Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Giá Oản Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chương 9
, là một nhóm các tình trạng liên quan đến sự phát triển thần kinh, ảnh hưởng đến cách một người giao tiếp, tương tác xã hội, hành vi và xử lý thông tin. Đây là một rối loạn nằm trên phổ (spectrum), nghĩa là các triệu chứng và mức độ ảnh hưởng có thể rất khác nhau ở từng người.
(*) Thông kinh hoạt lạc: khai thông các kinh mạch và lạc mạch, đồng thời thúc đẩy khí và chất lỏng lưu thông. Thông kinh hoạt lạc có thể cải thiện sức khỏe tổng thể và giúp điều trị nhiều loại bệnh
Ông Bành lắc đầu, mắt không thấy thì tim không đau, ông ấy đi lên tầng.
*
Quả không sai, câu hỏi của bà Bành rất thẳng thắn: “Mẹ hỏi con này, con có thích ai chưa?”
Người trong tấm ảnh cười duyên dáng, thần thái mang mấy phần bóng dáng của Lục Niệm. Người này tên là… Liễu Chi nhỉ?
“Mẹ, mẹ đừng có quên, mẹ sinh được người con trai xuất sắc như con thì chứng tỏ là gia đình chúng ta không thiếu gen di truyền cái đẹp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc họp kết thúc, Bành An về nhà sớm.
Sau này khi anh ta gặp lại Lục Niệm, vẫn không thấy màu sắc của cô.
Ông Bành: “Nhưng con đã có rất nhiều tiền rồi mà.”
“Chưa ạ.”
Bành An: “Con thích càng có nhiều hơn nữa.”
Bà Bành khó khăn lắm mới gặp được con trai, bà ấy lập tức gọi: “An An.”
Ông bà Bành nhìn nhau. Sau khi cậu con trai út qua đời, họ hiểu ra cách giáo d·ụ·c trong gia đình có vấn đề, giáo d·ụ·c hai đứa con trai, một đứa thì không gần người, đứa còn lại thấy sắc đẹp là nổi lòng, hai đứa đều đi theo hướng cực đoan.
Đương nhiên là chẳng có tác dụng gì rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy ánh mắt của anh ta, người phụ nữ mỉm cười: “Xin chào.”
Bành An gập tài liệu lại: “Cứ theo ý cậu ta đi, dù sao chìa khóa ngân hàng của cậu ta cũng ở chỗ tôi, trong khi cậu ta đền tội, tôi sẽ tiêu tiền của cậu ta. Cậu ta ở quách luôn tám năm, mười năm ở núi Đông Ngũ đi, đừng ra ngoài hại người.”
Rối loạn phổ tự kỷ
“Con không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ.”
Bành An chuyển hướng vào người vừa mới báo cáo công việc: “Tiếp tục đi.”
Liễu Chi bị nhìn trúng, cô ấy ngại ngùng mỉm cười một cái rồi vội vã ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trước đây có thích ai chưa?”
Nhà họ Bành mất một đứa con trai, bây giờ Bành An là người con duy nhất của cha mẹ.
“Đẹp lắm đấy.”
Đầu tiên, Liễu Chi ngạc nhiên, không cười nữa, sau đó bày tỏ: “Xin chào Bành tiên sinh.”
*
Cuộc họp buổi chiều, một người phụ nữ đi lại rót nước rót trà, Bành An mới biết có người mới đến.
Autism Spectrum Disorder (ASD)
Lục Niệm ở đó khá lâu, mặt mộc ngẩng lên trời, mái tóc được buộc lên một cách tuỳ ý, mềm mại rủ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cha mẹ đi là được mà.” Bành An đứng dậy định rời đi.
Người phụ nữ đang đi tới trước mặt anh ta trông như bức tranh sơn dầu nghệ thuật. Trên bức tranh hiện diện một bông hồng quyến rũ dính thuốc màu chưa khô, tươi mới và tràn đầy sức sống.
Bà Bành lại hỏi: “An An này, con thích đàn ông hay là phụ nữ? Con cho cha mẹ một tin chính xác đi.”
Bà Bành vẫn kiên định: “An An.” Bà ấy ra hiệu cho con trai ngồi xuống.
Giữa con trai cả và con trai út thì con trai út rất cường tráng khỏe mạnh. Ông Bành cũng có suy nghĩ của mình, ông ấy nói: “Cặp sinh đôi lúc ở trong bụng mẹ, dinh dưỡng của anh trai đều bị cậu em dành hết, thế nên dậy thì khác với người thường.” Tính cách của con trai cả lạnh nhạt nhưng học tập vượt trội, lại còn hiếu thuận. Ông bà Bành không phải để ý đến vấn đề tính cách.
Bà Bành tiếp tục khuyên nhủ: “An An, mẹ có một người bạn ở Thượng Hải, cháu gái bà ấy cũng trạc tuổi con, dịu dàng vô cùng. Mẹ vừa nhìn đã rất thích, mẹ nghĩ con cũng thích.”
Người phụ nữ đi vào phòng họp, đi đến cạnh hắn và cầm một cốc cà phê: “Mời ngài dùng.” Giọng cô ấy nhẹ nhàng, ngọt ngào.
Ông bà Bành nhận ra điều này nên đã đưa con trai đến phòng khám.
Bành An ngồi lên ghế sofa đơn. Hắn nhìn tư thế của bà Bành là biết lại muốn nhắc lại chủ đề cũ rồi.
Bác sĩ người nước ngoài nói có vài đứa trẻ giống Bành An, kiểu hành vi xã hội không giống người bình thường. Đây là gen bẩm sinh.
Ánh mặt trời buổi chiều rọi vào gọng kính của Bành An. Hắn di chuyển ánh mắt, thấy trên tay người phụ nữ đang đeo một sợi dây chuyền ngọc trai trắng muốt và hơi chói mắt. Hắn ngẩng đầu.
“Bành An.” Hắn không từ bỏ.
Trùng hợp ghê.
Bành An lại nói: “Luật sư Kim, tháng này anh đừng đi thăm nữa, tôi rảnh thì cũng rảnh, để tôi đến đó đi dạo.”
Ánh đèn trên trần nhà cực kỳ trắng và sáng. Một đồng nghiệp của Kim Trường Minh trêu đó là ánh sáng của chính nghĩa. Nhưng đứng dưới ánh đèn, Lục Niệm mờ mờ như một lớp bụi. Khi ấy Kim Trường Minh nghĩ rằng là vì cô mặc chiếc áo xám rộng thùng thình phai màu.
Nói thật thì từ nhỏ Bành An đã không có quá nhiều tình cảm rung động với người khác.
Bắt được con trai cũng để ý tấm ảnh mấy giây, bà Bành mừng rơi nước mắt, đầy mong đợi hỏi: “Rất xinh mà nhỉ?”
Trong năm giây ấy, trợ lý Lương nhận ra gì đó, anh ta nhanh nhẹn giới thiệu: “Bành tiên sinh, đây là Liễu Chi, nhân viên mới đến. Liễu Chi, Bành tiên sinh là giám đốc chứng khoán của chúng ta.”
, hay còn gọi là
Bành An thờ ơ: “Cứ cho là vậy đi.”
Bành An: “Con thích tiền.”
Sắc đẹp của cô như thứ vũ khí sắc nhọn trí mạng, chưa từng ngập ngừng khi sử dụng trên người đàn ông.
Bác sĩ bắt mạch, vuốt râu rất lâu rồi nói rằng đứa trẻ này có tâm sự day dứt chưa tan, còn tâm sự gì thì không thể biết được, chỉ có thể dùng bài thuốc thông kinh hoạt lạc(*) thôi.
Nơi diễn ra cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Kim Trường Minh và Lục Niệm là ở trại giam.
Bác sĩ người nước ngoài nói: “Đây chỉ là đề tài mà thầy tôi vừa bắt đầu nghiên cứu thôi, thường thì phải mất mấy năm mới có thể chính thức công bố ra. Còn về cách chữa trị thì vẫn đang trong quá trình nghiên cứu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy người đàn ông có mặt ở đó đều nhìn sang.
Kim Trường Minh nghĩ, đây là ai nhỉ? Nhưng anh ta nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ, à mà thôi, bớt lo bao đồng cho yên bình.
Bà Bành: “Vậy con thích gì?”
Kim Trường Minh hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thấy được núi Đông Ngũ ở phía xa. Sương mù mỏng giăng lối như là tiên cảnh.
Khi cười, cô ấy giống Lục Niệm tới tám phần. Hai phần còn lại thì dịu dàng hơn Lục Niệm gấp vạn lần.
Bảo sao Trần Triển Tinh lại mê đắm đuối vậy.
“Nhưng mẹ đã nói chuyện với bạn mẹ xong rồi, cùng ăn bữa cơm thôi.”
Ông bà Bành sống ở Thượng Hải đã lâu, muốn gặp con trai một cái lại khó khăn. Bành An về muộn, lúc hắn quay về thì hai người đã đi nghỉ. Khi ông bà Bành thức giấc thì con trai lại đi làm rồi.
“Chưa ạ.” Câu hỏi quá đơn giản, Bành An chẳng cần suy nghĩ.
“Vâng.” Kim Trường Minh đã nghĩ rằng tạm thời anh ta không cần gặp Lục Niệm. Thế nhưng mới vừa ra khỏi văn phòng của Bành An, anh ta gặp một người phụ nữ. Nhìn thoáng một cái, suýt nữa anh ta tưởng đó là Lục Niệm.
Hắn nghĩ khoảng năm giây.
“Con không thích.”
(*)
Bành An liếc một cái.
Nếu không có sự xuất hiện của cô ấy, Bành An suýt quên mất Lục Niệm cũng từng trang điểm xinh đẹp thế này.
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt long lanh lấp lánh hơn cả châu báu.
Cô rất đẹp nhưng không giống hoa sắp nở, mà ngược lại mang dáng dấp của một bông hoa đang dần khô héo.
Vì phải đưa cà phê cho người tham gia, Liễu Chi cầm chiếc khay rỗng đi ra, nhân lúc mọi người không để ý, cô ấy nhìn trộm Bành An.
Chương 9: Chương 9
Cả bà Bành cũng không chịu thua: “An An.”
Đúng lúc bác sĩ này cũng đang nghiên cứu về nhận thức của trẻ em. Thầy của anh ta có một bài báo liên quan tới Autism Spectrum Disorder(*).
Đúng lúc Bành An ngước mắt.
Ông Bành đứng ở cầu thang một lúc, sau đó đi tới: “Nói thật với bọn ta đi, dù là tính cách, Trung Quốc hay phương Tây, nam hay nữ, tất cả đều không quan trọng, miễn là con từng thích thì cứ nói với bọn ta.” Nghe thế này, dường như ông Bành đã bất lực lắm rồi.
Khi này, ông bà Bành mới hiểu rằng có lẽ là vô phương cứu chữa rồi. Hai người lại buồn rầu.
Bao nhiêu năm rồi, mẹ của Bành An vẫn không sửa được cách xưng hô này. Hắn nói: “Con lớn rồi, có thể gọi con là Bành An được rồi.”
Ông bà Bành hỏi cách chữa trị.
Mấy hôm trước, họ gặp được một bác sĩ người nước ngoài tại Thượng Hải.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.