Căn Nhi
Tiểu Thanh Điểm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Gặp Lại
Nhưng quả phụ thật ra cũng không tệ lắm, rốt cuộc trẻ tuổi, hiện tại cũng mới hơn bốn mươi tuổi.
Chương 49: Gặp Lại
Niệm Đệ nhón chân nhìn vào bên trong, nhìn thấy một nhà ba người ngồi cùng nhau kia, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Này lại là làm sao vậy!” Nguyện Đệ không rõ, còn có chút tức giận: “Nói chuyện đều không cho nói? Chị nói cái gì sai sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyện Đệ nói: “Nhiều năm như vậy chúng ta không gặp mặt...” Cô ta liếc liếc mắt nhìn Diệu Tổ một cái, “Em cũng nhớ mọi người.”
Niệm Đệ cảm thấy đốt ngón tay phát đau.
Nguyện Đệ nhẹ nhàng thở ra.
Lão Tôn nghe thấy Hi Đệ mắng như vậy, sắc mặt khó coi đến muốn g·i·ế·t người.
Việc đã đến nước này, Niệm Đệ cũng không còn gì để nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba chị em đem một mình lão Tôn nhốt ở trong phòng, đi ra.
Đó là lão Tôn sao?
Tinh thần lão Tôn rung lên, xé rách, cố nén đau đánh nhau với Hi Đệ.
Một lát sau, Nguyện Đệ hỏi: “Khi nào tứ tỷ định sinh thêm đứa nữa?” Cô nhìn hoàn cảnh khách sạn, nhớ tới nghe nói hiện giờ Diệu Tổ là ông chủ công ty rất lớn.
Về sau một mình ông ở lại trong núi đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mang thai lại còn bôn ba.” Niệm Đệ lo lắng nói, “Em cảm giác còn tốt chứ?”
Cô nắm chặt tay hắn.
Nguyện Đệ cười khổ một tiếng, nói: “Chị biết.” Cô nhìn ngoài cửa, “Chị có thể sống tốt như hiện tại, cũng là tứ tỷ cho.”
Hắn nâng mắt lên, nhìn lại lão Tôn.
Đầu tóc hoa râm, khô vàng xơ xác, như là cỏ dại cháy nắng.
Khi vật trang trí điêu khắc kia vững chắc mà nện ở trên đầu lão Tôn, Hi Đệ thế nhưng cầm lòng không đậu mà cười ha hả.
Niệm Đệ ngẩng đầu.
Diệu Tổ sắp xếp bọn họ ở khách sạn.
“Không nghĩ đến nhiều năm như vậy, ông lại không có chút tác dụng nào.” Khóe miệng hắn giật giật, sắc mặt lạnh lẽo.
Bụng cô hơi hơi nhô lên, nhìn có vẻ như đã năm tháng.
Lão Tôn suy sụp dựa vào trên tường.
“---Tôi còn giữ liên hệ với ông, là vì chờ Niệm Đệ.” Diệu Tổ ngắt lời ông ta.
“Kế Tông, Kế Tông! Con nói giúp cha một câu đi!” Lão Tôn giống như đang cầu xin Kế Tông tám tuổi, “Cha thương con nhất, cha còn làm ngựa cho con cưỡi mà, đến lúc đó cha mua cho con nhà lớn, cưới vợ!”
“Anh rể đâu?” Hi Đệ quay đầu nhìn khắp nơi hỏi.
Nguyện Đệ có chút ngượng ngùng mà cười, lại sờ sờ bụng: “...Em nghe nói, ở thủ đô, có thể cách bụng nhìn xem là con trai hay con gái?”
“Vậy anh ta cũng còn không tệ lắm.” Hi Đệ từ bỏ ý định đánh một cái cẩu nam nhân.
Cả người lão Tôn run lên.
Lão Tôn lôi kéo đầu tóc Hi Đệ đá con bé, Hi Đệ không ngừng dùng cái vật điêu khắc kia đập lên mặt ông ta, gót giày nhọn hoắt dùng sức lực lớn nhất dẫm lên chân ông ta.
Cô cảm thán nói: “Gia nghiệp lớn như vậy dù sao cũng phải có đứa con trai thừa kế đi.
“Nhìn đứa con trai như heo này của ông đi, đầy mình đều là thịt mỡ, là dùng tiền của Diệu Tổ nuôi lớn đi?”
Nguyện Đệ nhấp miệng: “Trong nhà cũng không nuôi nổi nhiều như vậy...!Nghe nói còn có bác sĩ đảm bảo sẽ sinh con trai?”
Diệu Tổ kéo chặt tay cô, đi theo ra ngoài một bước không rời, không cho bất kỳ ai một ánh mắt nào.
Mắt thấy ông ta lung lay sắp đổ, Diệu Tổ ho khan một tiếng.
Hai người đánh thành một đoàn, lại có Lãnh Đệ ở một bên giúp đỡ, Hi Đệ liền chiếm thế thượng phong, lão Tôn bị đánh đến chảy máu mũi.
Sau một lúc lâu, hắn nhìn lão Tôn già nua sợ hãi kia, nói: “Tôi biết.”
Không có chị em chúng tôi làm trâu làm ngựa cho, ông ăn không tiêu đúng không?”
Lão Tôn theo bản năng ngửa về phía sau một chút, né tránh Hi Đệ.
Giống như thất vọng tột đỉnh, không bao giờ có thể nhẫn nại nữa, không muốn liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Quả phụ vừa thấy muốn đánh nhau thật liền nhanh chóng trốn sang một bên: “Cha Kế Tông à! Ông đến che chở cho hai mẹ con chúng tôi đi! Kế Tông còn nhỏ mà!”
Kế Tông tránh ở phía sau quả phụ nói: “Cứu mạng! Cha!”
Trò khôi hài này cũng nên kết thúc.
“Mày, sao mày lại có mặt ở đây?”
Nguyện Đệ ngượng ngùng mà cười một chút: “Anh ấy đi mua quần áo mới cho mấy đứa nhỏ.”
Bà ta ôm con trai Kế Tông, đứa trẻ kia năm nay cũng tám tuổi, sắc mặt hồng nhuận, lớn lên chắc nịch, Hi Đệ mắng nó cũng không tức giận.
“Lão Tôn! Ông già rồi! Ông già rồi!”
Lần này giống như là cái tín hiệu, đôi mắt Hi Đệ tỏa sáng, đi thẳng về phía ông ta.
“Mẹ Kế Tông à? Diệu Tổ! Đây là có ý gì!” Lão Tôn ngu luôn, phải đi lại gần hỏi.
“Lại có?” Niệm Đệ hỏi.
Sau đó Niệm Đệ cùng Lãnh Đệ cũng đuổi tới, lúc đến liền thấy Hi Đệ đang chống cửa mà cãi nhau với lão Tôn.
Ngừng một hồi lâu, ba chị em mới khôi phục tinh thần lại nói chuyện.
“Từ nay về sau, bà mang theo Kế Tông sống ở đây.”
“Không...!Diệu Tổ à! Không phải, nó nói bậy!"
Tay Hi Đệ đang vuốt tóc dừng lại, liếc cô một cái, cũng đứng lên đi mất.
Từ lúc còn ở trong núi Hi Đệ liền nghĩ muốn đánh cho lão Tôn một trận, hiện tại khí thế của ông ta thoạt nhìn yếu đi, cô liền càng là nóng lòng muốn thử.
Lại nhìn Hi Đệ Lãnh Đệ, hai ngươi cùng con bé tuổi tác cũng không sai biệt lắm lại hoàn toàn có một cuộc sống khác biệt.
Lãnh Đệ trấn an cô: “Ai, tứ tỷ không phải nhằm vào chị...”
Lãnh Đệ lại khóc: “Hi Đệ! Cha! Ông đừng đánh Hi Đệ!”
Đến lúc đó khi Thạch Đầu ở nhà chồng có bị ức h**p, cũng có anh em giúp đỡ...”
Đầu óc Niệm Đệ không còn, giống như trực tiếp bị đáng một cái.
Ở trong lòng cô, sớm từ ngày chạy ra khỏi núi kia, lão Tôn đã trở thành một cái người qua đường bị ném ở phía sau.
Diệu Tổ hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Niệm Đệ.
Quả phụ không được tự nhiên dịch chân một chút, lặng lẽ cách lão Tôn xa một bước.
Niệm Đệ cười không nổi.
Niệm Đệ đột nhiên đứng lên: “Cái này chị không giúp em.”
Hi Đệ biết được lập tức tìm đến.
Nguyện Đệ gật đầu: “Ừ.”
Nhưng ngay sau đó, ông ta phát điên lên, giơ tay muốn đánh: “C·h·ó mẹ nuôi kỹ nữ!”
Một nhà chị cả không có tới, người tới có lão Tôn, quả phụ cùng Kế Tông, còn có Nguyện Đệ và chồng Tiểu Lương, mang theo đứa con gái nhỏ nhất, còn chưa đến một tuổi.
Thời điểm đoàn người lão Tôn đến thủ đô đã là một tuần sau.
Lạnh lùng lại cao ngạo, không có chút dao động cảm xúc nào, chỉ hờ hững giống như từ trên cao nhìn xuống một con kiến.
Nếp nhăn trên mặt ông ta trở nên càng nhiều, sống lưng cũng cong hẳn lại, hiện giờ như là đẩy một cái sẽ ngã xuống.
Cô đi hai bước liền ra ngoài.
Hi Đệ tránh thoát khỏi Lãnh Đệ lôi kéo, đột nhiên cầm lấy vật trang trí trên bàn, trở tay đập lên trên đầu lão Tôn.
Quả phụ đột nhiên có tự tin: “Lão Tôn, lão nương không ở với ông nữa! Tiền ông tề cho trong nhà năm vừa rồi tôi đều mang đến, tôi giúp Kế Tông quản, về sau cho nó đi học cần dùng.
Bà ta chống eo mắng: “Ông muốn con trai vậy tự mình sinh đi, ông có mọc ra được *m h* không hả! Chỉ có một cái d**ng v*t bẩn thỉu, chỉ có thể ị phân chính ông ăn!”
Hai người tách ra, Hi Đệ ném pho tượng nhỏ trong tay xuống, đầu tóc hỗn độn vung vẩy, khinh miệt nói: “Năm đó ông đối với tứ tỷ như vậy, Tiểu Thạch Đầu đều suýt chút nữa bị ông ném c·h·ế·t, nhiều năm như vậy ông cũng chưa nói cho Diệu Tổ đi?”
Trong lúc thất thần Nguyện Đệ đã kêu cô vài tiếng.
Lãnh Đệ kéo Hi Đệ một chút: “Hi Đệ!”
“Tứ tỷ, tứ tỷ?”
Lão Tôn sợ ngây người: “Tôi đối với bà không tệ! Tiền đều là bà quản, đều dùng cho Kế Tông! Đồ tiện nhân!”
Cô nhìn bụng Nguyện Đệ, nhớ tới cô ấy sinh một đứa lại một đứa con gái, còn muốn tiếp tục sinh con trai, liền cảm thấy kh*ng b*.
Lão Tôn lảo đảo một chút, cực kỳ kinh hãi, nhưng thấy Kế Tông sắc mặt hồng nhuận ở phía sau quả phụ, ông ta lại có tự tin, tìm được lý do chính đáng.
Đều là chị em ruột một mẹ đẻ ra.
Vì thế Nguyện Đệ ngồi ở trên sô pha, sờ sờ bụng chính mình.
Cô ta khó chịu con gái một tuổi khóc lên, Lãnh Đệ khi còn nhỏ thường ôm Thạch Đầu, liền bế đứa nhỏ lên, vỗ vỗ dỗ dành.
Tay Diệu Tổ nắm lấy Niệm Đệ đột nhiên buộc chặt.
Quả phụ vừa thấy ông ta không dám lại gần, đanh đá nói: “Ông đừng có mà ăn nói linh tinh! Ông xem Kế Tông có chỗ nào giống ông không hả, nó căn bản không phải là con ông! Ông làm gì có bản lĩnh sinh con trai? Ông chính là mệnh nuôi con gái đó!”
“Diệu Tổ, con không trách ta đúng không?” Lão Tôn xoa xoa tay, cười nịnh nói, “Con gái đều là nuôi tốn tiền thôi, chỉ có hai người chúng ta hiểu rõ...!Mấy kỹ nữ sinh đều...”
Lão Tôn cả giận nói: “Lúc trước tao nên ấn mày xuống hố phân để mày c·h·ế·t đi, dám ăn nói với lão tử như vậy hả?” Ông ta động thủ cầm cái ly trên bàn ném xuống dưới chân Hi Đệ.
Quả phụ tránh ở phía sau Diệu Tổ, lão Tôn cũng không dám lại gần.
Nguyện Đệ lắp bắp kinh hãi.
Nguyện Đệ từ bên cạnh cửa phòng cũng ló đầu ra nhìn.
Quả phụ “ai” một tiếng, lôi kéo Kế Tông chạy đến bên người Diệu Tổ.
Kế Tông chỉ tự chơi một mình, căn bản không phản ứng ông ta, một lát sau nói với quả phụ: “Con muốn ăn đùi gà.”
“Diệu Tổ, Diệu Tổ à, ta chính là cha con, ta đối với con không kém!”
Lãnh Đệ cũng không nói nên lời..
Hiện giờ nhìn bọn họ nháo tới nháo lui...!Cô chỉ là đau lòng Diệu Tổ.
Diệu Tổ nhìn bà ta cùng Kế Tông phía sau, nói: “Các người không cần trở về cùng ông ta.”
“Biết sinh ra là con gái...!Tôi liền hiểu được vì sao chị ấy phải bỏ chạy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Kế Tông là con trai ruột của tôi!” Lão Tôn đứng ở đầu bên kia đấm ngực dậm chân, mặt già tức phát điên, đầu tóc hoa râm càng giống như bị bệnh tâm thần.
Nhìn bộ dáng này của lão Tôn, thế nhưng cô cũng không có cảm giác gì.
Lãnh Đệ nói: “… Cũng không phải.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hiện tại Hi Đệ căn bản không sợ ông ta, sắc mặt ông ta không tốt cô liền càng vui vẻ: “Ông cũng quá kém cỏi đi? Già thành như vậy rồi còn phải bán mạng cho con trai, nhìn cái lưng ông này cũng sắp cong thành con tôm rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.