Nguyễn Cảnh nghe tới đây cũng không nhịn nổi nữa, hắn mặc dù biết Lạc Hồng đang khích bác muốn hắn ra tay trước, xong trước mặt tên tu sĩ đáng ghét kia lại dám sỉ nhục nữ thần trong lòng của mình, đây là điều mà hắn không thể chấp nhận.
Hơn nữa, dù đã nhiều lần nghe bản thân tới từ tương lai nói về độ nghịch thiên của bình phàm tiên công, xong bởi chưa từng giao thủ với Lạc Hồng, hắn cũng không quá để đối thủ vào trong mắt của bản thân.
Trải qua vô số hiểm cảnh nhưng lần nào cũng nhân hoạ đắc phúc, thu được vô số trái tim của mỹ nhân, bốn vị nữ tử trước mắt chẳng qua chỉ là những người xuất sắc nhất có khả năng lọt vào mắt xanh của hắn mà thôi.
Nguyễn Cảnh điều động nguyền rủa chi lực, là năng lực đặc thù mà bản thân hắn đã thu được, dù hắn không biết bằng lý do gì bản thân trong tương lai cũng không còn sử dụng loại năng lực này, dù vậy thấy bản thân trong tương lai cũng không đề cập tới mặt trái của loại năng lực này, chắc hẳn hiện tại sử dụng cũng không có vấn đề gì.
Nguyễn Cảnh dung hợp nguyền rủa chi lực cùng với một phần lực lượng mà bản thân trong tương lai để lại trong cơ thể của hắn, toàn lực vung một quyền về phía Lạc Hồng.
Khi tung ra đòn này, Nguyễn Cảnh không có chút nào nắm chắc có thể đánh bại Lạc Hồng, dù sao đứng sau lưng của Lạc Hồng cũng là di sản của một vị thiên tiên, người có khả năng trợ giúp một thiếu niên 17 tuổi có được chứng nhận chấp pháp giả cấp 5, thủ đoạn bảo mệnh và công kích chắc chắn không thể coi thường.
Trái ngược với những gì Nguyễn Cảnh dự đoán, Lạc Hồng cũng không vận dụng bất cứ chiêu thức hay lực lượng đặc biệt nào, chí ít về mặt ngoài là như vậy.
Lạc Hồng cũng biết việc giao thủ là không thể tránh khỏi, hắn cũng vung một quyền về phía Nguyễn Cảnh, dù vậy hắn đúng là không vận dụng bất cứ loại lực lượng nào khác gia trì cho bản thân, dù sao với tính đặc thù của tiên công, gia trì thêm cũng vô dụng.
Hai nắm đấm rất nhanh v·a c·hạm vào nhau, dù vậy lực lượng cả hai cũng nhanh chóng triệt tiêu không còn chút dấu vết nào, thấy vậy Nguyễn Cảnh ngay lập tức cảnh giác dùng toàn lực lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với Lạc Hồng, hắn cũng âm thầm kinh hãi thủ đoạn của Lạc Hồng, có thể vô thanh vô thức hoá giải uy lực đòn kia của hắn, tuyệt không phải kẻ tầm thường có thể làm được.
Chỉ có Lạc Hồng là thầm thở dài trong lòng, ngay khi hai nắm đấu vừa chạm vào nhau, hắn biết nếu tiếp tục đánh bản thân chắc chắn sẽ thua, bởi khi đó, trong thức hải của hắn vang lên thanh âm cho biết nếu hắn tiếp tục ngạnh kích một đòn hoặc dính thêm một chiêu đến từ Nguyễn Cảnh, hắn sẽ ngay lập tức lâm vào tình trạng giống với Diệp Thiên Hà và Diệp Văn, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Dù vậy, quyết đấu giữa hai người cũng là có thời hạn, nếu như trong thời gian 30 phút hai bên chỉ có một bên công kích, còn một bên liên tục chạy trốn, tinh thần đại lục sẽ cưỡng ép hai bên lao vào công kích lẫn nhau.
Vốn dĩ giao thủ thông thường sẽ không có trường hợp này, nhưng do đang trong không gian quyết đấu của tinh thần đại lục, chỉ quyết thắng bại không quyết sinh tử, do đó mới có quy tắc này, giờ nó lại trở thành trở ngại Lạc Hồng đối đầu với Nguyễn Cảnh.
Mặc dù rơi vào tình cảnh này, xong Lạc Hồng trong đầu nảy số rất nhanh, hắn nhớ tới một thông tin tình báo cực kỳ quan trọng đã được hắn sử dụng hệ thống giám định thông tin mà Số 1 để lại cho mình tìm được.
Dù hiện tại Số 1 không còn ở bên cạnh bản thân do phải điều khiển cơ thể của Bạch Vân Tuyết, xong trước khi rời đi, nó cũng để lại cho Lạc Hồng những chức năng cơ bản nhất, thuận tiện cho hắn độc lập hành động.
Hệ thống thông tin này cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể giúp Lạc Hồng điều tra và nhìn rõ cảnh giới của Địa tiên cảnh, đây cũng là một bí ẩn mà đến nay Lạc Hồng cũng chưa có lời giải, hắn hoài nghi nó cũng đến từ tinh thần lực cực kỳ không hợp thói thường của bản thân.
Lạc Hồng phong khinh vân đạm nói với bên ngoài :” Tứ trưởng lão, Hạ đạo hữu, đối phó với Nguyễn Cảnh ta đã thập phần nắm chắc, tuy nhiên ta sẽ không đánh bại mà tiếp tục cầm chân hắn bên trong quyết đấu, xin hai vị hãy nhanh chóng cùng với khí linh tiền bối trấn áp đạo linh hồn kia, hắn mặc dù có cảnh giới địa tiên, xong nếu thời gian dài bị tách ra với bản thể, cũng sẽ suy yếu dần về phía đăng tiên cảnh, khi đó ta và các vị trong ứng ngoài hợp, sẽ nhanh chóng hạ gục được hắn.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong, đều cho rằng Lạc Hồng chiến thắng là điều sớm muộn, không chỉ bởi hắn cao hơn hẳn đối phương một đại cảnh giới, lại là thiên kiêu của Thiên ngục tông, hơn nữa nhìn vào thủ đoạn ban đầu của hai người, Lạc Hồng có thể không dùng chút sức lực nào dễ dàng hoá giải đòn công kích cực kỳ nguy hiểm của Nguyễn Cảnh, ai cao ai thấp đều có thể nhìn rõ.
Dù vậy, mọi người đều không hiểu Lạc Hồng muốn kêu gọi ai phối hợp cùng với tứ trưởng lão, bên ngoài chỉ có hai người hiểu được Lạc Hồng muốn kêu gọi ai, chính là nữ tử tuyệt mỹ kia cùng với người hộ đạo của Hạ Thanh Thanh.
Điều này diễn ra là bởi khi Lạc Hồng nhắc tới ba chữ Hạ đạo hữu, hắn đã sử dụng ngôn ngữ cổ của phượng tộc, thứ mà tại hiện trường chỉ có hai người nghe hiểu, bao gồm người hộ đạo của Hạ Thanh Thành cùng với phượng tộc tộc trưởng Hạ Nhã Huyên.
Chỉ mất vài giây cân nhắc, nàng quyết định sẽ trợ giúp tứ trưởng lão, một phần là bởi nàng cực không có thiện cảm với kẻ đã lừa gạt con gái của bản thân, thứ hai cũng là bởi mẹ của nàng, phượng tộc tộc trưởng tiền nhiệm, cũng đã từng nhận một phần nhân tình của Bế Quan tiên quân Xích Quỷ, là sư phụ của Lạc Hồng, về tình về lý, nàng đều nên giúp một phần lực.
Trước đó nàng không ra tay là bởi không muốn cuốn bản thân vào tranh đấu của nhân tộc, xong nếu như Lạc Hồng đã sử dụng tới phượng tộc cổ ngữ, chắc hẳn hắn cũng đã biết được thân phận chân thật của nàng, vậy thì cũng không có lí do gì để che giấu nữa.
Nàng nhẹ tiến bước về phía sau lưng của Tứ trưởng lão, trực tiếp truyền lực lượng của bản thân vào bên trong cơ thể của tứ trưởng lão, giúp nàng trấn áp đạo linh hồn kia.
Hạ Nhã Huyên vốn cũng là Độ Kiếp đại viên mãn, cách cánh cửa đăng tiên cảnh chỉ có một bước, dưới sự trợ giúp của nàng, áp lực của tứ trưởng lão giảm đi rất nhiều, nàng cũng vui mừng lên tiếng :” Cảm tạ vị đạo hữu này đã ra tay tương trợ, sau khi sự việc lần này kết thúc, Thiên ngục tông chắc chắn sẽ có hậu tạ. “
Dưới sự trợ giúp của Hạ Nhã Huyên, đạo linh hồn kia vốn đang có xu hướng thoát khốn lại một lần nữa bị chế trụ, đồng thời hắn cũng cảm nhận được sợi dây liên kết giữa hắn và Nguyễn Cảnh đang từng bước bị chặt đứt.
Hắn mặc dù có vô số thủ đoạn bàng thân, xong đứng trước tiên bảo trấn tông của thiên ngục tông, cũng không thể gây ra bất cứ điểm bọt nước nào.
Thấy tình hình ngày càng chuyển biến xấu, hắn nhanh chóng truyền âm cho Nguyễn Cảnh bên trong quyết đấu, khác với mọi người, hắn cùng Nguyễn Cảnh từ nãy tới giờ vẫn đang liên tục trao đổi với nhau, bất chấp tính chất quyết đấu giữa Nguyễn Cảnh cùng Lạc Hồng.
0