Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Giá Oản Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
Người anh ta gặp hôm nay không giống tháng trước.
“Người nhà có từng đến thăm không?”
“Sau khi chia tay với cô ấy, tôi mới vào đây.” Tiền Tiến không muốn nói về đường tình duyên của mình: “Anh cảnh sát, rốt cuộc tờ giấy này có chuyện gì?”
“Không quan trọng, với năng lực thu hút đàn ông của cô ta, lừa một tên đàn ông hiền lành để kết hôn thì dễ như trở bàn tay.” Nhớ lại việc vừa gặp Trương Quân Năng, Bành An nói thêm: “Cảnh sát Trương và cô ta xứng đôi vừa lứa, duyên trời tác thành, hơn nữa anh ta cũng đồng cảm với cảnh ngộ của cô ta, tính cách lại ngay thẳng, có lẽ không có cảm xúc vướng mắc trong lòng.”
Chương 4: Chương 4
Bành An cười với Trần Triển Tinh, nụ cười này như cười trên nỗi đau của người khác.
Không biết Bành An trúng gió gì, không có không khí lạnh, không có bão tuyết mà lại mặc áo khoác lông. Da dẻ hắn còn trắng hơn cả người thường, lại còn đeo gọng kính mỏng, vừa nhìn đã thấy gầy yếu.
Kể từ khi xuất hiện, Tiền Tiến đã run lẩy bẩy vì sợ, hai chân gã khép chặt, nói chuyện cũng rất cẩn thận: “Anh tìm tôi ạ?” Gã liếc nhìn sắc mặt của Trương Quân Năng, ngẫm nghĩ mình còn chuyện gì đáng để họ quan tâm.
“Chờ đợi cuộc giao chiến của cậu và cô ta.” Bành An hỏi: “Khi nào cậu ra?”
Trương Quân Năng: “Tôi đã hỏi hết, anh đi được rồi.”
“Ừ.” Trần Triển Tinh uể oải.
“Rảnh rỗi, đến xem xem cô ta c·h·ế·t chưa.” Bành An nói chuyện chẳng có một chút tình cảm.
Tiền Tiến lúng túng nói: “Cảm ơn anh cảnh sát.”
Vẻ hài lòng của Bành An tan biến gần hết: “Cô ta vào chịu phạt chứ không phải làm quý phi.”
Phòng thẩm vấn.
Trần Triển Tinh cạo đầu, hôm nay không cạo râu nên anh ta đã bớt đi vẻ tao nhã quý tộc, thay vào đó là vẻ thô lỗ và hoang dã. Anh ta nhìn Bành An: “Tôi vào lâu thế rồi mà cậu chưa đến một lần nào. Tự dưng hôm nay rảnh thế à?”
“Gặp cô ấy làm gì?” Trần Triển Tinh móc một điếu thuốc cùng với một bao diêm ra từ trong túi áo.
Điền Trọng từng nói Trần Triển Tinh đã chỉ định muốn đến núi Đông Ngũ. Khi đó Điền Trọng nói: “Người nào cũng kỳ cục.”
“Đến gặp người phụ nữ đó nên tiện thể thăm cậu.” Ý là Bành An không đặc biệt đến đây vì Trần Triển Tinh.
“Nếu đã là cũ thì đã chia tay rồi.”
“Bảo luật sư Kim đến đây.” Trần Triển Tinh dập thuốc lá, nụ cười trên môi hung ác: “Bành An, khoản tiền cậu đưa tôi vào đây, ra ngoài tôi sẽ tính sổ với cậu.”
Tiền Tiến: “Không nhớ.”
“Đây là sự hưởng thụ duy nhất, nếu mà cướp đi nữa thì mất nhân tính quá.” Gió ngoài cửa sổ khá mạnh, Trần Triển Tinh quay lưng chắn gió lạnh, quẹt một que diêm rồi cúi đầu châm thuốc lá, sau khi nhả một hơi, anh ta mới hỏi: “Cậu đến gặp cô ấy rồi à?”
“Tôi cũng không.” Đôi mắt hẹp dài của Trần Triển Tinh hơi khép lại vì khói thuốc.
“Tôi nhớ lúc cậu học đại học, do tố chất sức khỏe không đạt, nếu không thì đã thi trường cảnh sát rồi.” Trần Triển Tinh ưỡn ra sau, ghế ở đây làm sao thoải mái bằng sofa ở nhà anh ta được, anh ta dựng thẳng người lại: “Bây giờ xem như là cậu thực hiện được ước mơ của mình rồi đấy.”
“Cô ấy ở đây tám, mười năm, khi đi ra cũng già rồi.” Chẳng cần tám, mười năm, Trần Triển Tinh đã thấy trán Lục Niệm tróc da rồi.
*
Trước mắt, anh ấy có chuyện quan trọng hơn.
Trên đời có trăm nghìn điều kỳ lạ, những người không trái luật không phạm tội thì Trương Quân Năng không truy cứu.
“Thỉnh thoảng.”
Đặc biệt là sau khi Trương Quân Năng tóm được Lục Niệm, Bành An là người nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Dù là ngồi nhưng hai chân của Tiền Tiến vẫn cứng đờ.
“Bạn gái thì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sai rồi. Tôi thích tiền hơn là chính nghĩa.” Bành An đứng dậy rời đi.
“Người mặc đồ nhà tù có sức hút nhất là cậu đấy.” Bành An bình thản, không biết ý này là nghĩa tốt hay xấu.
Trương Quân Năng để ý rằng chỉ khi đáp câu này, Tiền Tiến mới lộ ra nụ cười gượng. Trương Quân Năng lại hỏi: “Bạn gái cũ?”
Bộ quần áo tù nhân của Trần Triển Tinh không hề vừa người anh ta, cơ thịt săn chắc làm bung một cúc áo.
Trên đường Tiền Tiến quay về thì gặp Trần Triển Tinh đi tới. Gã nở nụ cười nịnh bợ: “Anh Trần, anh đi gặp mặt à?”
Trương Quân Năng cũng nhìn lại một cái. Anh ấy tưởng người Bành An muốn gặp là Trần Triển Tinh.
“Cậu thế này gọi là chịu sự trừng phạt của chính nghĩa.” Cho dù là với Trần Triển Tinh hay là người phụ nữ kia, Bành An đều không đồng cảm về chuyện chịu tù.
Vừa rồi sau khi Bành An quan sát hướng đi của Trương Quân Năng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh cảnh sát, tôi làm gì có bạn gái chứ. Làm bạn gái tôi cũng có nghĩa là làm góa phụ đó.”
Khói thuốc làm mờ biểu cảm của Trần Triển Tinh: “Nhờ ơn của cậu, trước khi tôi chưa c·h·ế·t thì có lẽ cô ấy sẽ không tự sát.”
“Xem đã, chớp mắt nửa năm đã qua rồi.” Trần Triển Tinh rít một hơi thuốc: “Đúng rồi, cậu mang vài món đồ dưỡng da nữ cho cô ấy đi.”
Trương Quân Năng nhướng mày: “Không phải vì anh vào tù à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
*
“Tính cách không hợp.”
“Vì chuyện gì?”
Trương Quân Năng móc tờ giấy ra và hỏi: “Đây là của anh à?”
Việc không nhớ người từng gặp một lần cũng rất bình thường. Nhưng mà người c·h·ế·t chẳng có thông tin gì, chỉ có mỗi một tờ giấy này, Trương Quân Năng cảm thấy kỳ lạ, anh ấy hỏi: “Vào bao lâu rồi?”
Sao cảnh sát lại không biết vì chuyện gì. Vị cảnh sát này khi cười lên trông rất tuấn tú ôn hoà nhưng Tiền Tiến lại càng nơm nớp bất an: “Lỡ tay đánh một người thành tàn phế.”
“Núi Đông Ngũ không cấm thuốc lá à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ba tháng…”
Trương Quân Năng nghĩ Bành An mới là người khó đoán nhất trong tất cả mọi chuyện. Cho dù là Bành An bị ám sát ở hộp đêm hay là việc em trai hắn đột ngột qua đời, tất cả lời nói và hành động của Bành An đều thoát khỏi logic người nhà của người bị hại.
Tiền Tiến sững người, nhìn một cái thì nhận ra ngay: “Đúng rồi, trước đây tôi là lái buôn, đây là số điện thoại của công ty.”
Cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ đến nói chuyện, tờ giấy rất bẩn nên có lẽ liên quan tới vụ án gì đó. Tiền Tiến nói tiếp: “Anh cảnh sát, tôi làm chưa được một năm đã nghỉ rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng Bành An lại đến khu nữ.
Trương Quân Năng cố gắng không tạo quá nhiều áp lực cho gã: “Ngồi đi.”
“Ừ, tôi cũng không.” Bành An không động vào phụ nữ nên đương nhiên không có.
Trương Quân Năng đưa ảnh chụp sườn xám của người c·h·ế·t ra: “Anh có nhớ vị khách nào từng mặc đồ thế này không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.