Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Hai tháng trước anh đã từng tìm: “Sau khi mang thai nữ sinh sẽ ngoan hơn không?”, “Cách thụ thai tốt nhất” và các từ khóa liên quan.
Mấy tối liền không ngủ nổi.
Tôi ngạc nhiên.
Tôi còn chưa tìm bạn trai.
Không thể phủ nhận, em gái này thật sự quá xinh đẹp!
Địa điểm ở tầng 5 của trung tâm thương mại.
Tấm ảnh đó anh vừa mới lưu, chắc là mỹ nữ học bá mà mẹ tôi từng nhắc đến kia.
“Nhớ anh quá đi mất, ngày mai hết tiết anh đi ăn cơm với em nhé.”
Làm bộ ngẫu nhiên gặp nhau, tiện thể đưa ra quyết định cho em bé trong bụng.
Sau đó…
Thân Mặc sẽ chẳng thích kiểu bày tỏ tầm thường thế này đâu.
Càng buồn phiền hơn là, tôi chẳng nghĩ ra tôi trúng chiêu như thế nào.
Chương 05:
Đúng lúc tôi đang rối rắm, trong album đột nhiên xuất hiện thêm mấy tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Bởi vì … Tôi từng nhìn thấy lịch sử tìm kiếm ở trên ipad của anh.
Nhưng trong lòng tôi lại có giọng nói kêu gào: “Mày đang rất là chua, mày đang ghen c·h·ế·t đi được đấy! Nếu Thân Mặc không thích thì chụp ảnh lại làm gì?”
Chương 06:
Dựa vào tình huống này, chắc hẳn anh luôn nhớ mãi không quên tôi, chỉ cần tôi duỗi tay, tất nhiên anh sẽ hí ha hí hửng dâng tiền lên bằng hai tay.
Beta: Cam
-
Lúc xem ảnh chụp màn hình đoạn nói chuyện này, trái tim tôi dường như bị đánh một cái thật mạnh.
Ấn mở thì thấy người đẹp kia đang khen Thân Mặc.
Tôi gửi WeChat cho mẹ để thử thăm dò, mẹ nói với tôi: “Cậu của con đi xem mắt, đối phương là mỹ nữ học bá.”
Đậu má!
Nghe nói, chỉ cần bật iCloud là có thể đồng bộ dữ liệu bên điện thoại anh, đúng không nhỉ…
Tôi gọi điện thoại, quả nhiên, bên kia nhấc máy ngay.
Trong album ảnh, có rất nhiều ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của tôi và anh.
Đúng là đàn ông rút ch*m vô tình.
Được lắm, gan anh lớn lắm rồi, dám cúp điện thoại của tôi cơ đấy.
Khuôn mặt thanh tú…
Tôi ngồi bật dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Alo, cậu à.”
“Cậu…”
“Thân Mặc, anh hiền thục quá, em muốn gả cho anh…”
Thân Mặc anh giỏi lắm! Anh thay lòng đổi dạ nhanh như vậy!
Rõ ràng đã chia tay nhưng không hiểu sao tôi lại hơi để ý.
Kế hoạch ban đầu của tôi là dùng chuyện có em bé để vơ vét 80, 100 vạn của anh, bây giờ tôi còn chẳng dám nói cho anh biết.
Edit: Chây
“Cậu, có thể chuyển cho cháu một vạn tệ không? Cháu…chơi game mua skin sắp c·h·ế·t đói rồi, cháu không dám nói với mẹ.”
Tôi nhìn thấy anh xóa hết lịch sử trò chuyện của chúng tôi.
“Giáo sư Thân đẹp trai quá, đúng chuẩn dáng vẻ mà tôi thích, giống hệt chồng tương lai của tôi.”
Tút, tút, tút.
Bên kia im lặng.
Hay là nói anh đã tìm được bàn phím mới* rồi?
Hồi trước lần nào gọi điện thoại cũng phải anh anh em em nửa ngày trời, tôi muốn đi ngủ mà anh vẫn còn lưu luyến không nỡ.
Trên mạng nhắc đến chứng trầm cảm trước khi sinh, nhưng tôi còn cách chữ “sinh” đến mười vạn tám nghìn dặm mà cũng bị trầm cảm ư?
Bên kia dừng một chút rồi mới lên tiếng: “Có chuyện gì.”
Nhưng tôi không dám vào QQ của anh, đăng nhập vào thì bên kia sẽ có thông báo ngay.
Đậu mè, nếu nói cho anh biết chuyện này, không chừng anh còn dùng em bé để b·ắ·t· ·c·ó·c tôi.
Lúc trước, chúng tôi ngọt ngào biết bao… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vừa biết tin Thân Mặc sẽ ở nhà tôi nửa tháng, tôi sợ tới mức tìm cớ đến nhà bạn ở vài ngày.
Thế nên tôi bắt đầu tò mò Thân Mặc và cô gái này sẽ nói chuyện gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh lưu tên tôi là “350g”, bởi vì đó là trọng lượng của trái tim, đây là sự lãng mạn của người nghiên cứu sinh học.
Đệch!!!!!!!! (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh chưa từng lưu tên tôi là bé yêu…
“Sensen~ muốn hôn hôn.”
Lại thêm một tấm ảnh nữa, ấn mở thì thấy là cô gái kia hẹn Thân Mặc ăn cơm.
Hơn nữa anh lưu tên cô gái này là “Bé yêu”??!
PHẦN 03: Chương 05 + 06
Thân Mặc, làm sao anh dám!
Lúc chia tay tôi hùng hổ lắm.
Tôi tụt mood rồi.
Tôi nhìn chiếc ipad bên cạnh, không thể ngồi yên nữa.
*Trong hoàn cảnh này hiểu đại ý là Thân Mặc tìm bạn gái mới không biết gì về tính chiếm hữu của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu ơi, đừng mà, thật ra 3000 cũng được…”
Tôi còn nhớ như in cảnh tượng lúc trước tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, tay ôm điện thoại, mặt đỏ tim đập.
Tôi nghĩ ngợi, được thôi…
Chẳng có ý tưởng mới gì cả!
Tôi biết rằng làm như vậy không ổn lắm, nhưng tôi thật sự không nhịn nổi.
“Mợ” kia là có ý gì?
-
Thật lâu sau: “Game gì mà đắt thế, cháu coi tôi là máy ATM à? Tự mình tạo nghiệp thì tự mình nghĩ cách đi, tiền của tôi chỉ đưa cho mợ của cháu thôi.”
Nhưng đi viện thì cần tiền, mà khoản tiền này dù thế nào cũng phải bắt anh trả.
Chương 3
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.