Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 97: Mặc cả trả giá
Triệu chưởng quầy lập tức lộ vẻ bất đắc dĩ xen chút buồn cười: “Cô nương… Mặc cô nương!”
“Được rồi, lát nữa con cố gắng nói lại với Triệu chưởng quầy xem sao. Cha cảm thấy ông ấy có thể nhận đấy, chẳng qua là thấy giá cao thôi!” Ông chỉ biết khuyên như thế, rồi an tâm ngồi uống trà.
Triệu chưởng quầy rõ ràng có thể nhận mà… nếu chê giá cao, sao ông không trả giá xuống chứ?
Ông quay đầu dặn dò tiểu nhị: “Mau mời Lý sư phụ ra!”
Nhìn trang phục và khí độ, rõ ràng là phu nhân và tiểu thư của gia đình phú quý.
Chạm khắc hình hoa Tử Kinh.
Ví như món này: buộc thêm một sợi dây hoa tím, đính vài hạt châu nhỏ, có thể đeo ở cổ. Nếu thêm dải lụa tím, có thể đeo ở thắt lưng…
Vì vậy, ông ra hiệu với tiểu nhị, muốn xin thêm một chén nữa.
Tiểu nhị vội vã vào trong, không bao lâu, một nữ nhân ăn mặc chỉnh tề bước ra, cũng cười tươi: “Uông phu nhân, Uông tiểu thư, Lý cô nương! Mời lên lầu hai dùng trà!”
Mặc Như Hải lặng lẽ nhìn con gái, nhỏ giọng nói: “Con à, chúng ta đừng quá tham…”
Tuy người ta nói không dùng trà, nhưng chưởng quầy và tiểu nhị cũng không dám sơ suất.
Mấy món quý này, phải tính lại kỹ càng.
Hai tiểu cô nương thì không ngồi, cứ đi loanh quanh trong tiệm ngắm đồ, nhỏ giọng bàn tán.
Phụ nhân trẻ ngồi xuống, nữ sư phụ trong tiệm liền tới gần, trước tiên hỏi rõ yêu cầu của khách.
Chất liệu và kiểu dáng phối hợp hoàn hảo, càng tôn lên vẻ tinh mỹ!
Ai… có tiền có thế thật là tốt!
“Cô nương… ta chỉ là chưởng quầy, không phải chủ tiệm. Ý cô ta hiểu rồi, để ta hỏi lại chủ nhân, rồi báo lại cô sau nhé!”
Trong lòng ông thầm nghĩ: Hai cha con các người đến tiệm ta bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần chỉ ngắm mà không mua, tiện thể còn uống trà ăn điểm tâm, không ngờ miệng lưỡi lại còn lớn đến thế!
Hương thơm đọng mãi trong miệng, vị ngọt hậu kéo dài, hơn hẳn trà nhà mình!
Mặc Y gượng cười: “Cha, người đừng lo, cứ uống trà đi ạ!”
Vốn định giúp một tay cho cha con họ, chẳng ngờ con nha đầu này gan lì, nói mãi vẫn không lay chuyển! Tự rước phiền phức vào thân!
Hầy… hôm nay vội quá!
Mặc cả chẳng phải là chuyện bình thường trong làm ăn sao!? Vậy mà ông ta lại không nói thách, cứ bắt mình tự hạ giá — vậy hạ đến bao nhiêu mới vừa!?
Triệu chưởng quầy nói một hồi, cảm thấy mình thật vô duyên!
Vị phụ nhân trẻ tuổi kia, thần thái đoan trang, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay không lên lầu đâu! Một lát nữa còn có việc khác. Nhà có trưởng bối mừng thọ, ta muốn tìm một món lễ vật, xem tiệm các người có thứ gì quý hiếm không.”
Nàng đang mải mê ngắm nghía thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương dễ chịu.
Tiểu nha đầu này, đúng là tự cho mình thông minh, dám chơi trò thương nhân với ta!
Chẳng theo quy củ gì cả… hừ, bắt nạt một tiểu cô nương như ta, đúng là không biết xấu hổ!
Mặc Y báo giá một ngàn lượng.
Mặc Y khẽ thở dài đầy nuối tiếc, bắt đầu thu dọn: “Thôi… cháu biết bá bá nói cũng có lý. Nhưng trong lòng thật sự không cam tâm. Dù sao cũng là mang từ phương xa về, sau này e là không còn dịp nữa. Nếu đến cả chi phí đi đường cũng không bù được thì… ôi!”
Tiểu nhị đã cúi đầu cung kính nghênh đón, Triệu chưởng quầy cũng lập tức bước tới, dừng lại cách vị phụ nhân vài bước, tươi cười hành lễ nghiêm chỉnh: “Uông phu nhân, Uông tiểu thư, hoan nghênh giá lâm!”
Ừm? Nếu về nhà làm lại chút, có lẽ trông sẽ cao cấp hơn?
Tiểu nhị nhanh nhẹn, lặng lẽ bày biện trà ngon, mứt quả và điểm tâm lên bàn nhỏ trước mặt họ, xếp gọn gàng đẹp mắt.
Còn có hai a hoàn và một bà v·ú đi cùng, nhìn ra phía ngoài cửa còn có cả gia nhân nam đứng hầu.
Mặc Y lại không hề hoảng: “Triệu bá bá, cửa tiệm của bá bá có biết bao trân bảo, những món giá cao, tiểu nữ còn chẳng dám hỏi tới. Một ngàn lượng bạc, e rằng trong tiệm bá bá, còn chẳng mua nổi một món!
Trong suốt vô cùng, chẳng chút tạp chất!
Chà, trà này đúng là ngon thật!
Sau lưng truyền đến một giọng điệu kiêu kỳ: “Chưởng quầy, ta muốn xem món trong tay nàng ta!”
Nhưng nhìn đôi mắt sáng như sao của Mặc Y, ông lại thở dài: “Vốn ta nghĩ, Mặc tiên sinh và cô nương thường tới đây, dù chưa từng mua đồ gì, nhưng thật lòng mà nói, làm nghề này, ngoài kiếm bạc, còn là vì yêu thích thật sự.
Mặc tiên sinh và cô nương cũng xem như đồng đạo, thỉnh thoảng thuận tay giúp một chút, cũng không có gì. Nhưng giá cô nương đưa ra… thật lòng ta không nhận nổi. Đồ thì tốt, cô giữ lại mà dùng thì hơn. Hoặc… đem đến chỗ khác thử xem?”
Rõ ràng là lời từ chối khéo, Mặc Như Hải bên cạnh nghe mà sốt ruột. Nghe giọng chưởng quầy, dường như vẫn có thể nhận, chẳng qua là thấy giá quá cao.
“Triệu bá bá, người phải hiểu, đây là những món mà phụ thân cháu vượt mấy ngàn dặm mang về. Tổng cộng cũng chẳng được bao nhiêu. Hay là thế này đi, cứ để ở tiệm của bá bá, chờ có khách hỏi thì hẵng hay?”
Chưởng quầy lắc đầu, nụ cười cũng phai nhạt: “Không được, không được! Ừm… theo ta thấy thì nên như thế này: cô cứ giữ lại trước, gặp đúng dịp, ta sẽ giúp cô hỏi thử. Nếu có khách muốn, sẽ báo cô mang tới xem?”
Khách một khi đã từng ghé qua, họ sẽ ghi nhớ.
“Thế thì cô nương…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quay sang nhìn lại mấy món trong tay mình… quả là toàn thứ nhỏ nhoi chẳng ai để ý.
Chi phí thêm không đáng kể, nhưng hơn hẳn việc bày trơ trọi thế này! Biết đâu Triệu chưởng quầy vừa thấy đã ưng mắt? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lúc đó, trong tiệm bước vào một vị phụ nhân trẻ tuổi, theo sau là hai tiểu cô nương.
Lần này là từ chối thật sự rồi.
Ông đẩy cái khay lại trước mặt nàng: “Cô nương thật biết nói đùa! Năm món này cộng lại, chưa chắc đã bán được hai trăm lượng! Ấy, món quý thế này, cô giữ kỹ lấy thì hơn!”
Cho nên, giá ấy thật sự không hề cao! Huống hồ, đây là ký gửi, bá bá chẳng phải bỏ vốn, nhiều lắm chỉ khiến tiểu nhị tốn chút miệng lưỡi. Không bán được thì thôi, bán được thì lời chứ chẳng lỗ! Có điều, lời nhiều hay ít mà thôi!”
Mặc Y lộ vẻ tiếc nuối, nhìn chưởng quầy: “Vậy… hay là bá bá nhận trước một món được không?”
Chỉ nhìn từ xa mà lòng đã rung động — đẹp đến thót tim.
Mặc Y đang dọn đồ, bèn tạm ngưng. Nghĩ bụng chờ khách đi rồi, sẽ lại cố gắng thuyết phục lần nữa. Nhìn bên kia, nhân viên cửa tiệm hết lấy món quý này lại đưa ra món lạ khác…
Huống hồ nhà họ Uông, vốn là khách quen lớn của tiệm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phu nhân có hiếu, thật khiến người cảm phục… Vậy xin mời phu nhân ngồi bên này!”
Hạ giá đi con gái à! (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ đây Mặc Như Hải cũng đã mặt dày hơn nhiều, tự mình đi đến bàn nhỏ, tự rót trà uống.
Mặc Y chu miệng, giơ một khối tinh thạch tím lên, đưa về phía ánh sáng cửa sổ — sắc tím này mới chuẩn làm sao!?
“Nhưng mấy món này chỉ hợp cho các tiểu cô nương đeo thôi. Mà quý khách của tiệm bá bá, toàn là người ra tay không tiếc tiền. Những món nhỏ này chỉ là tiện tay mua thêm. Sao có thể ảnh hưởng đến các bảo vật trong tiệm chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Góc cắt phản chiếu ánh sáng, lấp lánh như sao, đẹp quá!
Mặc Như Hải mồ hôi vã cả trán, giảm giá đi, đồ ngốc này!
Không bán được hai trăm lượng, một trăm lượng cũng được mà… năm mươi lượng thôi cũng chấp nhận!
Tiểu nhị tuy ngoài mặt lễ phép, trong lòng lại không vui: Hai cha con này, lần nào tới cũng như mùa thu đi gặt lúa! Chưởng quầy có lòng tốt, nhưng các người cũng đừng tham mãi không biết điểm dừng! Quán có quy củ, ta không dám tỏ thái độ, chỉ giả vờ không thấy…
Năm món mà bán hai trăm lượng thì còn đáng lắm ấy chứ!
Chương 97: Mặc cả trả giá
“Không thể nói như vậy đâu cô nương! Những vị khách ấy, nếu mua đồ của cô, thì sẽ chẳng mua hàng trong tiệm ta nữa. Chẳng phải là nhặt vừng, bỏ dưa sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.