Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Mặt Lương Ly dần dần đỏ lựng: “Anh đúng là đồ lưu manh.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Mặt Lương Ly dần dần đỏ lựng: “Anh đúng là đồ lưu manh.”


(*) Ở đây chơi chữ: chữ “笋” (sǔn

“Không nói cho anhbiết.”

Tiêu Na khẽ than một tiếng:“Lương Ly, cậu là hạnh phúc nhất đó!”

Mẹ Trần “ờ” một tiếng, đặt túi cam lên bàn:“Nhớ chia cho con bémang về ăn.”

Lương Ly ngồi lại xuống bàn, nhìn Trần Hoành Sâm làm bài tập, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:“Nghe nói lên lớp 11 thì phải phân khốitự nhiênvới xã hội, anh định chọn khốinào?”

Mặt Lương Ly dần dần đỏ lựng:“Anhđúng là đồ lưu manh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà mặc áo phao, định lái xe đến bệnh viện đón Tuyết Cầm.

Mẹ Trần xách một túi cam ra, chỉ thấy Trần Hoành Sâm đang ngồi làm bài tập, bèn hỏi:“A Ly đâu? Về rồi hả?”

măng) đồng âm với “损” (sǔn


tổn/hao tổn).

Từ Lộ lắc đầu:“Có ở bên cạnh thì đã sao chứ! Mẹ ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng, đổ bô, giặt áo quần, làm việc nhà, nấu nướng, tất cả đều lo hết. Bà nội, chú, thím, ngay cả chị họ cũng có thể tùy ý sai bảo mẹ, thường xuyên bắt bẻ, mẹ chỉ biết nhẫn nhịn, lấy lòng từng người một. Cái gì ngon, cái gì đẹp cũng đều để cho họ trước, còn phải nhìn sắc mặt họ mà sống. Mẹ như vậy thì thôi, đằng này còn bắt mìnhcũng phải làm theo. Cho rằng họ chịu thu nhận chúng em đã là ân huệ to lớn rồi.”

Trong tiệm KFC, máy lạnh mở rất mạnh, Lương Ly thấy nóng, liền cởi áo khoác trượt tuyết. Diệp Vận liếc qua ngực cô, bỗng hỏi:“Cậu kh*ng m*c ** ng*c hả?!”

Lương Ly lại hỏi:“Kiều Vũ có nói với anh, anhấy chọn khối tự nhiên hay ban xã hội chưa?”

Trần Hoành Sâm liếc cô một cái:“Đi bệnh viện khám thai rồi. Emtìm chị ấy có chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tay Trần Hoành Sâm khựng lại, cậu cũng thấy hơi lâu quá rồi!

Chương 67: Mặt Lương Ly dần dần đỏ lựng: “Anh đúng là đồ lưu manh.”

Trương Ái Ngọc đưa cho cô một cái túi giấy, mở ra bên trong là hai chiếc áo ngực viền ren, một màu hồng phấn, một màu vàng nhạt, thật đẹp! Y hệt như mấy cái trưng bày trên ma-nơ-canh trong tủ kính tiệm đồ lót. Nhãn hiệu quả nhiên là Cổ Kim, lại còn là mẫu mới, giá tiền không hề rẻ. Cô vui mừng xong, chợt nghĩ tới việc buôn bán của cậu đang ế ẩm, bèn mím môi nói:“Đắt quá, mợ ơi hay là đem trả đi!”

Lương Ly đặt gói măng lên bàn:“Gửi cho chị Tuyết Cầm ăn. Ngoại dặn, khi kho thịt ba rọi thì bỏ vô, tại măng già, hầm phải lâu mới ngon! Nếu không thì nhai không nổi.”

Trong chốc lát, chẳng ai mở miệng, cả bọn lặng im, miếng gà rán trong miệng cũng chẳng còn thơm ngon như tưởng tượng.

Các cô bạn nhìn cô đầy ngưỡng mộ, trong mắt ánh lên tia sáng.“Thật tốt quá!”

“Không nói cũng biết.” Trần Hoành Sâm làm động tác khoanh hai vòng trước ngực:“Không phải cái này thì là cái gì! Có gì mà không dám nói!”

“Khốitự nhiên!” Trần Hoành Sâm tay không ngừng viết, đầu cũng chẳng ngẩng lên:“Anh muốn thi vào khoa Kiến trúc trường Đại học Đồng Tế.”

“Mợ, có chuyện gì vậy ạ?” Lương Ly bước tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Các emđừng có không tin.” Diệp Vận nói:“Trọng lực trái đất, trọng lực trái đất hiểu không! Chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả, ngực nhỏ thì không sao, nhưng ngực lớn là phải chú ý. Chị bán quần áo, chuyện này chịcó kinh nghiệm.”

Lương Ly gật đầu:“Ngoại, cậu, mợ với dì nhỏ đều rất thương mình.”

Trương Ái Ngọc cười nói:“Không phải mợmua đâu! Là Tuyết Cầm đưa tới tặng cho con đó. Tuyết Cầmnói trước khi có bầu đã mua sẵn rồi, giờ không mặc được, để hoài thì uổng, chi bằng đem tặng con, coi như quà sinh nhật. Nào, thử coi có vừa không, Tuyết Cầmcòn hỏi số đo của con đó. Mợcũng chỉ áng chừng thôi, không chắc có đúng không nữa!”

“Vừa khít luôn, đẹp quá! Đáng lẽ nên mặc từ sớm rồi!”

Tiêu Na và Từ Lộ phá lên cười khúc khích:“Mới mười sáu, mười bảy tuổi, vừa mới dậy thì thôi, đâu phải sáu, bảy chục tuổi đâu mà chịnói ghê gớm vậy!”

Trần Hoành Sâm cười nói:“Sau này đừng có tặng măng cho ai nữa!”

Mẹ Thẩm đánh bài mạt chược về bước vào nhà, cũng ngắm nghía cô một chốc rồi cười hì hì. Lương Ly thấy ngượng, vội cầm áo che ngực, chạy lên gác lửng mặc lại, sau đó mới xuống. Lúc này mẹ Thẩm đưa cho cô một gói măng khô, là loại măng già, thân to, màu nâu sẫm. Nấu chung với thịt ba rọi kho tàu chừng một tiếng, hút đầy mỡ và nước thịt, mùi vị tuyệt trần. Vốn định cất lại để Tết mới ăn, giờ bảo đem tặng nhà Tuyết Cầm, coi như chút lòng cảm ơn.

Rồi bà đi thẳng vào bếp.

Trần Hoành Sâm lục lọi trong cặp:“Cuốn sách tiếng Anh của anh để trong phòng, em giúp anh lấy với. Hình như ở cạnh gối đầu.”

Cô xoay người định về nhà, thì vừa lúc mẹ Trần đi chợ về, liền gọi với:“A Ly, chờ chút.Dìmua cam, vừa to vừa đỏ, tươi lắm, để dìchia cho con mấy quả mang về ăn.”

Lương Ly liền đóng cửa sổ, kéo rèm lại, cởi áo khoác trượt tuyết, áo len và áo ba lỗ ra. Trương Ái Ngọc dùng kéo cắt bỏ mác, giúp cô mặc vào, chỉnh lại dây áo rồi cài nút, lại đưa gương cho cô soi, khen ngợi:

“Đi lấy sách tiếng Anh cho con trong phòng….”

Các cô nói, như những kẻ lạc đường rốt cuộc cũng tìm được một tia hy vọng, vừa thê lương vừa bối rối.

Cô vốn thích mặc kiểu áo ba lỗ nhỏ, một là đã quen, hai là thấy an tâm hơn. Thường thấy có mấy bạn nữ mặc áo ngực mà lộ ra từ áo sáng màu, bọn con trai lại ở phía sau chỉ trỏ cười cợt, nên càng coi thứ đó như hổ dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt Lương Ly ửng đỏ, lí nhí nói:“Em còn nhỏ mà!”

“Vì đó là ám chỉ người ta ‘nhiều măng (tổn)’ (*) đó!”

Lần đầu tiên Lương Ly nghiêm túc nhìn vào đôi gò ngực trắng ngần trước ngực mình, không thể không thừa nhận là cũng khá tròn đầy. Chúng được chiếc áo ngực hồng phấn nâng đỡ gọn ghẽ, nét kiều diễm của thiếu nữ tuổi xuân như từ kh* ng*c tràn ra, lan lên má, vương nơi khóe mày, nhuộm thành một vệt hồng nhàn nhạt.

“Quần áo?” Trần Hoành Sâm nhướng mày, khóe miệng thoáng mỉm cười:“Quần áo gì? Nội y hay ngoại y?”

Lương Ly xách măng sang nhà họ Trần. Trần Hoành Sâm ra mở cửa, cho cô vào rồi lại ngồi xuống bàn làm bài tập.

Lương Ly lúc này mới hiểu, khúc khích cười một hồi:“Anhđúng là nhiều mưu mẹo xấu xa, rõ ràng đâu có cái ý đó! Ngoại chỉ muốn cảm ơn chị Tuyết Cầm tặng em quần áo thôi.”

“Cậu tamuốn làm nhà ngoại giao, chắc chắn chọn khối xã hội rồi….”

Cô cắn môi nói tiếp:“Mìnhcũng hận mẹ, nhìn mẹ như người giúp việc, bị sai tới gọi lui, còn cứ cười hề hề không để ý, chẳng còn chút tôn nghiêm nào; mìnhcũng hận bà nội, chú thím và emhọ,dựa vào cái gì mà họ có cái kiểu tự cho mình là hơn người như vậy? Dựa vào cái gì mà phải coi thường mẹ con mình? Mẹ con mình có lỗi gì chứ? Họ cũng chẳng chịu nghĩ, năm đó nếu không phải mẹ không đi Tân Cương thì chính là cậu đi, lẽ ra họ phải mang trong lòng một chữ biết ơn mới phải!”


“Tại sao?” Lương Ly ngẩn ra.

Diệp Vận hiểu lầm ý cô, cười nói:“Còn nhỏ cái gì nữa, cũng đủ lớn rồi đó! Tốt nhất là nên mặc áo ngực có gọng, như vậy chạy nhảy vận động sẽ không lắc lư loạn xạ, mà còn ngừa chảy xệ nữa!”

Trên đường về, Lương Ly cứ mãi nghĩ đến lời chị, nhất là đoạn mặc áo ngực thì chạy sẽ không bị lắc lư, khiến cô cảm thấy rất đúng ý. Dù gì thì mấy hôm nữa cũng tới hội thao rồi.

Lương Ly thay dép, nhìn quanh rồi hỏi:“Chỉ có mình anhở nhà hả? Còn chị Tuyết Cầm đâu?”

Cô đi ngang qua tiệm đồ lót Cổ Kim trên đường Hoài Hải, thường thì cô toàn giả vờ nhìn thẳng mà đi qua, như thể liếc mắt một cái thôi cũng hóa ra không đứng đắn. Hôm nay cô len lén liếc nhìn một hồi mới chịu đi tiếp.

Lương Ly đưa măng cho bà, lại nhắc lại lời dặn của ngoại. Mẹ Trần nhận lấy cười nói:“Kho thịt ba rọi ăn phải không? Dìnhớ rồi.”

Tiêu Na quay sang nói với Từ Lộ:“Cậu còn hạnh phúc hơn chị Vận, ít ra mẹ cậu vẫn còn ở bên cạnh.”

Lương Ly biết phòng của cậu ở đâu, cửa không khóa, bên trong thu dọn gọn gàng. Thấy cuốn sách tiếng Anh quả nhiên đặt ở đầu gối, cô bước tới định lấy, bất ngờ mũi chân chạm phải thứ gì đó. Cô lùi lại, khom người nhìn vào bóng tối dưới gầm giường, hình như là một cuốn sách. Cô thò tay nhặt lên, phủi nhẹ lớp bụi trên bìa, thấy in mấy chữ tiếng Anh PLAYBOY, cô tò mò lật vài trang, lập tức trợn tròn mắt.

Trần Hoành Sâm nghĩ ngợi một chút, rồi đứng dậy bước nhanh về phía phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Mặt Lương Ly dần dần đỏ lựng: “Anh đúng là đồ lưu manh.”