Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Khả Nhạc Khương Thang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 286
Nào ngờ gương mặt tuấn tú ôn hòa đối diện lại nở nụ cười, y cúi mắt cười nói: "Không sao, là thê tử ta trêu đùa thôi." Giống như năm xưa ở Mạc Bắc, Chu thị cứ nhất định dỗ y uống rượu mạnh, thấy y bị sặc, sẽ nhướng mày đầy kiêu ngạo chế giễu công tử kinh thành đều là mèo nhỏ yếu ớt.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tạ Lang phai nhạt, vị cay trong miệng tan đi, chỉ còn lại đắng chát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão Đinh thấy y ho khổ sở như vậy, do dự hỏi: "Không sao chứ? Bát này vị quá nồng à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ khi tiệm ăn sáng khai trương, Khương Thư Yểu được rảnh rỗi. Thời gian trước nàng bận rộn nghiên cứu món ăn, điều chỉnh hương vị, suốt ngày không được nghỉ ngơi. Giờ đây rảnh rỗi, mỗi ngày ngoài việc chỉ bảo Chu thị thì không còn việc gì để làm.
"Khụ khụ!" Một vị cay lạ lẫm mạnh mẽ ập đến, y bị sặc, lấy tay áo che mặt ho không ngừng, cổ họng và lưỡi cay đến đau rát.
Vì vậy nàng đành nói: "Ta thấy chàng có tâm sự."
Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy đã mấy ngày, không có dấu hiệu cải thiện, bèn dò hỏi: "Gần đây chàng làm sao vậy?"
Y đã hiểu vì sao Tạ Sênh muốn y đến xem. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Thư Yểu biết nói sao đây, không thể nói "Ta thấy mấy ngày nay chàng ăn ít đi, tuy vẫn nhiều hơn người thường, nhưng như vậy vẫn có điều gì đó không ổn" được.
Hina
Quán ăn người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, mùi thơm nóng hổi xua tan sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, vô số thực khách cười nói đùa giỡn, nơi đây chỉ nên có niềm vui sướng vô hạn, không chứa được nỗi u sầu.
Hôm nay như thường lệ, hắn ăn xong bữa tối trong tâm trạng u uất, đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào bát không, thẫn thờ.
Chương 286
293
"Món ngon qua tay ta, ta không muốn để hắn thưởng thức." Chu thị liếc mắt ra hiệu cho Lâm thị, Lâm thị lập tức hiểu ý. Nếu Tương Dương Bá có ở đây, bà sẽ để ông ho đến c.h.ế.t luôn.
Dĩ nhiên, lý do chính khiến Khương Thư Yểu chú ý đến sự bất thường của hắn là điểm cuối cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng dấy lên cơn đau nhói như kim châm, Tạ Lang không thể ngồi yên nữa, trả tiền rồi vội vã rời đi.
Bảy năm sống ở kinh thành sau khi về làm dâu, tính cách của nàng ấy bị bóp méo, góc cạnh bị mài mòn, khi trở lại là chính mình, góc cạnh đã không còn, tình cảm dành cho y cũng không còn.
Tạ Lang ít khi ăn đồ nặng vị, nhưng canh hồ lạt không khiến y khó chịu, chỉ vì dù cay nhưng không làm đau lưỡi, mà là một loại hương cay ấm nóng, cay mà tươi ngon, trong vị tươi có vị tê, trơn mịn, mềm mại, sền sệt, vừa uống vừa nhai, cảm nhận được kết cấu của các nguyên liệu khác nhau cùng hương thơm tỏa ra từ chúng, ăn hết một bát, không do dự sẽ gọi thêm bát nữa.
Chu thị đã thay đổi diện mạo, trở lại thành Chu đại tiểu thư ở Mạc Bắc năm xưa, hoạt bát tinh nghịch, tự do tự tại, còn y không còn là Tạ Nhị Lang mới đến Mạc Bắc, khiến nàng ấy rung động nữa.
"Kỳ cục." Lão Đinh thấy y đi rồi, lắc đầu, tiếp tục thưởng thức món ngon trước mặt.
Lúc bận rộn không để ý đến Tạ Tuân, giờ rảnh rỗi mới phát hiện hắn dường như có điều gì đó không ổn.
Lâm thị lén nhìn, nói với Chu thị: "Có vẻ cay lắm."
Chẳng hạn như nửa đêm không ngủ được, mỗi ngày nhìn nàng muốn nói lại thôi, ăn cơm không ngon miệng như trước đây nữa.
Chu thị khoanh tay: "Đương nhiên, cho ba thìa tương ớt mà."
Cuối cùng vẫn là chưởng quầy đem cho Tạ Lang một cốc nước, y vội vàng uống mới ngừng ho.
Tạ Tuân ngẩng đầu, vẻ mặt rất ngạc nhiên, hỏi: "Chuyện gì?"
Lâm thị thấy y ho đến mức gần như không thể đứng thẳng lưng, mà tiểu nhị bị Chu thị gọi lại không cho đưa nước, do dự nói: "Có vẻ ho quá nặng rồi."
Lần này tiểu nhị vẫn nhanh nhẹn, lập tức bưng canh hồ lạt đến, Tạ Lang không để ý, nóng lòng đưa vào miệng... (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.