Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 353: Vụ việc không thể xem nhẹ
Lương Hựu ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn khách khí xin lỗi: “Tội đáng c·h·ế·t, là tại hạ lỡ lời… Điện hạ, việc này nếu không rõ ràng, thì cứ để trước mặt hoàng thượng mà phân giải cũng không muộn. Giờ xin người xem xét cho…”
Giờ mới nghe mấy câu đã hiểu rõ cục diện.
Rồi cho người giải tán đám đông, tụ họp thế này thành cái gì?” Hắn càng nói càng tức.
Con ngựa được bôi thuốc xong, giờ đã ngoan ngoãn lại.
“Lương Hựu, ngươi là đồ khốn!” Công chúa đỏ mặt, bị nói trúng tim đen.
Ngọc An công chúa trông thấy Từ phu nhân đến, liền mím môi cười nhạt: “Được rồi, hồi phủ thôi.”
Người của nha môn nghe xong, nịnh bợ gật đầu liên tục: “Phải phải phải! Tiểu nhân lập tức đi làm, xin hầu gia yên tâm.”
Nhưng khi gặp bậc quyền quý, thì lại khúm núm cúi đầu, mà tài nghệ “dĩ hòa vi quý” cũng cao không kém.
“Điện hạ, đại phu nói tam thiếu phu nhân nhà họ Từ hôn mê chưa tỉnh, tình hình không mấy khả quan. Giờ cần đưa người tới Đồng Tế Đường để điều trị. Lương Hựu sẽ đích thân hộ tống nàng ấy. Nha môn đang điều tra, một lát nữa Từ gia cũng sẽ tới, chi bằng điện hạ cứ đợi ở đây thì hơn?”
“Không thành vấn đề.”
Mãi đến khi có người báo tin, bà mới biết Mặc Văn đã rời phủ…
“Dạ, đa tạ phu nhân.” Quan lại nghe vậy thì vui mừng, ít nhất cũng giải quyết được phần lớn sự vụ.
Cơ thể nàng vẫn thấy khó chịu…
Từ phu nhân nhìn Lương Hựu, gật đầu đầy hài lòng – người này, Lương Hầu phu nhân chọn đúng rồi.
Lương Hựu hiểu rõ trong lòng, cũng chẳng trông cậy gì vào bọn họ. Lúc này, điều quan trọng nhất là thân thể của Mặc Văn không sao, những việc còn lại đợi Từ gia tới rồi hãy bàn tiếp.
Xe sau là Từ phu nhân cùng Từ đại thiếu phu nhânbước xuống.
“Công chúa có thể đến Đồng Tế Đường khám bệnh, cũng có thể ở lại đây đợi người nhà họ Từ. Hoặc là trực tiếp hồi cung cho ngự y xem xét, tất cả tùy công chúa định đoạt. Giờ, thuộc hạ phải đưa người đi cứu trị trước.” Lương Hựu xoay người dặn hộ vệ, “Cẩn thận, đừng để ngựa hoảng thêm lần nữa.”
Hai cỗ xe ngựa, xe trước là nhị thiếu gia nhà họ Từ cùng quản gia xuống xe.
Từ phu nhân nhận lấy, khẽ nhíu mày.
Đối với nha môn mà nói, cũng là một vị quan chính chức có quyền hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lương Hựu vội hoàn lễ: “Phu nhân khách khí rồi, đây là bổn phận của tại hạ. Huống hồ Lương gia và Mặc gia vốn là cố giao, cũng chẳng phải việc khó nhọc gì. Xin phu nhân xem qua…”
Phu xe dắt ngựa chuẩn bị rời đi, thì người nhà họ Từ đến…
Nhưng nhìn mấy tên nha dịch kia cứ giả vờ luống cuống, ngay cả việc chối cũng không khéo léo – bộ dạng rõ là bọn ăn bám – khiến hắn không khỏi nổi giận…
Từ phu nhân đương nhiên hiểu rõ, khẽ gật đầu: “Đa tạ Lương hầu nhắc nhở. Việc còn lại, cứ để ta xử lý. Sau này, chắc còn cần Lương Hầu đại nhân ra mặt…”
Khi xử lý vụ án, chỉ nghe vài lời cũng có thể định đoạt nặng nhẹ, kết luận rõ ràng.
Thế nên, mấy người được phái tới đây chỉ giả vờ bận rộn, thật ra là kéo dài thời gian, lề mề mãi mới đi được đến nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đưa bản ghi chép của nha môn cho Từ phu nhân xem.
Có phần tiếc nuối.
Xem qua sơ lược, bà quay sang hỏi người của nha môn: “Có bao nhiêu người bị thương? Có nghiêm trọng không?”
Bà chỉ ngửi thấy mùi hương thoảng qua, rồi nghe thấy tiếng cười phóng túng của công chúa.
Sau đó cử người đi điều tra nơi và cách mà xe ngựa công chúa bị va chạm, hậu quả cụ thể…
Chương 353: Vụ việc không thể xem nhẹ (đọc tại Qidian-VP.com)
Lương Hựu còn có việc, không thể đi cùng: “Phu nhân, chuyện này có điểm khả nghi, sợ rằng liên quan đến công chúa.” Hắn hạ giọng nói.
Hắn liền túm lấy một tiểu đầu mục, trực tiếp ra lệnh: ghi chép lại tình hình hiện trường, kiểm tra vết thương trên ngựa của Từ gia, hỏi kỹ phu xe và tiểu đồng, lại ghi lại toàn bộ quá trình mình cùng hộ vệ cứu giúp.
“Bẩm phu nhân, đều ở đây cả, đếm sơ thì hơn mười người. Có ba người không đi nổi, phải khiêng, còn có người bị thương ở đầu… Hiện tại chưa có ai tử vong.”
Quan lại trong nha môn, khi đối mặt với dân thường thì lúc nào cũng tỏ ra ngạo mạn, coi trời bằng vung.
Lương Hựu âm thầm thở dài, quay đầu nhìn lại, thấy Ngọc An công chúa ngồi trong xe, đã nghe thấy, lúc này đang mím môi cười nhẹ.
Từ nhị lang cùng quản gia ở lại phối hợp cùng nha môn xử lý, Từ phu nhân thì muốn đến tiệm thuốc thăm Mặc Văn.
Nàng ta thật đúng là chẳng biết e ngại gì!
Giữa những người như vậy mà xảy ra xung đột, tốt nhất là để họ tự giải quyết. Nha môn không thể can thiệp, lại càng không thể phán xét đúng sai!
Sau khi dọn dẹp hết người qua đường, những người bị ngã, bị bánh xe cán trúng chân cũng được người đỡ hoặc khiêng tới, tiếng khóc than vang lên khắp nơi…
Một cảnh hỗn loạn không chịu nổi, khiến Ngọc An công chúa cau mày.
“Điện hạ!” Lương Hựu nghiêm nghị nói, “Từ gia là gia tộc có danh tiếng tại kinh thành, nếu thực sự đắc tội công chúa, chắc chắn sẽ không trốn tránh. Huống chi, công chúa có thể cùng tới Đồng Tế Đường, xem thử chỗ đau của người, là bị thương lần này, hay là… thương cũ chưa lành?”
Chưa kể đến Từ gia – đại diện cho giới nho sĩ trong thiên hạ, đến hoàng thượng cũng phải nhún nhường đôi phần.
Rõ ràng là đang cố tình kéo dài thời gian…
“Lương hầu, đa tạ đã ra tay tương trợ!” Từ phu nhân nhẹ nhàng hành lễ.
Nhưng không sao, cũng phải để Từ phu nhân biết được bản cung đáng gờm thế nào! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, cuối cùng cũng có người bắt tay vào làm việc thực sự.
Đại phu đứng cạnh liền báo cáo tình hình, Từ phu nhân gật đầu: “Vậy thì lập tức đến Đồng Tế Đường, phiền đại phu dùng thuốc tốt nhất.”
Mặc Văn được đưa tới hiệu thuốc, mời nữ y đến, dưới sự chỉ dẫn của đại phu trụ trì, châm cứu và cho uống thuốc.
Ngọc An công chúa cười ngọt: “Hôn mê sao? Làm gì dễ hôn mê thế? Không chừng là giả vờ? Đợi chút nữa mà nàng ta chạy mất thì sao? Bản cung còn bị va vào lưng đây, đau lắm đấy…”
Người bị thương đưa tới Đồng Tế Đường chữa trị. Hàng hóa bị hỏng thì ghi giá trị lại. Cần phòng ngừa kẻ lợi dụng thời cơ đục nước béo cò! Cuối cùng, nộp toàn bộ ghi chép lên, thế là xong việc. Kết quả thế nào không cần các ngươi quan tâm. Chi phí thuốc men và bồi thường, tự có người lo liệu.
Ngọc An công chúa thì không hề quan tâm gì tới việc nha môn điều tra, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến tình trạng của Mặc Văn. Thầm hận Lương Hựu nhiều chuyện: không kịp kéo người xuống để áp chế… chút nữa Từ gia đến, chuyện hôm nay chắc cũng phải kết thúc…
Nhưng Lương hầu cũng chẳng phải tầm thường, hiện giờ… Hoàng thượng còn giao cho hắn phụ trách việc phòng vệ kinh thành.
“Thế nào rồi?” Từ phu nhân định thần, vội vã hỏi.
Thái độ thì có vẻ cung kính, nhưng toàn miệng nói lời sáo rỗng, chẳng làm nên trò trống gì.
Cuối cùng hắn còn nói: “Xe ngựa phóng một đoạn dài, chắc chắn có không ít bách tính bị thương, tài sản bị hư hại. Hãy thống kê người bị thương và vật bị mất mát. Lúc nãy đã cho người của Đồng Tế Đường đi mời đại phu lần nữa.
Từ đại thiếu phu nhân đi theo chăm sóc.
Vất vả suốt đến nửa đêm… tình hình mới tạm thời ổn định, rồi được đưa về phủ.
Lại còn những người cầm theo đồ đạc bị hỏng đến đòi công lý…
Lương Hựu khẽ ho một tiếng, ánh mắt sắc như dao quét qua, tay cũng đặt lên chuôi đao vừa treo bên hông, mọi người lập tức yên lặng lại.
Từ phu nhân xuống xe, không vội để ý người khác, mà lập tức tới bên xe của Mặc Văn.
“Thế thì tốt rồi…” Từ phu nhân khẽ thở phào, “Hôm nay, bất luận là người bị thương hay tài vật tổn thất, phiền chư vị thống kê lại đầy đủ, mọi chi phí sẽ do Từ gia chúng ta chi trả.”
Đại phu ở trong xe xem bệnh hồi lâu mới bước ra, sắc mặt cũng chẳng tốt lành gì. “Đại nhân, vị phu nhân này tình trạng quả thực không khả quan. Thuốc tại hạ mang theo không phù hợp, cần phải đến hiệu thuốc lấy thuốc mới, lập tức sắc và cho uống. Hơn nữa, còn cần mời nữ y tới châm cứu. Như thế… thai nhi mới mong giữ được, ngoài ra tại hạ cũng không còn cách nào khác…”
Từ phu nhân và nhị thiếu gia ở lại giải quyết hậu sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa đứng vững, cỗ xe hoa lệ của công chúa đã lướt qua ngay bên cạnh bà. Những người đứng quanh xe suýt nữa bị quệt trúng!
Quan lại trong nha môn không dám hỏi công chúa, chỉ dám túm lấy hộ vệ của nàng để hỏi. Hộ vệ không muốn khiến công chúa mất mặt, thái độ kiêu căng ngạo mạn, bị hỏi nhiều thì giận quá ra tay đánh hai cái, khiến đám nha dịch sợ quá ôm đầu chạy toán loạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.