Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2


Trần Triển Tinh đến nhà tắm.

Lâu rồi không gặp phụ nữ, anh ta cứ nhớ mãi không quên thứ tuyết trắng ấy. Không chỉ như thế, tắm rửa xong quay về giường, anh ta nghĩ mãi mới ngủ được.

Cai ngục ngửi được cơ hội kinh doanh nên bắt đầu bán báo cũ. Tuy ngày là khoảng năm ngày trước nhưng còn hơn là không có gì. Đây là cách duy nhất để núi Đông Ngũ biết về bên ngoài.

Buổi sáng, Tiền Tiến mang hộp diêm tới.

Điền Trọng: “Người này tên là Tiền Tiến. Phạm tội vào tháng Chín nên đang ngồi tù rồi.”

Lúc cảnh sát di dời thi thể có một tờ giấy ố vàng lộ ra phía dưới. Bút tích trên giấy đã mờ nhòe từ lâu, trên đó có tên một người họ Tiền, đằng sau là một dãy số loang lổ vết bẩn.

Đây là vấn đề bên nặng bên nhẹ.

Điền Trọng: “Một người họ Tiền.”

Trương Quân Năng: “Phạm tội gì?”

Người đã ngủ say, trong mơ vẫn có Lục Niệm.

Giờ ăn bữa sáng, anh ta mua một tờ báo trong nhà ăn.


Lục Niệm như này không phải là đẹp nhất, vẻ hấp dẫn nhất của cô có lẽ là khuôn mặt tươi cười lúc báo thù, giống như lưỡi dao sắc, ánh sáng phản chiếu trên dao.

Mắt sáng răng trắng, xinh đẹp tuyệt trần.

Pháp y nhận định rằng thời gian tử vong của người này là hơn một tháng trước.

Điền Trọng: “Theo dự báo thì mười ngày tiếp theo trời nắng to.”

Người lái buôn: “Họ Tiền ư? Chỗ chúng tôi không có người họ Tiền.”

Năm ngày trước, vụ án đã lên đầu tin tức.

Một người nói: “Ngày nào hung thủ bị bắt thì chắc chắn sẽ bị đưa vào núi Đông Ngũ.”

Anh ta ôm vòng eo của cô: “Tôi cũng nóng lòng muốn thử c·h·ế·t dưới đóa mẫu đơn.”


Bầu trời ở núi Đông Ngũ có màu trắng bạc.

Anh ta mơ thấy một hình ảnh, Lục Niệm tựa lên vai bạn trai, nghe thấy Trần Lực Hào gọi, cô quay mặt sang.

Điền Trọng nhét tờ giấy vào túi áo của Trương Quân Năng: “Cậu đoán xem.”

Tiêu đề bìa hôm nay là một vụ án g·i·ế·t người liên hoàn.

Trương Quân Năng và Điền Trọng ở lại phòng họp, trong tay hai người còn có một vụ án khác.

“Tiền Tiến ở nhà tù nào?” Trương Quân Năng đang định nhận.

Chương 2: Chương 2

Trong mơ, anh ta đến gần và nhìn rõ người phụ nữ này.

Hai người thể hiện tình cảm rất chướng mắt.

Nói tới lý do kinh doanh báo thì phải kể về một tù nhân trước đây. Lúc gã ta vào, cạo gần hết đỉnh đầu, buộc bím tóc dài. Ở mười năm mới ra, gã ta hoảng hốt nhận ra rằng người anh trai bên ngoài đã không còn trên cõi đời. (đọc tại Qidian-VP.com)

(*) Một câu thành ngữ để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

Cảnh sát dành mấy ngày để khôi phục nguyên vẹn những con số đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điền Trọng đoán đây là số điện thoại. Anh ta gọi điện thì đúng là có người nghe máy.

Trong tiếng nước “róc rách”, anh ta nhìn cậu em nhỏ của mình một cái.

Làn da trắng, xanh xao như không có sắc máu. Cô cắn môi tới rách cả da, khóe mắt ửng đỏ, phẫn uất lườm mấy người đàn ông. Cô run rẩy cầu xin cho bạn trai.

Nếu như chuyện không phát triển tới đoạn Lục Niệm báo thù, Trần Triển Tinh mãi chỉ là một người ngoài cuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngược lại, Trần Triển Tinh lại bật cười: “Đã rất nhiều năm tôi chưa có đối thủ rồi đấy.”

Trên tường phòng họp dán một tấm bản đồ Thượng Hải, trong đó vẽ ba dấu gạch chéo, bên cạnh viết ba chữ: Vụ án đêm giông.

Trần Triển Tinh rất hào phóng, ngày nào cũng mua một tờ.

Báo không rẻ, bình thường có vài người xòe tiền mua một tờ rồi mọi người lần lượt đọc.

Mười ngày trước, một người đàn ông lang thang phát hiện một thi thể ở cánh đồng hoang. Mặt mũi người c·h·ế·t không toàn thây, cát bùn lẫn lộn với thịt thối rữa, vàng đen như đất. Màu nổi nhất là chiếc sườn xám đỏ tía mà người c·h·ế·t mặc trên người.

“Vậy thì cũng phải tóm được thì mới được.” Tiền Tiến nhớ gã đã từng thấy báo viết về vụ án này mấy lần rồi.

Trần Lực Hào cười vài tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đội phó đội cảnh sát ngồi ở trung tâm phòng họp đang phân tích tình hình vụ án.

Đàn ông ở đó người nào người nấy đều có địa vị và thế lực hơn bạn trai của cô nhưng cô lại không để ý. Đôi mắt long lanh chăm chăm vào gương mặt của bạn trai, tràn đầy yêu thương.

Trần Triển Tinh nghĩ rằng đàn ông mà nhìn thấy cặp mắt mê hoặc này thì chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện c·h·ế·t dưới váy cô.

Lúc ấy, cô đang nước mắt lã chã, bỗng nhiên lại cười với anh ta.

Anh ta cắn điếu thuốc, không ngửi thấy mùi thuốc lá mà xung quanh lại luẩn quẩn mùi người phụ nữ trong mơ.

Anh ta tính toán thời gian đi làm của mình và Lục Niệm. Anh ta có nên tiếp tục chịu đựng đám đàn ông hôi hám đó vì cuộc gặp gỡ hai lần một tháng không?

“Chắc chắn rồi.” Lục Niệm chẳng hề che giấu sát ý với anh ta, móng tay sắc nhọn ghim vào da thịt anh ta.

Sáng hôm nay, Trương Quân Năng vừa đến sở cảnh sát đã bị Điền Trọng gọi lại: “Bắt đầu họp.”

Cô và bạn trai tay trong tay, nụ cười mỉm khó giấu trên khoé môi. Nếu không phải vì có người ở đó, có lẽ cô sẽ nép vào lòng bạn trai.

Đến nay, sở cảnh sát đã mở họp năm ngày liên tiếp rồi.

Anh ta kề sát lại, khẽ hỏi cô: “Trong nụ cười giấu dao à?”

Người không cử động nhưng dòng suy tư lại đang bay bổng.

Những người đàn ông khác đã rời đi, trong hình ảnh chỉ còn lại anh ta và cô. Ánh lửa xung quanh cao ngất gây nên một vùng nóng rực.

Hai tay cô quấn lên vai anh ta, thổ khí như lan(*): “Anh không sợ c·h·ế·t à?”

Trần Triển Tinh nghe tiếng cười đó thôi đã biết họ có suy nghĩ gì.

Điền Trọng: “Phân tích kết hợp ba vụ án liên hoàn trước đó, có khả năng phải kết hợp trường hợp mất tích này lại.” Làm cảnh sát điều tra lâu rồi nên phán đoán của anh ta về tình hình vụ án cũng ít nhiều dùng tới trực giác. Anh ta vẫn mong rằng trực giác này là bệnh ngờ vực không căn cứ thôi.

Anh ta cứ liên tiếp mơ thấy cô.

Trương Quân Năng nghe thấy giống như tiếng mưa. Anh ấy hỏi: “Trận giông bão tiếp theo là khi nào?”

Đại Thanh đã diệt vong rồi.

Rõ ràng có sự ngột ngạt cần được giải tỏa, Trần Triển Tinh trông rất uể oải.

“Đánh cho cháu trai của một sư đoàn trưởng tàn phế.” Điền Trọng lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo: “Hôm qua tôi bận cả ngày rồi, hôm nay tới lượt cậu chạy đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tỉnh dậy rồi, lại quay về căn phòng đầy mùi mồ hôi. Trong góc có tiếng ngáy như sấm.

Đối phương là một người lái buôn. Nghe là cảnh sát đang điều tra vụ án, anh ta nói: “Người trong công ty chúng tôi đều sử dụng số điện thoại này. Anh muốn tìm ai?”

Một cảnh sát vừa nghe vừa nhanh chóng ghi chép, đầu bút lướt trên giấy kêu vang “xoẹt xoẹt”.

Đại Thượng Hải(*) gần đây cứ tới ngày mưa là lòng người đều lo ngay ngáy. Sự mất tích của các cư dân thành thị, người c·h·ế·t nối tiếp người c·h·ế·t, đến cả hung thủ cao hay thấp, gầy hay béo mà sở cảnh sát còn chẳng biết rõ.

Trần Triển Tinh hút xong điếu thuốc sáng sớm, vẫn thấy lười.

Trần Triển Tinh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, ép cô ngẩng đầu.

Cả đêm Trần Triển Tinh không ngủ.

Điền Trọng: “Trước đây liệu có người nào từ chức không?”

Đây là một tin tốt đối với vụ án chưa bắt được hung thủ.

Cô vẫn cười, là nụ cười mê hoặc mà anh ta sẵn lòng muốn thấy, nụ cười ấy muốn thu phục tất cả những người đàn ông không nghe lời. Khuôn mặt gây hoạ này, một khi dùng mỹ nhân kế thì kiểu gì cũng thắng. Vào giờ phút này, dù cho trong tay cô có dao, anh ta cũng tình nguyện nuốt xuống.

Người lái buôn tìm kiếm hồ sơ nhân viên công ty thì phát hiện ra một nhân viên họ Tiền.

Trương Quân Năng móc tờ giấy ra. Nhà tù Đông Ngũ là điểm đến của anh ấy.

Trần Triển Tinh mở bừng mắt.

Manh mối của vụ án không hề ngày một tăng lên theo áp lực của sở cảnh sát. Lúc cuộc họp kết thúc, ý kiến của mọi người vẫn giống hệt với lúc kết thúc cuộc họp hôm qua.

Vụ án lên báo này đã có ba hiện trường vụ án, thời gian diễn ra vụ án đều vào đêm giông bão. Sau cơn giông tố thứ tư thì tạm thời chưa có án mạng nhưng ngày hôm đó đã có một nữ giáo viên mất tích.

Trần Triển Tinh sờ quần rồi ngồi dậy, anh ta cầm điếu thuốc cất dưới gối và ngậm lên miệng nhưng lại không tìm thấy diêm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2