Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156: Tức c·h·ế·t mất thôi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Tức c·h·ế·t mất thôi


Người Từ Khả sai tới tuần tra, lúc ấy đang men theo tiểu đạo phía bên kia vòng qua, nên không trông thấy họ.

“Thứ hai, tay không được giơ lên khỏi đầu, phải quạt nước ở dưới. Tay vừa đưa lên, người liền chìm xuống.”

“Ngươi mặc cái gì vậy?”

“Được rồi được rồi! Ta biết rồi mà…” Thiếu niên ôm đầu, bị nàng mắng đến mức đầu ong ong.

Nàng hoảng loạn đến phát điên, đối diện cái bụng phình to của thiếu niên, không cần nghĩ ngợi, lập tức đấm đá loạn xạ.

“Ngươi tên gì?”

Mặc Y vắt nhẹ tà váy, rồi tháo giày ra đổ bớt nước.

“Không phải lần trước tỷ dạy sao?”

Thiếu niên lộ vẻ đắc ý: “Chưa từng thấy phải không? Đây là áo da giao nhân đấy…”

“Chuyện là… vừa may áo vừa xong, ta muốn thử xem sao. Ai ngờ bên bờ nước cạn, nhưng đi sâu thêm chút, một bước chân liền không thấy đáy.” Nói đến đây, hắn cũng thoáng rùng mình, cảm giác khi nãy thật quá dọa người.

“Con nhà ai?”

Chương 156: Tức c·h·ế·t mất thôi

“Nhưng mà… chủ tử!” Mắt người kia đỏ lên. Tưởng hắn ngốc sao? Hai người đều lấm lem thê thảm, tiểu gia đầu tóc ướt nhẹp, rõ ràng là có chuyện rồi!

“Còn nữa: chỉ cần ngươi nín thở, người sẽ nổi trên mặt nước. Khi miệng lên mặt nước thì hít vào, lúc chìm thì nín thở. Không được kêu la, vừa mở miệng là nước ập vào, nuốt cho no!”

“Khoanh tay sau đầu, nằm ngửa ra sau, eo nhất định phải ưỡn lên, không được ngồi thụp xuống. Cứ thả lỏng, người sẽ nổi trên nước, rồi miệng sẽ trồi lên, có thể thở chờ người tới cứu.”

Trong tình huống thế này, nên làm gì bây giờ? Hình như trong sách từng đọc qua thì phải…

“Thúc ta bận lắm…”

“Ngươi tưởng không nói thì ta không tìm ra nhà ngươi chắc? Ta nói cho ngươi biết, ta nhất định tra ra được! Hơn nữa còn bắt người nhà ngươi nghiêm trị ngươi một trận!”

Nghiêng mắt liếc qua, thấy rõ là Mặc Y, trông quen quen… Ngẫm lại lời nàng vừa nói, lập tức hiểu ra!

“Thôi được rồi, ta hiểu rồi. Thúc phụ ta nói mùa đông sẽ dẫn ta đi tắm suối nước nóng, trong nhà có hồ nước lớn lắm. Khi ấy ta có thể thử.”

“Khụ… khụ…” Thiếu niên vừa nôn, vừa ra sức xua tay với nàng…

“Ngươi đem hết thời gian đọc sách mà lo nghịch phá rồi!”

“Ngươi biết bơi không?”

“Tiểu tư của ngươi đâu? Ra ngoài không mang theo người?”

Sợ c·h·ế·t khiếp rồi!

“Hắn không có… là ta sai hắn đi làm việc gấp…” Liễu Niệm còn đang cố biện bạch. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tỷ tỷ…” Liễu Niệm hoảng hốt, còn chưa kịp thốt ra hai chữ “đừng nói”.

“Phiền… tỷ tỷ giúp ta lấy áo đến đây, ta phải mặc gấp!”

Có khi đến thi thể cũng chẳng tìm ra nữa, hắn có hiểu điều đó không hả?

“Chủ tử!” Theo tiếng gọi, một bóng người nhẹ nhàng hiện đến.

Mặc Y, vốn mang lòng thích dạy người, nhớ lại: “Điều đầu tiên là, không được sợ nước. Chỉ cần đầu chưa ngoi lên liền hoảng loạn giãy dụa, chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức.”

“Hôm nay là ngày gì? Chính là thọ yến của Thái hậu nương nương đấy! Ngươi mà xảy ra chuyện, cả nhà ngươi đều bị liên lụy!”

Không dám ngưng tay, lại càng ra sức đấm đá!

Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt, môi tím bầm, mắt nhắm nghiền, nằm im bất động của thiếu niên ấy…

Liễu Niệm vừa cầm lấy y phục, liền làm rơi một vật màu xanh…

Lần này thì thật sự là giận đến run cả người! (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn cố sức nâng tay lên, ngăn lại: “Khụ… khụ khụ… đủ rồi… đừng… đừng đánh nữa…”

“Ờ…” Thiếu niên đảo tròng mắt, “Còn chút việc quan trọng, ta sai hắn đi làm rồi.”

Kèm theo là tiếng ho đến rút gan rút ruột, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang tím bầm, sau vài ngụm hô hấp dồn dập… ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu cự trở lại…

Đến mức thiếu niên kia co giật mấy cái, rồi phun ra một ngụm nước… (đọc tại Qidian-VP.com)

Người kia đã quỳ sụp trước mặt: “Chủ tử, sao người lại đến đây?” Trong mắt người đó lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Là cái cô nàng ngốc nghếch dưới gốc hồng hôm nọ…

Mặc Y tức đến không biết làm sao: “Ta đã nói với ngươi rồi, nghịch ngợm cũng phải có bản lĩnh! Ai lại liều lĩnh như ngươi? Không có việc gì thì đọc thêm sách, cách học bơi trong sách đều viết rõ ràng cả!”

“Được rồi mà! Đừng lải nhải nữa…” Thấy Mặc Y lại trừng mắt nhìn, hắn vội nói tiếp: “Trong sách còn viết gì nữa?”

Coi như, sống rồi.

Một người sống sờ sờ, liền mất mạng như vậy.

“Ta biết rồi… sau này không dám nữa… đừng có la nữa, đau đầu quá…”

Nếu không phải nàng tình cờ đi qua đây, nếu không phải vừa hay có cây trúc kia, nếu không phải phát hiện kịp thời, nếu không phải hắn mạng lớn…

“Không sao không sao. Ta chỉ là… ừm, ta và vị tỷ tỷ này quen biết, chúng ta… đang trò chuyện ở đây thôi…”

“Thôi mà! Ta không sao.” Thiếu niên lén lút liếc nhìn Mặc Y, vội vàng mặc lại y phục cho chỉnh tề.

Vừa gấp vừa giận, tay chân vừa nhanh vừa mạnh!

“Vậy chân có chìm không?”

“Sau này ta đền cho hai đôi! Chúng ta mau lên đi. Kẻo lát nữa có người tới nhìn thấy.” Hai người dìu nhau lên bờ.

“Ngươi đỡ hơn chưa? Ta phải lên rồi.” Mặc Y bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. “Nhìn xem! Giày ta ướt sũng rồi này.”

Mặc Y nhìn kỹ người vừa đến: dung mạo tầm thường, vóc người gầy gò, mặc áo vải xanh, trông như hạ nhân bình thường.

“Tỷ tỷ… vừa nãy ta suýt c·h·ế·t đuối, tỷ còn dọa người ta…” Thiếu niên cuối cùng cũng nghẹn ngào mếu máo.

Làm sao đây? Đừng có mà c·h·ế·t thật đấy nhé!

“Cái gì mà sách còn dạy mấy thứ ấy… ta chưa từng thấy cuốn nào thế cả?” Liễu Niệm ngơ ngác.

Liễu Niệm chớp mắt, hồi tưởng lại khi nãy… đúng thật là như vậy.

“Ây da, tỷ đừng nói khó nghe như vậy chứ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiếu niên cúi đầu không đáp.

Đột nhiên, hắn như nhớ ra gì đó, vội muốn đứng dậy. Nhưng vừa ngẩng đầu, liền hoa mắt, ngã phịch một tiếng trở lại.

Còn mình thì quần áo giày dép đều ướt đẫm.

“Việc quan trọng? Quan trọng hơn cả mạng sống của ngươi sao? Đuổi hết người đi, để tự mình tìm cái c·h·ế·t à?”

“…” Mặc Y nghĩ một chút, “Hình như còn một điều, không biết bơi cũng không sao, có thể nằm ngửa trên mặt nước.”

“Liễu Niệm.”

“Chân… ta quên rồi. Đại khái là phải thả trôi theo dòng nước, hiểu chưa? Không được dùng sức, nếu ngươi đột nhiên bật dậy khỏi mặt nước, thì tiếp theo chắc chắn sẽ chìm sâu hơn. Nếu chân không chạm đáy…”

Lúc này Mặc Y mới nhìn rõ, thiếu niên này đang mặc cái gì thế kia? Vải màu xám đậm ánh sáng lấp lánh, vừa ướt nước xong mà nước nhỏ xuống dưới liền trôi sạch… lại không dính vào người.

“Sao ngươi không thử trước ở nhà đi?”

Không trèo cây thì cũng nhảy hồ, hắn không cần mạng nữa sao?

“Vậy gan to thế làm gì?”

Liễu Niệm lại lặng thinh.

Nhưng ánh mắt kia, khí thế kia… không phải hạng tầm thường có thể có.

“Không biết.”

Chưa bao giờ nàng tức giận đến thế!

Thiếu niên đang hôn mê trước mắt, chính là cái tên từng ngồi trên cây ở Đại Giác Tự hôm nọ!

“Ngươi còn dám nhắc! Lần trước ta nói bao nhiêu điều với ngươi. Ngươi làm sao chạy tới nơi này? Khai thật ra!”

“Ngươi là hạ nhân của hắn? Nước chỗ này rộng như vậy, lại sâu đến thế, ngươi lại để hắn một mình chơi ở đây à?”

Mặc Y còn chưa kịp nhìn kỹ…

“Im miệng! Ngươi lần này xem ra lại biết điều, còn nhớ cởi áo khoác đặt bên đường cơ đấy…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nằm ngửa? Nằm sao?”

Thiếu niên vừa mới hồi tỉnh, suýt chút nữa lại bị nàng đánh cho đứt hơi!

“Câm miệng!” Mặc Y ra lệnh thẳng thừng.

Vừa nói xong liền quay đầu, nôn oẹ ra một trận.

Thiếu niên gắng gượng hô hấp một hồi lâu, mới tạm ổn lại, nhưng vẫn còn nằm sấp dưới đất.

Nàng lườm Liễu Niệm một cái, lúc này cái bụng hắn cũng không còn phình to nữa, đã nôn ra không ít…

Liễu Niệm gắng giơ tay lên, ngẫm lại: đúng rồi, khi nãy mình chính là giơ tay vẫy loạn, miệng thì chìm dưới nước, ừng ực nuốt không biết bao nhiêu nước…

Cái đầu gỗ này rốt cuộc làm sao vậy?

Mặc Y nhận ra rồi…

Thế nhưng khi chuyện đến thật, thần trí hoảng loạn, ngay cả một câu cũng không nhớ nổi.

“Thật à? Cách bơi ra sao?”

Nước mắt Mặc Y không kìm được mà tuôn rơi, cả người run rẩy, tay chân rã rời, chống vào bậc đá cao đến ngang hông, vô cùng chật vật.

Mặc Y vừa thấy có tác dụng!?

“Ngươi cái đồ ngốc này! Không sợ c·h·ế·t sao?!” Mặc Y chỉ vào hắn mà gào to: “Tại sao lần nào gặp ngươi cũng thấy đang liều mạng? Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Người lớn nhà ngươi đâu? Đi! Dẫn ta đi gặp, lần này nhất định phải hỏi cho rõ!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Tức c·h·ế·t mất thôi