như ta, cũng không nên ở đây lâu."
"Thôi... Coi như cho ngươi chút phúc lợi, nằm đấy cho tỉnh ngủ."
Tửu lượng của hắn đó giờ kém.
Vô số bài vị, lư hương to khổng lò.
"Hành lễ !!!!"
.
Như một người nhả khói vậy, phập phùng đỏ lửa.
Bỗng thấy tạp dề mình bị kéo kéo.
"Nhai Phụ...!"
Chỉ có ánh sáng le lói từ mặt trăng trên cao chiếu xuống, phản chiếu kim loại lấp lánh trong không gian.
"Thôi đi ông tướng." Schurke phì cười.
Có thể thấy màu kim loại chói lóa.
Ngươi có biệt danh hay quá nhỉ.
"Ngươi phải đi rồi à ?"
"Thôi nào, đừng ghẹo con chứ."
Thực chất một chén này là cả chục lít rượu, nhưng so với nhiều Yêu Tộc, quả thực vẫn là tửu lượng kém.
"Cái bánh gạo lần trước Oa Oa cho ngươi ?"
Để lộ khung cảnh hùng vĩ.
"Còn cho chủ cô nhi viện một số tiền để mua thức ăn cho tụi nhỏ."
Chị Cáo của Oa Oa.
"Nguy rồi ! Tổ Tiên muốn trách tội Thống Lĩnh sao !?"
.
Oa Oa cứ cố gắng đưa nhưng Như Ngọc không nhận.
Vô số đèn lửa trong nháy mắt thắp lên.
" CHỈ THỐNG LĨNH ĐƯỢC PHÉP VÀO, TẤT CẢ Ở NGOÀI !"
Mỗi một Thống Lĩnh hằng năm, đều phải cúng bái từng vị Thống Lĩnh trước đây.
"Không...! Ta không tin là như vậy !?"
Nói xong lời, hắn cũng tiến bước.
"...Giúp ta cảm ơn người đã cho lũ trẻ thứ này."
.
Cả hai cạn ly, rồi uống c·h·ế·t chén rượu trên tay.
"Thật không hiểu nổi đấy, tại sao lại cứ trốn tránh chứ."
"Tại sao lại chỉ cho Thống Lĩnh vào ?"
"Mới ngày nào cô còn bé tí, ta còn bế cô trên tay."
Rất tối.
Thấy vô số bức tượng khổng lò.
"Vâng ạ. Để con phụ mọi người dọn cơm." Như Ngọc lấy một chiếc tạp dề treo trên tường mà buộc lại.
Hắn đến từng bài vị một.
Hắn ngửa đầu lên mà khạc ra lửa.
"Ta không có quan hệ tốt với họ đâu."
Tính ra vẫn là nhiệm vụ phản diện nhỉ ?
Nhai Phụ bật cười.
Anh Chim kia, cũng từng đến thăm cô nhi viện này.
"Tại sao lại không tiện ?" Nhai Phụ gật gù, có chút xỉn mà hỏi.
"Tuân mệnh."
Mặt Nhai Phụ chỉ uống một chén, đã ửng đỏ.
Đôi lúc, nàng cũng tò mò.
"Ôi trời... Là Anh Chim nhờ ngài sao ?"