Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Cám ơn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Cám ơn


Cứ luân hồi như vậy sao?

Những điều tưởng chừng như chỉ có phép màu mới làm được thì lúc này đang diễn ra trước mắt Trần Định, thậm chí cậu còn cảm nhận sự sảng khoái mà nguồn sinh mệnh lực này đem lại, vài phút nữa thôi cơ thể này lại sẽ hoàn hảo, thậm chí mạnh mẽ hơn nhiều lần.

Chương 14: Cám ơn

Thẩm Ung nhanh chóng trả lời, Trần Định cũng hỏi tiếp:

Trần Định cũng không chần chừ là lập tức cho phép Thẩm Ung mở khóa gen, chỉ là cậu có chút hoang mang.

Cậu có thể ban cho họ sự sống?

Thế nhưng nhìn lão không ai dám nói lão sẽ thua, chiến ý của lão bừng bừng như ngọn núi lửa, thậm chí có thể cảm thấy lão ta còn đang vui vẻ tận hưởng trận chiến này.

Cả cuộc đời chẳng có hoài bão to lớn, cũng chẳng có nhiệt huyết đam mê gì nổi bật.

- "Chủ nhân, Hải Tam vẫn sống sao? Vừa nãy rõ ràng âm thanh tim đập đã hoàn toàn biến mất?"

Khó mà tin được Hải Tam đã sống lại một lần nữa, không chỉ vậy, nguồn năng lượng sinh mệnh của cậu còn đang không ngừng chữa trị và tái tạo cơ thể của cậu.

Cậu là chúa sao?

Âu cũng khó trách, Trần Định kể ra cũng chỉ là người bình thường, thậm chí là tầm thường, chẳng có cao trào, chẳng có biến cố.

Khoảnh khắc Trần Định nói ra câu đó với hệ thống, thì sâu dưới lòng đất, trong một căn phòng đã tan nát, khắp nơi là đá vụn và cát bụi, các thiết bị kì lạ hỏng hóc vương vãi, một thân hình nhỏ bé nằm sấp nơi góc phòng chợt run lên.

- Kích hoạt, dĩ nhiên là kích hoạt!

- "Thẩm Ung?"

- Thẩm Uyên, cô ta đã toan tính ngay từ lúc đó ư? Năm phần trăm tương hợp, vậy đây chẳng khác nào một liều thuộc độc, cô ta muốn dùng nó để de dọa ta? Hay đánh cược nó sẽ cứu tính mạng của ta?

- Bất kể thế nào, cám ơn ngươi.

Tuy nhiên, lúc này Thẩm Ung đã nhận được một sự chấp thuận để thay đổi cục diện này. (đọc tại Qidian-VP.com)

- "Đúng vậy, Hải Tam vẫn sống, mọi chuyện phía ngươi thế nào rồi?" (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hệ thống, nguồn sinh mệnh lực này ở trong cơ thể ta từ lúc nào?

---

Hệ thống vẫn tiếp tục im lặng như không hiểu lời nói của Trần Định, cậu cũng không để ý tới điều đó, cậu chỉ biết nếu không có tấm bảng điện tử đó tự động nhảy lên thì cậu đã buông bỏ để tâm trí chìm sâu vào bóng tối rồi.

[Chú ý: Mở khóa gen là năng lực đặc thù của phân thân cấp B trở lên, khi sử dụng, tiềm năng của phân thân được bộc phát. Tuy nhiên khi sử dụng sẽ gây áp lực lên linh hồn của phân thân, có tỉ lệ gây biến đổi tính cách được thiết lập ban đầu. Cẩn trọng khi sử dụng.]

Dự tính trận chiến này sẽ còn kéo dài tới khi một trong số ba người này ngã xuống.

---

- "Không thể ngờ rằng hai kẻ dưới trướng của Thẩm Uyên lại mạnh đến như vậy, sức mạnh của chúng cũng cực kì quái dị, không giống bất kì hệ thống tu luyện nào mà tiểu nhân biết, nó như một loại thần thông bẩm sinh của yêu tộc vậy. Đại khái, chỉ tính sức mạnh công kích của chúng thì hai kẻ này đạt tới Bát giao lực, ngang ngửa với một Bất Tử Cảnh bình thường, may mắn là chúng không có các đặc điểm khác của cảnh giới này. "

Có lẽ không cần thiết phải như vậy, sống c·hết có số, kiếp trước cậu cũng chẳng đạt được thành tích gì, kiếp này thì tới lời hứa nhỏ xíu với một đứa trẻ cũng chẳng giữ lời được.

- "Không biết, cô ta biến mất ngay khi Hải Tam ngã xuống."

Ngược lại, hai người Thiết Ngạc và Thiết Tí lại cực kì thê thảm, Thiết Ngạc mặc dù vẫn đứng được nhưng toàn thân hắn là máu, chẳng rõ chiếc đuôi cá sấu kia bị Thẩm Ung ngắt đi bằng cách nào, khuôn mặt của hắn cũng biến dạng một cách đáng sợ, có lẽ vì thế mà Thiết Ngạc không thể mở miệng phun nọc độc được nữa.

Trần Định chẳng rõ đã bao lâu từ khi cậu chìm vào khoảng không gian tăm tối này, cậu vẫn tự trầm mình vào những dòng suy nghĩ miên man.

Nghe thật chán.

Cậu không mong chờ cuộc đời mới này...

- Hệ thống, có chuyện gì đây? Hải Tam chưa c·hết sao?

Đầu óc Trần Định sáng suốt hơn lúc nào hết, cậu liên lạc với Thẩm Ung:

Trong hốc mắt trái trống rỗng của Hải Tam, một con ngươi đang dần hoàn chỉnh, xương đùi phía dưới chân trái của cậu cũng được chữa trị nhanh chóng.

Một tiếng tim đập vang lên mạnh mẽ, những mạch máu nổi lên rồi lặn xuống quanh người Hải Tam, chúng như những con giun nhỏ nhưng mạnh mẽ, chạy quanh cơ thể cậu lần này tới lần khác.

- "Nếu ngài cho phép thì rất nhanh thôi!"

Trần Định chẳng quan tâm lắm, cậu vẫn đang tự hỏi liệu mình có thực sự cần hệ thống này, hay có cần phải xóa bỏ một linh hồn khác để sống tiếp không?

[Phân thân Hải Tam (F)]

Cách vị trí Trần Định không xa, tại một căn phòng khác dưới lòng đất, rộng rãi hơn rất nhiều so với căn phòng cậu đang đứng, có ba thân ảnh đang liên tục v·a c·hạm, gây ra những t·iếng n·ổ đì đùng, tốc độ bọn họ nhanh tới mức mắt thường khó mà theo kịp.

Thật ngớ ngẩn.

Sao tự dưng lại có khoa huyễn ở đây là thế nào? Khóa gen? Haha?

Hệ thống im lặng.

Trần Định tỉnh lại, cậu không còn thấy cảm giác đau đớn nữa mà thay vào đó là sự khoan khoái cực kì, cậu cẩn thận gỡ miếng vải che mắt, lộ ra một con ngươi màu hổ phách xinh đẹp, không chỉ vậy cậu còn nhún nhảy với đôi chân không còn nặng nề nữa, cơ thể này như muốn bay lên vậy.

Hử? Chuyện gì đây?

- "Ta cho phép điều gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

- [Phát hiện sinh mệnh lực cực lớn trong cơ thể Hải Tam, ngài có lựa chọn kích hoạt nó?]

[Phân thân Thẩm Ung (S)]

Rồi tước đi nó để cậu tiếp tục sống?

Trần Định có chút buông xuôi.

Một tấm bảng điện tử lại hiện lên trước mặt Trần Định, kéo lại sự chú ý đang tan rã của cậu.

[Cho phép / Không]

Cậu cũng nghe thấy tiếng Thẩm Ung kêu gọi, lão vẫn đang chiến đấu và cậu cảm thấy lão có vẻ thích thú với trận đánh này, và cũng có ý định g·iết c·hết bọn họ.

Cả ba đã chiến đấu với tần suất cao như vậy liên tục trong nhiều giờ, bộ chiến giáp Thẩm Ung mặc khi vừa đến cũng đã hoàn toàn tan nát, khắp người lão chi chít những v·ết t·hương lớn nhỏ, có chỗ bị ăn mòn, mưng mủ, có chỗ lại bị rách toạc bởi móng vuốt sắc nhọn, cũng không ít những vét lõm do nắm đấm.

Không gian ý thức là một nơi thú vị, thường con người ta sẽ có thể chìm đắm ở đây rất rất lâu, thậm chí lâu tới mức thay đổi cả tính cách của mình, hay kì lạ hơn nữa là sáng tạo ra một tính cách mới cho mình.

Trần Định khó hiểu vì câu nói của Thẩm Ung, tuy nhiên ngay lập tức một bảng điện lại hiện lên trước mặt cậu;

----

Thế nhưng cậu lại thắc mắc một điều, thứ sinh mệnh lực này đến từ đâu, cậu có linh cảm thứ này rất giống miêu tả của Thẩm Uyên về Bất Tử Đan, thế nhưng từ lúc nào mà cô ta đưa nó vào cơ thể này ?

Trần Định có chút kích động:

Cậu biết chỉ cần một câu ra lệnh, lập tức hệ thống sẽ đưa cậu trở về bản thể sơ sinh kia.

Bên cạnh hắn là Thiết Tí cũng chẳng khá hơn chút nào, bốn cánh tay nay chỉ còn hai chiếc, môt trên, môt dưới, bụng của hắn cũng thủng một lỗ lớn, tuy vậy hắn cũng vẫn không ngừng t·ấn c·ông Thẩm Ung bằng cách ném những viên đá sắc nhọn.

- "Được rồi, tạm thời mặc kệ cô ta, bao lâu nữa thì ngươi có thể đánh bại bọn chúng?"

[Trạng thái: Không rõ]

[Yêu cầu: Mở khóa gen giai đoạn 1]

Hít một hơi thật sâu, Trần Định mỉm cười nói:

[Mở khóa gen giai đoạn 1 : Cho phép]

- Hệ thống, ngươi cố ý giúp ta đúng không?

Mỗi ngày với Trần Định đều lặp lại như nhau, nhỏ thì đến trường, xong về nhà, tới khi cậu lớn lên đi làm cũng là đến trường rồi về nhà. khác biệt chỉ là từ học sinh thành giáo viên mà thôi.

- [Nguồn sinh mệnh lực này được đưa vào cùng dung dịch dinh dưỡng mà ngài đã sử dụng. Tuy nhiên nó ở dạng chưa được kích hoạt, hệ thống đã can thiệp để cưỡng chế sử dụng.]

Thẩm Ung ngay lập tức trả lời, giọng có chút hưng phấn:

---

- Sử dụng!

Trần Định cũng có chút lo lắng cho Thẩm Ung.

Trần Định bước tới thế giới này, hầu như toàn thời gian là tìm cách sống sót, thực sự là có chút quá tải.

--- (đọc tại Qidian-VP.com)

- "Vậy còn Thẩm Uyên thế nào? " (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Cám ơn