Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109: Khiến Người Phải Bật Cười

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Khiến Người Phải Bật Cười


Biết được sự khác biệt.

Ồ, gan cũng không nhỏ! Dấu vết trên mũi đã không còn.

Đi tiếp nữa, đến một khu hoa viên lớn. Đầu xuân, vài cây mai cổ đã trổ hoa. Một hàng mộc lan đã có nụ, cây nào phía nắng thì đã hé nở. Cỏ dưới đất cũng đã xanh rì. Thật đẹp!

Đồng thời, nàng cũng nhận ra: có một vài phu nhân, liếc mắt nhìn họ rồi lập tức quay đi—chắc là tùy mối quan hệ thân sơ.

Nàng gấp gáp đến mức quên cả phép tắc.

Vị nam tử cao lớn chính là Tề vương Lý Tịnh.

Dù có gặp người quen, cũng chỉ khẽ thi lễ chứ tuyệt không dông dài chuyện trò.

Chuyện đó… ai mà làm được chứ?!

Thấy nhiều phu nhân khách khí với bà như vậy, Mặc Y không khỏi ngấm ngầm đoán thân phận thật sự của Triệu ma ma.

Tiểu nha đầu này, mắt tinh thật!?

Ha! Thật sự nhận ra bản vương rồi? Lý Tịnh trong lòng có chút khó chịu. Hôm đó, rõ ràng hắn đã cải trang, vậy mà thất bại đến vậy?

Sống ở đây, thật như sống ở tiên cảnh!

Lý Tịnh dừng chân, nhìn nàng như nhìn người ngốc: “Ngươi đang nói nhảm cái gì thế?”

Đối diện cung điện uy nghi lừng lững kia, nàng chợt phát hiện—mình tò mò nhiều hơn là sợ hãi.

Phu nhân kia nhìn lướt qua Mặc Y, không quen biết, thấy Triệu ma ma không có ý giới thiệu, liền chỉ cười cười: “Được, vậy là hẹn rồi nhé!”

Chẳng buồn nói thêm: “Ngươi dẫn nàng đi đi!” Nói rồi quay người bước đi.

Tề vương điện hạ?

Thật muốn ngẩng đầu nhìn kỹ, hành lễ: “Dân nữ bái kiến Tề vương điện hạ!” Giọng hơi run.

Rốt cuộc, ngày tiến cung cũng đã tới.

“Mặc cô nương, mời ngẩng đầu!” Giọng Triệu ma ma bây giờ hoàn toàn khác với lúc bình thường, lạnh lùng ra lệnh.

Tới cửa thành nội cung, có thêm một trạm kiểm tra khác. Vệ binh cùng cung nữ đứng nghiêm, mặt không chút biểu cảm, kiểm tra thiếp mời và đối chiếu người.

Nữ nhân ngốc nghếch!

“Ồ…” Quên mất chuyện này rồi.

Vệ binh tiến tới ngăn xe, rèm được vén lên để kiểm tra. Triệu ma ma đưa ra một thẻ ngọc cùng một tấu trình. Những người này rõ ràng biết bà, song vẫn xem xét rất cẩn trọng rồi mới cho vào.

Lúc này tiết trời đã ấm hẳn. Khoác chiếc áo choàng mỏng, không thấy chút gió lạnh nào. Mặc Y bước theo Triệu ma ma, bằng những bước chân đã được luyện thành thục suốt bao ngày.

Người đi trước thân hình cao lớn, bước chân dài, dáng đi tự tin…

Trên xe, hai người không nói nhiều thêm lời nào. Mãi cho tới khi tới cổng hậu cung.

Triệu ma ma chỉ về một lối nhỏ bên trái: “Chúng ta đi lối này.”

Ban đầu định trốn sau Triệu ma ma để qua mặt.

“Va vào mũi ngươi? Là bản vương cứu ngươi! Nếu không, ngươi đã gãy cổ tại chỗ rồi!” Lý Tịnh lạnh lùng nói.

Hắn đã gặp qua tiểu thư thế gia, cũng gặp không ít dân nữ, thậm chí là thiếu nữ nghèo.

Trong lòng Mặc Y âm thầm kêu trời…

Triệu ma ma tức đến không nhẹ. Nha đầu này làm sao thế? Bao công sức dạy dỗ đều đổ sông đổ bể rồi!

Mặc Y không biết người đến là ai, căng thẳng đi theo.

“Mặc cô nương, chúng ta xuống xe thôi. Vào trong nữa là phải đi bộ rồi.”

Đến một cánh cổng lớn, có một phu nhân nhận ra Triệu ma ma, liền gọi: “Triệu ma ma?”

Mặc Như Sơn lắc đầu cảm khái, giọng xúc động: “Triệu ma ma, ngài đúng là có thuật ‘điểm thạch thành kim’! Đây đâu còn là tiểu nha đầu ít nói của ngày xưa nữa? Nói nàng là khuê tú danh môn cũng không quá lời. Ma ma… huynh đệ chúng ta, thực lòng cảm tạ ngài!”

Lý Tịnh nhìn nàng, ánh mắt hiếm hoi hiện vẻ ôn hòa: “Không cần sợ hãi, chẳng có gì to tát cả…”

Lý Tịnh bỗng bật cười sảng khoái: “Ngươi tưởng bản vương vì bị ngươi va trúng mà về mách phụ hoàng sao?!”

Chương 109: Khiến Người Phải Bật Cười

“Phải rồi, ít ngày nữa hoa nở rộ, mới gọi là mỹ cảnh.”

Bà hậm hực đuổi theo.

“Triệu ma ma!” Một giọng khác thì rất rõ ràng: “Thật là Triệu ma ma! Người sao lại ở đây?!”

Chỉ là… tuổi còn nhỏ quá… không khỏi bật cười…

“Các vị không cần đa lễ. Mặc cô nương là người có thể đào tạo, không phụ kỳ vọng.” Triệu ma ma nhìn Mặc Y, ánh mắt tràn đầy hài lòng.

Trong lòng nàng lúc này, đừng nói là va trúng vương gia, chỉ cần chạm vào đồ vật của ngài ấy mà gây tổn hại thôi, thì cả nhà họ Mặc cũng không đền nổi.

Nhưng nhìn dáng vẻ chỉnh tề của nàng bây giờ… phải nói, Triệu ma ma thật có tài.

Dung mạo đoan chính, không nổi bật nhưng cũng không xấu. Ừm, hợp với yêu cầu của mình.

Mặc Y theo bản năng nhấc chân, gọi to: “Vương gia!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi! Tập trung tinh thần! Dù núi Thái Sơn có sụp xuống, sắc mặt cũng không được đổi!”

Chính Mặc Y cũng không rõ bản thân định làm gì. Trong cơn bối rối, nàng bước nhanh đến, giọng nói gấp gáp: “Vương gia?! Hoàng hậu nương nương gọi ta vào cung, chẳng lẽ chỉ vì chuyện đó sao? Chẳng lẽ thực sự đã làm ngài, hay làm hỏng đồ của ngài? Ta không cố ý đâu! Xin ngài đừng để Hoàng hậu nương nương trách phạt ta, càng xin đừng trách phạt nhà họ Mặc!”

Giọng lớn khiến Triệu ma ma giật mình: “Mặc cô nương?!” Cô nương định làm gì đây?

Dọc đường gần như không gặp ai.

Ngoài cổng, có vài người cũng chuẩn bị vào cung. Ai nấy đều khoác lên trang phục quý giá, ánh mắt nhìn thẳng, không dám nhìn ngang ngó dọc.

Triệu ma ma ngoái đầu nhìn lại, hẳn là rất hài lòng với phản ứng ấy, mỉm cười với nàng một cái.

Hắn không vui hừ một tiếng.

Triệu ma ma sững người—đã bao lâu rồi bà không thấy vương gia cười sảng khoái như thế?

Nàng đang cúi đầu, không nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy mái tóc đen dày.

Chỉ còn lại trái tim đập loạn…

Nói xong, liền đưa Mặc Y lên xe, thẳng hướng hoàng cung.

“Triệu ma ma?” Một giọng nói trầm ấm, dường như có chút ngạc nhiên.

“Vương gia, xin ngài đừng giận, đừng để bệ hạ hay nương nương phạt dân nữ!” Mặc Y cuống cuồng nói.

Mặc Y quan tâm không phải là bị cứu, mà là: “Vậy… ta có làm tổn thương ngài không? Không đến mức làm hư thứ gì quan trọng của ngài chứ?”

Triệu ma ma nói: “Gia, đây là Mặc Y cô nương. Mặc Y cô nương, đây là Tề vương điện hạ!”

Nhưng… sao lại thấy quen quen?

“A?!” Bỗng nhiên, Mặc Y nhận ra, như bị sét đánh.Đây chính là người đã cứu nàng và suýt làm gãy mũi nàng!

Mặc Y đứng sau Triệu ma ma, theo đó hành lễ.

Triệu ma ma thi lễ: “Phu nhân!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Y càng thêm hào hứng: “Hoa viên này, quả là đẹp thật đấy!”

Bên trong là một khoảng sân rộng lớn, xe ngựa đã đỗ sẵn mấy chiếc.

Đó chẳng phải là người mà cha và nàng đã thấy trên phố sao?

Mặt đỏ tim đập, căng thẳng đến mức quên hết những gì Triệu ma ma đã dạy.

“Vâng. Mặc Y biết lỗi rồi.” Nàng cúi đầu, thái độ thành khẩn.

“Hồ kìa? Lại còn cái thủy đình to như vậy? Đẹp quá đi mất!” Mắt Mặc Y sáng bừng, không giấu nổi niềm ngưỡng mộ.

Đang đi, bỗng nhiên, phía trước có hai nam tử đi tới.

Triệu ma ma thấy thế, liền ngăn lại: “Mặc tiên sinh, nói nhiều quá khiến cô nương thêm áp lực. Cứ yên tâm, có ta ở đây, mọi chuyện sẽ ổn.”

Tề vương ừ một tiếng, không nói thêm.

Mặc Y nghe lời ngẩng đầu… Lần trước ngài ấy vào thành, nhìn không rõ, lần này nhìn rõ rồi, về còn phải kể với cha nữa!

Người Mặc gia nhìn Mặc Y, gần như không nhận ra—mỗi người một vẻ mặt kinh ngạc.

Đến trước hai người, Triệu ma ma hành lễ: “Gia, Thập Tứ gia!”

“Lâu rồi chưa gặp, chút nữa có rảnh chuyện trò không?”

Triệu ma ma quay lại: “Mặc cô nương, mời đến đây!” Chỉ tay bên cạnh mình.

Liền sau đó, lại có hai người nữa chào hỏi Triệu ma ma.

“Không sao!” Lý Tịnh phẩy tay, “Mũi ngươi không sao, bản vương lại càng không. Đi theo Triệu ma ma bái kiến Hoàng hậu đi!”

“Hôm nay e là không tiện. Hồi sau, ta sẽ tới phủ phu nhân bái kiến.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vương gia, thuộc hạ thất trách, chưa dạy dỗ nàng chu toàn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi hắn quay sang người bạn đồng hành vẫn đang trố mắt vì tò mò: “Đi thôi!”

Người còn lại, thấp hơn một chút, bước đi vội vàng, cố gắng theo kịp người kia.

Thấy hai người rời đi, Mặc Y cúi đầu: “Triệu ma ma, xin lỗi. Mặc Y đã thất lễ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Như Hải thì mắt thâm quầng, ánh mắt ươn ướt, bởi đêm qua hầu như không ngủ. Dù hôm qua đã dặn dò nàng đủ điều, nhưng giờ vẫn không kìm được, muốn bước tới kéo nàng lại, thêm lần căn dặn.

Lý Tịnh nghe mà chẳng hiểu ra sao. Nàng đang nói cái gì vậy? Bản vương mà dễ bị đụng hỏng vậy sao?

“Chưa chắc! Nương nương thường sẽ gặp riêng, cũng có thể sẽ đưa cô nương đi diện thánh. Nhưng cũng có thể… hôm nay chỉ là chuyến đi không kết quả. Dù sao, cô chỉ cần ghi nhớ những gì ta dạy là được!”

“Hoàng hậu nương nương sẽ gặp ta trước mặt họ sao?” Mặc Y khẽ hỏi.

“Đa tạ vương gia đã cứu mạng. Không rõ hôm đó Mặc Y có thất lễ làm tổn thương đến long thể của vương gia hay không?”

“Là ngài?!” Nỗi đau và sợ hãi hôm đó khiến nàng lập tức đưa tay che mũi.

Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cô nương đang cố giấu mình sau Triệu ma ma.

Qua khỏi cổng, là con đường lát đá thanh dài tít tắp. Triệu ma ma khẽ nói nhỏ: “Hôm nay chỉ là một buổi yến nhỏ. Những người đến đều là người nhà hoàng tộc. Như các phủ Vương gia, phủ Công chúa, phủ Quận chúa, hay các vị phu nhân, tiểu thư nhà Quốc công… đều là dòng dõi cao quý, số lượng không nhiều.”

Giật mình, Mặc Y lập tức lấy lại bình tĩnh. Nàng hít sâu, điều chỉnh lại khí tức, ánh mắt trầm tĩnh, rồi hành lễ một cách nghiêm cẩn.

Lý Tịnh nhìn cô nương trước mặt, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đang nhìn hắnchăm chú, đầy tò mò!

“Mặc Y! Những gì ta dạy ngươi, đều quên hết rồi sao?!” Triệu ma ma nổi giận thật sự.

“Ma ma, ngài, à! Là vương gia, chính là người đã va vào mũi ta!” Mặc Y cuối cùng cũng hiểu lý do vào cung! Nhưng càng sợ hơn!

Tình huống này và thái độ của Triệu ma ma, trực tiếp ảnh hưởng đến Mặc Y. Chưa gặp nương nương, đã gặp “hai vị điện hạ”, khiến kế hoạch ban đầu của nàng bị phá vỡ.

Không ngờ Triệu ma ma gọi nàng, nàng chớp mắt, hít sâu, bước nhẹ lên trước.

“Hai vị điện hạ, hôm nay, thuộc hạ đưa Mặc cô nương vào cung.” Giọng Triệu ma ma lại trở nên rất cung kính.

“Vâng.” Mặc Y răm rắp đáp lời, hành lễ thêm một lần nữa.

Triệu ma ma vừa nhìn thấy, lập tức tiến lên đón, không quay đầu lại, nhưng gọi: “Mặc Y, theo ta!” Giọng rất nghiêm túc.

Trời ơi, ta đang đứng trước mặt nài ấy à?

Lời cảm xúc ấy vừa dứt, Mặc Như Tùng cũng nghiêm cẩn hành lễ tạ ơn, nhờ cậy bà thêm một phen chăm sóc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Khiến Người Phải Bật Cười