Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Hắn Lại Cười Rồi
Còn trong phòng bên kia, Mặc Như Hải lại nhớ đến lúc nãy bản thân “ta à ta à” trước mặt Vương gia, mất cả quy củ lẫn mặt mũi… Cứ nghĩ tới là chẳng còn tâm trạng ăn uống, ngay cả nước cũng nuốt không trôi.
“Ngồi đi.” – Lý Tịnh nói với Mặc Y.
Sao người này còn ít lời hơn cả mình?
Kỳ thực nàng vẫn còn ăn được, nhưng thật sự… ngại quá rồi.
“Đúng vậy nhị thúc, xem bộ dạng Vương gia, ngài ấy đâu có giận. Còn giữ muội lại trò chuyện nữa mà. Vị gia lúc nãy còn đỡ người dậy, khách sáo lắm đấy.”
“Vâng. Tạ Vương gia…” Mặc Y cũng không khách sáo, thấy Lý Tịnh bắt đầu ăn thì cũng cầm đũa lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu đúng như vậy thì sao?
Chuyện cả đời nàng, sao lại chỉ vỏn vẹn bằng mấy chữ “thuận thế mà làm”?
“Xin lỗi…” Ông ta vẻ mặt đáng thương, rụt rè nhận lỗi.
Không hiểu sao, Mặc Y lại chẳng thấy việc hai người ở riêng trong phòng là điều gì không ổn.
Không kiểm soát được mà luyên thuyên trước mặt Lý Tịnh một trận…
Mặc Như Hải ôm đầu: “Ta điên rồi sao? Đại ca các con nói đúng… ta điên thật rồi…”
Hai người không ai nói gì. Hắn không quan tâm nàng, nàng cũng chẳng lắm lời.
Trong phòng không có người hầu hạ, Lý Tịnh không nói gì, chỉ cầm ấm trà rót cho nàng một chén.
Đại bá và tam thúc của nàng chắc chắn sẽ cho rằng nàng có thể làm thiếp của người này, được phong mệnh phụ, đã là đại phúc của Mặc gia rồi.
Sau này nhớ lại, ông ta khăng khăng cho rằng: đã ở cạnh Vương thị quá lâu, bị ảnh hưởng rồi.
Là người sẽ cùng nàng đi hết cuộc đời.
“Vương gia, Mặc gia xưa nay chưa từng nghĩ sẽ có ngày kết dính với hoàng tộc. Loạn hết cả lên rồi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Tịnh không ngờ nàng lại nói đến chuyện này, trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh…
“Vào đi.” – giọng Lý Tịnh trầm thấp.
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tiếp tục mà thôi.
“Nhưng thưa Vương gia…” Nàng không thể từ chối, nhưng vẫn muốn cố gắng thêm một chút, “Phụ hoàng của ngài là Hoàng thượng. Còn cha của dân nữ…” Nàng chỉ tay ra cửa, nơi phụ thân bị các ca ca lôi đi – “Vương gia thử tưởng tượng xem, nếu họ trở thành thông gia?”
Đúng lúc có tiếng gõ cửa…
“Ừm.” – Lý Tịnh khẽ đáp. Bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có liên hệ với nhà dân thường.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện rồi!
Nếu xét theo cái cách lão ngốc nhà họ Mặc vừa rồi thể hiện, thì chủ ý của ta đúng là hồ đồ thật.
Những ngày gần đây nàng cũng đã âm thầm suy đoán vài phần, nhưng bao nhiêu giả thiết, cũng không ngờ lại là điều này.
Nhưng mà… nàng vẫn còn muốn ăn thì sao?
Hai người bất lực: “Áo của người chúng con sắp kéo rách luôn rồi.”
Hắn chậm rãi ăn xong, gắp thêm vài miếng đồ ăn, sau đó lấy khăn lau miệng, lau tay…
“Thuận thế mà làm.” Lý Tịnh vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt ấy.
Gương mặt nàng là một nụ cười khổ.
Còn người trước mặt – như thần linh cưỡi trên lưng tuấn mã đen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là một cuộc sống không hoàn hảo nhưng đầy vị mặn ngọt…
Nàng không nghĩ ra gì nữa, chỉ thấy trong lòng nghẹn ngào.
Tiểu cô nương này ăn mì rất nghiêm túc, không phát ra tiếng, nhưng tốc độ thì không chậm. Vừa vào miệng là hai má phồng lên nhai nhai như thỏ nhỏ…
Người mà có lẽ cả đời nàng cũng không thể thấu hiểu.
Đang nói thì tiểu nhị mang mì và đồ ăn sang.
Quả thực – nếu hai người đó trở thành thông gia – đúng là tai họa khôn lường!
Là mối nhân duyên mà nàng từng nỗ lực thấu hiểu mối quan hệ giữa phụ mẫu để tránh đi vào vết xe đổ.
Tiểu nhị vào dọn dẹp, rồi lại pha trà, sau đó lui ra, để lại một nam một nữ trong phòng.
“Vương gia… theo như ma ma dạy, dân nữ vốn không nên nhiều lời. Nhưng nếu Vương gia tiện, xin người chỉ điểm vài lời cho dân nữ? Nếu không tiện… xin cứ coi như dân nữ chưa từng hỏi.” – Mặc Y cúi đầu, giọng nhẹ nhàng.
Không phải nói có chuyện muốn nói với ta sao?
Mặc Đạt đỡ Mặc Y dậy, hướng Lý Tịnh hành lễ thật sâu: “Vương gia, gần đây người nhà quá mức lo lắng, phụ thân mới thất thố trước ngài. Học trò xin thay phụ thân tạ lỗi với ngài! Mặc gia đối với Vương gia tuyệt không có chút bất kính nào, mong ngài đừng trách…”
Vì chuyện ấy… quá xa vời, tưởng chừng không thể xảy ra!
Hôm nay… chẳng lẽ cứ vậy mà trở về?
Vương phi ư?!
Hai tiểu nhị mang khay thức ăn bước vào, trên đó có hai bát mì và vài món đồ ăn nhẹ.
“Không sao rồi, sưng một trận. May có thuốc của Triệu ma ma mang tới, rất nhanh là khỏi.”
Lý Tịnh không để tâm, gật đầu nhẹ: “Suy nghĩ quá nhiều, không những vô ích mà còn có hại. Trước cứ sang phòng bên nghỉ đi. Mạnh Tam, bảo người chuẩn bị ít đồ ăn.”
Vậy mà giờ, vị này lại chính miệng nói ra nguyên nhân và tính toán.
Lại nghĩ đến lời Triệu ma ma hôm trước: “Tâm nguyện trước đây của cô nương, sẽ là lời hứa thấp nhất của ta… thậm chí, cô nương có thể mang phúc cho cả nhà họ Mặc.”
Mặc Y đợi một lúc, hắn vẫn im lặng.
Nhìn ánh mắt của hắn, Mặc Đạt và Mặc Phàm như muốn gào lên: “Trời ơi, ta đã nói những gì vậy…” Mặc Như Hải nước mắt tuôn như suối, cố gắng không bật khóc thành tiếng, “Sao các con không ngăn ta lại?”
Hơn nữa, hắn không hề thích nàng, cũng chẳng quan tâm đến Mặc gia. Càng không màng nàng thích gì, cần gì…
Nàng không cam lòng.
Lý Thường lập tức bước tới, tự mình kéo Mặc Như Hải đứng dậy: “Ta thấy hôm nay ông đúng là hồ đồ rồi. Bình thường, ai mà dám nói nhảm trước mặt Thất ca ta, đã sớm bị lôi ra đánh rồi đấy! Còn các ngươi nữa!” – hắn trừng mắt nhìn hai huynh đệ họ Mặc – “Theo bản vương qua bên này.”
Bên phòng bên kia, Lý Thường nhìn thấy Mặc Như Hải bắt đầu run lẩy bẩy, liền cười đểu: “Lão Mặc à, ông thật là…” vỗ vai ông rồi rời khỏi.
Mặc Y chớp mắt, mặt không đỏ, thậm chí một tiếng thảng thốt cũng không phát ra nổi.
Mặc Như Hải cẩn thận liếc con gái rồi lại nhìn Lý Tịnh, dáng vẻ như đứa trẻ gây họa, nhưng cuối cùng vẫn bị con trai và cháu trai kéo đi.
Chương 120: Hắn Lại Cười Rồi
“Cha… đã nói thì nói rồi, người đừng thế nữa.” Mặc Đạt khuyên.
Mặc Y vừa nhìn thấy đồ ăn, dạ dày liền reo hò dữ dội…
“Nhưng… vì sao lại là dân nữ?” – nàng khó khăn hỏi ra.
“Bản vương mất vương phi đã vài năm, lần này hồi kinh, Hoàng thượng đúng là có yêu cầu bản vương tái lập vương phi. Các thế gia trong kinh, quan hệ phức tạp rối ren, khiến người rất đau đầu… Không sai, chuyện Triệu ma ma đến dạy ngươi, dẫn ngươi vào cung, đúng là vì bản vương muốn nhân cơ hội đã cứu ngươi, thuận thế cưới ngươi làm vương phi.”
“Chỉ là chuyện nhỏ…” Lý Tịnh chợt nhớ lại chuyện va phải nàng khiến mũi sưng vù, khẽ chạm mũi mình một chút, “Mũi của ngươi không sao chứ?”
Nàng muốn nói điều đó – nhưng không dám, cũng không thể.
Hắn ngửa mặt lên trời… bật cười to!
Ngồi đây vững như núi.
Bên này, Mặc Y đã ăn hết bát mì, uống cạn chén canh. Cả hai đĩa đồ ăn nhẹ cũng hết sạch.
Sự việc đã đến nước này, Mặc Y cũng chẳng còn cách nào, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Vương gia, dân nữ muốn uống chén trà…” Nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu óc choáng váng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn thực sự chưa từng gặp loại người thế này…
Mặc Như Hải nằm gục xuống bàn…
Chẳng bao lâu, bát mì gần như cạn sạch — không biết là bình thường ăn vậy, hay hôm nay thật sự đói lả?
Lý Tịnh không nói gì.
Mặc Y trong lòng hơi giằng co — theo lý, Vương gia đã buông đũa, nàng cũng nên ngừng.
Hừ, đại bá mà nghe thấy chắc phát bệnh tim tại chỗ! Chưa biết chừng gia phả sẽ vì nàng mà mở thêm một trang riêng.
Tiểu cô nương này quả thực cẩn trọng – Lý Tịnh âm thầm nghĩ.
Trong đầu hiện lên bóng dáng của Lương Hựu: vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy nghịch ngợm, tinh tế, đôi chút ương bướng. Đó là người nàng có thể dần dần hiểu rõ, là người sẽ chủ động bộc lộ bản thân chứ không để nàng phải đoán mò…
Mặc Như Hải bị Lý Thường kéo dậy, lúc này mới như người tỉnh mộng.
Miệng lưỡi của Mặc Như Hải lúc này hoàn toàn không được não điều khiển nữa.
“Thập Tứ, ngươi dẫn bọn họ sang gian bên nghỉ một lát, bản vương có vài lời muốn nói riêng với Mặc cô nương.”
Lý Tịnh nhíu mày, nhìn đám người nhà họ Mặc đang quỳ dưới chân.
Liệu sẽ là thật sao?
“Còn phải đa tạ Vương gia đã cứu mạng!”
“Nhị thúc xem đi, Vương gia còn mời chúng ta ăn mì, rõ là không giận rồi…”
Lý Tịnh suy nghĩ trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên.
Chỉ đơn giản vài chữ… nhưng lại là việc hôn sự cả đời của nàng.
“Bản vương bận suốt một ngày, phải ăn chút gì. Ngươi cũng dùng một bát mì đi.”
Nhưng nếu xét theo cách cư xử điềm đạm, hiểu lễ độ của cô nương này… kế hoạch lúc đầu cũng không hẳn là sai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.