Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91: Khó lòng nắm bắt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Khó lòng nắm bắt


Triệu ma ma đã nhẹ giọng cười nói: “Mặc tiên sinh không cần căng thẳng. Chúng ta phụng mệnh đến thăm cô nương nhà ngài, hoàn toàn không có ác ý. Xin yên tâm, sẽ không dọa nạt một tiểu cô nương đâu.”

Nhưng Mặc Thanh hoàn toàn không để tâm, vẫn hứng thú quay lại tiếp tục nhốn nháo.

Tuy trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, nhưng Mặc Y lại tỏ ra trấn tĩnh hơn cả Vương thị: “Nương, nhà chúng ta thế này, nào có liên quan gì tới trong cung? Người không cần quá mức lo lắng!”

Lúc này Vương thị mới hoàn hồn, lật đật quay người đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn. Mặc Phàm không nói một lời, lặng lẽ theo sau bà.

Ngay cả Mặc Đạt cũng dìu thê tử đang mang thai đến.

Thấp giọng căn dặn Trang thị đang ngạc nhiên tiến đến nghênh đón: “Mau thu xếp trà nước và điểm tâm!”

Hai người vừa ra ngoài, Mặc Phàm nhìn Mặc Y một lượt: “Muội đừng sợ, người trong cung đều là nhân vật trọng yếu, sẽ không làm khó một tiểu cô nương đâu!”

Trang nữ quan nhíu mày hỏi lại: “Mặc đại nhân? Có cô nương tên Mặc Y không?”

Mặc Y bị bà thúc giục đến choáng váng, cũng cất cao giọng hỏi: “Nhị ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Mẫu thân nói gì cơ ạ?” Mặc Y vẻ mặt ngơ ngác.

Chỉ tiếc nữ quan họ Trang luôn cụp mi mắt, chẳng hề tiếp lời.

Nữ quan họ Trang ngắt lời: “Mặc đại nhân có thể gọi cô nương ấy ra đây được chăng?”

Mặc Thanh thì như khỉ con, chạy nhảy khắp nơi, vừa muốn ghé mắt nhìn qua khe cửa xem khách nhân có hình dáng thế nào, lại muốn dỏng tai sát cửa sổ nghe trộm bên trong đang nói gì. Mặc Đạt nhìn không nổi nữa, bước tới, hạ giọng ngăn cản: “Mặc Thanh! Muội yên phận một chút!”

Thì ra người nhà hậu viện họ Mặc gần như đều tụ tập ở đây, trừ Mặc Y!

“Con…” Vương thị vừa định trách mắng, lại nhớ tới phía trước còn có người đang chờ.

“Dĩ nhiên là được! Nhị đệ, mau đi gọi Y tỷ nhi tới!” Mặc Như Sơn lập tức giục giã.

Mặc Phàm ngoài sân đáp: “Không rõ! Là nhị thúc ra báo…”

Mặc Như Hải bực mình giật tay ra: “Ta làm sao biết! Mau đi gọi con bé, bảo nó ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra gặp khách!”

Hai tiểu nha hoàn tay chân luống cuống lấy y phục ra.

Mặc Như Hải khẽ lắc đầu, không nói gì.

Nữ quan cạnh Hoàng hậu đích thân đến tìm Y Y? Mặc Như Hải không khỏi bất an, do dự hỏi: “Đại nhân, Mặc Y tuổi còn nhỏ, lại không hiểu sự đời, không rõ đại nhân tìm con bé là…”

Hai vị khách khẽ liếc mắt đánh giá khách sảnh.

Ôngmuốn dò xét ý định đến đây của hai người.

“Nương, dấu vẫn còn rõ lắm, muốn che hết thì phải bôi dày, chẳng khác nào đào kép lên hát. Nếu thật sự là người trong cung, họ từng ấy chuyện đã thấy qua, sao lại đi chê cười một tiểu cô nương như con?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Như Sơn lập tức nhìn sang Mặc Như Hải, Mặc Như Hải chớp mắt, vẻ mặt rõ ràng là kinh ngạc không hiểu chuyện.

Vương thị chớp mắt, ngẩn ra nhìn trượng phu, không nhúc nhích.

Mặc Phàm đứng ngoài cửa nghe thấy, lên tiếng giúp Mặc Y: “Nhị thẩm, Ngũ muội, đừng vội! Chỉ cần chỉnh tề là được… không cần quá trau chuốt đâu!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nghe không hiểu à? Còn ngẩn ra làm gì? Mau đi đi!” Mặc Như Hải trừng mắt quát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi đẩy mạnh Vương thị về phía phòng Mặc Y.

Trong lòng bà ta thầm nghĩ: Ai mà thèm trà bánh nhà ngươi chứ!

Mặc Y hoảng hốt mở cửa, Vương thị liền xông vào.

Thư họa không ít, song chẳng có vật quý giá nào, bàn ghế cũng rất bình thường.

Bên cạnh, một thái giám trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp mở miệng…

“Họ tìm Mặc Y làm gì? Họ thật sự tới gặp con bé sao? Vì sao chứ?” Vương thị hoàn toàn không phân rõ nặng nhẹ, cứ níu lấy trượng phu mà hỏi dồn, trong đầu lúc này xoay chuyển đủ kiểu, chỉ sợ đến cả chuyện Mặc Y vào cung hầu hạ hoàng thượng cũng nghĩ tới rồi.

Trang Nữ quan thấy mình đã lên tiếng, vậy mà đối phương không lập tức làm theo, lại còn dám hỏi lại, trong lòng càng thêm bất mãn, ngẩng cao đầu tỏ thái độ ngạo mạn, không nói thêm lời nào.

Vương thị vừa lảo đảo vừa đến trước cửa phòng Mặc Y, lớn tiếng gọi: “Mặc Y! Mặc Y!”

“Hương Chi, mau lấy bộ y phục chỉnh tề cho cô nương nhà ngươi thay vào! Nhanh lên! Trong cung có người đến, muốn gặp con đó!”

Ai nấy đều căng thẳng, kích động, ánh mắt đầy mong ngóng nhìn Mặc Như Hải. Nếu không bị Trang thị lúc bưng trà trừng mắt ngăn lại, chỉ e Vương thị và Lưu thị đã xông vào trong rồi.

Vừa thay xong y phục, Vương thị đã giúp nàng chải tóc. Nhìn trên dưới một lượt, bà nói: “Dùng chút phấn che vết trên mặt đi!”

“Bản quan là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu nương nương, họ Trang. Vị này là Triệu ma ma.” Trang nữ quan giới thiệu.

“Suỵt, nói nhỏ thôi!” Mặc Như Hải vội ngăn lại.

Vết thương trên mặt lúc này đã chuyển màu tím, rõ ràng nổi bật, khiến nàng trông thật kỳ quặc…

“Đại nhân, người hỏi Mặc Y, chính là tiểu nữ thứ hai của tại hạ. Không rõ đại nhân hỏi để…”

Lẽ ra chức quan của ông còn cao hơn nữ quan họ Trang, không cần thiết phải cung kính như vậy.

“Họ đến làm gì?” Vương thị hạ giọng hỏi tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nét cười dịu dàng trên mặt bà, giọng nói ôn hòa, không có chút kiểu cách nào.

Nữ quan họ Trang muốn nắm thế chủ động nên lập tức lên tiếng: “Mặc đại nhân, chúng ta phụng mệnh đến đây, còn phải hồi báo, không thể ngồi lâu. Xin đừng phiền hà!”

Mặc Như Sơn liền điềm đạm mà thuật lại…

“Mẫu thân, xảy ra chuyện gì rồi?”

Ông lấy lại bình tĩnh, tiếp tục trò chuyện với nữ quan và Triệu ma ma, đã có phần điềm đạm hơn.

Mặc Y đầu óc xoay chuyển liên hồi, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra điều gì rõ ràng.

“Xin hỏi tổ quán của Mặc đại nhân là nơi nào?” Triệu ma ma nghiêm túc hỏi.

Cả hai người đều chưa kịp trả lời.

Mặc Như Hải lập tức tin tưởng bà ta, “Tạ ơn phu nhân, vậy tại hạ xin đi gọi con bé.” Nói rồi đứng dậy ra hậu viện.

Chương 91: Khó lòng nắm bắt (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Như Sơn dẫn theo hai đệ đệ hành lễ, rồi cũng giới thiệu sơ qua.

Nhưng nữ quan họ Trang là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương, không thể chỉ tính theo phẩm cấp.

So với nhà mình, nơi này thật quá tầm thường, trong lòng nữ quan họ Trang càng thêm khinh thường.

“Nương! Người đừng bắt con mặc đồ của tỷ tỷ nữa!”

Triệu ma ma không giống nữ quan họ Trang, tỏ vẻ kiêu ngạo, mỉm cười nhẹ giọng: “Chư vị tiên sinh không cần đa lễ! Xin mời ngồi!”

Mặc Như Sơn mời hai vị nữ quan vào khách sảnh.

“Ôi dào đừng hỏi nữa! Cụ thể thế nào ta cũng chưa rõ! Đại bá con đang tiếp chuyện phía trước, chúng ta phải mau lên.”

“Mặc đại nhân, trong quý phủ có một cô nương tên là Mặc Y không?” Lại là nữ quan họ Trang lên tiếng hỏi.

Chuyện gì thế này?

Mặc Như Hải chau mày, đảo mắt nhìn quanh, thấp giọng hỏi Vương thị: “Mặc Y đâu?!”

Ở tiền sảnh, nhờ thái độ ôn hòa của Triệu ma ma, Mặc Như Sơn đã bình tĩnh lại.

Trong lòng không khỏi dâng lên chút bi ai, bản thân từng là thanh niên tài tuấn, từng khí thế dâng cao. Nhưng bao năm lận đận chốn quan trường, không thấy lối ra, đã khiến ông trở nên phù phiếm và thế tục. Vẻ hấp tấp khi nãy…

“Cũng phải… nhưng mà… thôi thôi, mặc kệ! Mau lên đi!” Trong lòng bà âm thầm quyết định, sau này nhất định phải sắm vài bộ y phục cho đám nha đầu, bằng không mỗi lần gặp chuyện, thật sự rối loạn cả lên.

Ba huynh đệ nhà họ Mặc đều hồi hộp trong lòng, cẩn thận ngồi xuống.

Mẫu thân? Sao bà lại đến đây?

“Được rồi được rồi! Vậy thì bộ này đi! Mau thay vào, chải lại tóc! Ôi chao con coi kìa, có dáng vẻ của đại cô nương chút nào không?”

“Bộ này không được! Hương Diệp, ngươi qua phòng đại cô nương…”

Vương thị nhìn nàng từ đầu đến chân, thấy Mặc Y vẫn mặc áo ngắn thường nhật, tóc thắt bím đơn giản.

“Mặc Y đâu?”

Mặc Đạt ghé lại, hạ giọng hỏi: “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngươi thì biết gì!” Vương thị trong phòng quát lên một tiếng.

Vương thị kích động nắm lấy tay chồng: “Thật là người trong cung đến? Họ tới làm gì…”

Vừa ra đến nơi, liền giật mình.

Mặc Như Sơn vội đáp: “Bẩm đại nhân, có, có ạ. Đó là con gái của nhị đệ tại hạ!” Ông vừa nói vừa chỉ về phía Mặc Như Hải.

Bà ta vừa kích động, giọng đã không kiềm chế được.

“Nhị phu nhân, phía trước thúc giục rồi, bảo nhanh một chút!” Đây là tiểu nha hoàn do Trang thị sai tới giục.

“Câm miệng!” Vương thị lại quát ra ngoài, “Nghe ta nói đây, phía trước có người đến, nói là nữ quan trong cung, chỉ đích danh muốn gặp con. Lát nữa, con phải biết điều, đừng có nói lung tung. Mọi chuyện để đại bá và cha con ứng đối. Nghe rõ chưa?” Giọng bà đã bắt đầu run rẩy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Khó lòng nắm bắt