Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


Ba Lâm đưa cô tới cửa, Lâm Ôn xoay người nói: “Con đi xuống đây, ba mẹ mau đóng cửa lại đi, hiện tại đã có muỗi.”

“Tôi đưa em đến bệnh viện trước.” Chu Lễ cúi đầu nhìn cô, sau đó sải bước xuống lầu.

Mẹ của Lâm Ôn không quan tâm đến sự sống c·h·ế·t của bản thân, bà biết tuổi của mình đang đến gần cái c·h·ế·t.

Mẹ Lâm xoa bóp khuôn mặt của Lâm Ôn, cười nói: “Nhìn trong di động không thật, muốn đích thân đến gặp con thì mẹ mới yên tâm. Xem ra mấy ngày nay con trải qua khá tốt, vẫn trắng trẻo mịn màng, gương mặt còn ửng đỏ.”

“Ba mẹ muốn tới đây cũng không cần bắt xe sớm như vậy,” Lâm Ôn rót một chén trà cho mẹ, “Con thấy vẻ mặt của mẹ không được tốt lắm, có phải do dậy sớm quá hay không?”

Đi được hai bước, anh quay lại cảnh cáo: “Đứng yên.”

Lâm Ôn luôn là người dịu dàng hiền lành, dễ nói chuyện, không nóng nảy, lúc này là lần đầu tiên “cãi nhau” với người khác đỏ mặt tía tai.

—— Thật ra vừa nãy mới giấu đồ nên chưa kịp dọn dẹp.

“Con có nói với mẹ là sẽ làm vài dự án sau kỳ nghỉ vài ngày đó, phải đi công tác bên ngoài.” Lâm Ôn nói.

Mẹ Lâm chưa kịp mở miệng, ba Lâm vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nói: “Mẹ con đâu có dậy quá sớm, mấy ngày nay cơ bản là không ngủ được bao nhiêu.”

Chu Lễ nhìn về phía ngực mình, kéo khóe miệng nói: “Sao vậy, sợ mất mặt à? Nếu là người tàn tật, trên mặt em có hào quang không? Trước mặt ba mẹ ruột còn làm màu!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nghĩ cái cớ để ba mẹ em trở về, hoặc em phải đi trốn, em có thể nói với họ rằng em tạm thời phải đi công tác, suy nghĩ kỹ rồi nói một tiếng, tôi sẽ lên lầu đón em.”

Khá phong phú……

Không còn cách nào, Lâm Ôn trở về phòng thu dọn hành lý “đi công tác”, tính thời gian gửi một tin nhắn cho Chu Lễ.

Ba mẹ nở nụ cười: “Ôn Ôn!”

Mẹ Lâm rửa tay xong rồi đi ra nói: “Tối hôm qua ba mẹ mới nghĩ đến chuyện tới đây, tạo bất ngờ cho con không được à?”

“Con không có xe, muốn con đi đón làm gì, tốn tiền taxi.” Mẹ Lâm nói.

Trong vòng vài phút, Chu Lễ nhìn thấy một cặp vợ chồng già bước ra khỏi xe taxi, đi vào tòa nhà số năm. Anh xoay di động trên tay vài lần, sau đó bật màn hình.

Rõ ràng đây đều là “hàng cấm” của Lâm Ôn, thậm chí nạng và thuốc cũng bị cô cấm, xem ra con thỏ què chân chút nữa chuẩn bị tấm thân tàn để đóng kịch.

Mẹ Lâm thất vọng: “Ồ, nếu biết trước mẹ sẽ nói một tiếng với con, vậy chuyến đi sẽ không vô ích.”

Chu Lễ lại ôm cô, lần này nói trước: “Tôi ôm em đi lên trước, chút nữa sẽ tìm xe lăn cho em.”

Lâm Ôn dỗ ba mẹ một hồi, chẳng mấy chốc ba mẹ đều vui vẻ.

Trong bệnh viện có người ra vào, Lâm Ôn thật sự không thiếu cánh tay hay gãy chân, cô không nhịn được đẩy anh, mặt đỏ bừng: “Em tự đi được, anh thả em xuống.”

Chu Lễ nhanh chóng tìm được xe lăn, chưa mua đồ ăn cho Lâm Ôn, nhưng mang một chai nước cho cô.

Lâm Ôn tức giận: “Trước kia tan học em bị té trầy đầu gối, mẹ em dẫn em đến bệnh viện kiểm tra toàn bộ, sau đó mất ngủ cả đêm, sợ em phát sinh chuyện gì đó, mỗi ngày đều đưa đón em đi học. Nhưng đầu gối em chỉ bị bầm tím!”

Chương 19

“Anh cứ nói nhảm.” Mẹ Lâm trừng mắt với chồng.

Nhưng Chu Lễ nhanh chóng buông cô ra, lập tức lùi lại một bước, hành động vừa nhã nhặn vừa lịch sự khiến Lâm Ôn không cảm thấy khó xử, điều chỉnh khá tốt.

Tác giả: Kim Bính

“Vậy cháu lái xe từ từ nhé, phải cẩn thận.”

Chu Lễ vội vàng đỡ lấy người, tay chuẩn bị ôm eo cô, vừa chạm vào, anh kịp thời sửa lại và đỡ cánh tay của cô, nhấc cô vào phòng ngủ như cũ.

Thời gian eo hẹp, Lâm Ôn vừa đáp chân xuống, lập tức nói: “Em vừa sắp xếp một số thứ, không thể để trong nhà cho ba mẹ thấy, anh giúp em mang đi nhé.”

Ghế phụ đối diện cửa, Chu Lễ đẩy cửa xe ra, chỉ cách hai bước, cho dù trên lầu thăm dò thế nào cũng không thấy được vị trí này. Lâm Ôn nhìn Chu Lễ đang ngồi trên ghế lái mà không hề nhìn cô, cô mím môi dưới, tự mình nhảy lên xe.

Lâm Ôn xách túi du lịch đi từng bước về phía cửa, Chu Lễ bình tĩnh quan sát.

“Đến nhà tôi ăn cơm trưa trước.” Chu Lễ nói thẳng với Lâm Ôn sau khi lên xe.

Lâm Ôn ngước mắt nhìn anh: “Chu Lễ?”

Lại kéo chăn trên giường chỉ cho cô xem: “Đừng lười biếng dùng loại này, tốt nhất phải may bằng chỉ, chăn sẽ không chạy lung tung, chắc hơn nhiều so với loại này. Hơn nữa loại khóa chống trượt này có kim lớn như vậy, lỡ như ngày nào đó rớt ra, đâm vào người con thì sao?”

Hiện tại ngồi trên xe lăn khá thoải mái, đợi mấy số bên ngoài phòng khám, cuối cùng cũng đến lượt cô, Chu Lễ đẩy cô vào.

Một ví dụ khác, khi Lâm Ôn học tiểu học, cô đã ăn thịt giăm bông và thịt thăn chiên ở ngoài đường với bạn cùng lớp, sau khi về nhà thì bị đau bụng và tiêu chảy, mẹ cô hỏi, cô thành thật trả lời, suốt đêm đó mẹ không ngủ được, canh cô cả đêm.

“……” Lâm Ôn im lặng toàn bộ hành trình.

Hai người lên tới khoa chỉnh hình trên tầng 3, Chu Lễ cẩn thận đặt người lên ghế, xoa nhẹ đầu cô.

Mọi người xung quanh ra vào vội vã, một mình cô trầm lặng.

“Được rồi, được rồi, cẩn thận mạch máu của em bị vỡ.”

Chu Lễ nhíu mày: “Rất đau phải không?”

Một lời nói dối phải được làm tròn bằng hàng ngàn lời nói dối.

Lâm Ôn đem đồ ra, và đuổi người ngay lập tức: “Đi nhanh lên, ba mẹ em sẽ tới liền.”

“Ba mẹ em ở mấy ngày? Chân em có thể giả vờ được vài phút không?”

Cô ít khi “cãi nhau” với anh “to tiếng”, giọng nói khó chịu nên cần thấm chút nước.

Chu Lễ ôm người đi thẳng đến ghế chờ khám bệnh mới đặt người xuống, dặn dò cô: “Tôi đi đậu xe, em dùng di động đăng ký số, đừng chạy lung tung.”

Lâm Ôn ăn không vô, rũ mắt nói: “Không cần.”

Ba mẹ đi toilet trước, Lâm Ôn ngồi trên sô pha, nhăn mặt đau khổ. Một lúc sau, cô mới hỏi: “Sao ba mẹ đột nhiên lại đây?”

Lâm Ôn hiếm khi thấy gương mặt lạnh của Chu Lễ, cô nhất thời bị lừa, khi Chu Lễ chạy xe đến lối vào hành lang, cô mới hoàn hồn.

Cửa vừa đóng, Lâm Ôn lập tức suy sụp, giữ chặt cánh tay Chu Lễ.

“Mẹ thấy rau tươi trong tủ lạnh của con đã hết sạch, sao chỉ còn chút trái cây? Là do vừa ăn xong hay là mấy ngày nay con ăn đồ bên ngoài?”

“Tiểu Chu à, hôm nay hai đứa vội vàng, lần sau cháu tới đây nhất định phải vào chơi.”

“Từ từ, còn nạng nữa.”

Thấy thời gian tới gần, Lâm Ôn nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nghĩ tới “khách quen” của nhà cô mấy ngày nay.

Đi mười mấy phút, rốt cuộc trở lại xe, Lâm Ôn ngồi vào ghế phụ, Chu Lễ để xe lăn vào cốp xe.

Chu Lễ nhíu mày: “Em muốn gạt ba mẹ em?”

“Ồ.” Chiều cao của Chu Lễ đã gần tới cửa, mẹ Lâm ngửa đầu, đánh giá từ trên xuống dưới.

Lâm Ôn nhảy một chân: “Em giấu trong phòng ngủ.”

Ngày hôm sau, mẹ mua một túi lạp xưởng và thịt thăn, tự mình làm cho cô ăn, ra lệnh cho cô sau này không được mua đồ ăn vặt lung tung nữa.

“……”

Nhà của Lâm Ôn ở vị trí tốt, gần đó có đầy đủ tiện nghi hỗ trợ, bệnh viện gần nhất chỉ cần năm sáu phút lái xe.

Chu Lễ đặt người xuống và nói: “Em đứng ở đây.”

“Được, được, được.” Chu Lễ nở nụ cười hợp tác, bị Lâm Ôn gọi khi bước tới cửa.

Giờ phút này, đỉnh đầu cô đang la hét không chịu đựng được nữa.

“Được, lấy lại đây đi.” Anh thậm chí không hỏi nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Ôn nghĩ rằng Chu Lễ sẽ đỡ cô đi vào, ai ngờ Chu Lễ đi đến ghế phụ, ôm ngang cô mà không nói lời nào.

Lâm Ôn mở miệng, ngơ ngác nhìn người đi ra khỏi tòa nhà ngoại trú, cô mới lấy di động ra.

Editor: Trà Xanh

Lâm Ôn đã rất do dự kể từ khi nhận được tin nhắn của Chu Lễ, cô lưu luyến ba mẹ, lại tự trách đã khiến ba mẹ phải chạy tới chạy lui.

Khi thu dọn đồ đạc, suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn vứt chúng đi, sau khi bỏ hết vào túi, cô mới nhớ tình trạng hiện tại của mình ——

Điều kiện gia đình cô bình thường, những gia đình bình thường sẵn sàng chi tiền ăn uống, nhưng họ luôn cảm thấy lãng phí tiền vào những thứ như đi taxi.

Lâm Ôn “ừm ừm” gật đầu.

Lâm Ôn cong môi, dịu dàng nói: “Vậy mẹ nhìn con có giống người ăn không ngon ngủ không yên hay không?”

Chu Lễ bật cười, cuối cùng dỗ cô một câu: “Tôi đi tìm xe lăn cho em, có muốn ăn gì hay không, sẵn tiện đem đến cho em luôn.”

Sau khi Lâm Ôn đọc xong, mới vừa nhảy vài bước về phía cửa, một tin nhắn khác truyền tới.

Từ trước đến nay Chu Lễ luôn có “vẻ mặt hoà nhã”, ít nhất là ở trước mặt Lâm Ôn. Đây là lần đầu tiên anh xé một chút bề ngoài hoàn hảo trước mặt Lâm Ôn.

Đây chỉ là một trong số những ví dụ nhỏ.

Mẹ Lâm nhìn chồng tức giận, nắm tay Lâm Ôn, yêu thương nói: “Con nói con chia tay, mẹ lo cho con, nếu con khóc thầm một mình thì sao, không ăn cơm thì sao ngủ ngon được. Bao nhiêu người thất tình không thể thoát ra khỏi bóng tối, người thì trầm cảm người thì tự tử, ây da —— mẹ nghĩ đến chuyện này, trong lòng cứ lo lắng, sợ con lại nghĩ quẩn.”

Ban đầu Lâm Ôn không nghĩ tới chuyện sẽ tìm Chu Lễ.

Chu Lễ chẳng thèm giữ khoảng cách lịch sự với cô nữa, anh cúi xuống, không nói trước, bế ngang cô lên.

May mắn thay Chu Lễ đang ở gần đây, và có thời gian chạy tới.

Điểm dừng chân cuối cùng của mẹ Lâm là nhà bếp.

Mẹ Lâm sửng sốt: “Đi công tác? Không nghe con nói trước, sao đột ngột như vậy?”

Lâm Ôn giật mình, nhỏ giọng hét lên.

Chu Lễ trả lời không nóng không lạnh: “Em bớt lộn xộn đi, tiết kiệm chút thời gian.”

“Thật ra chút nữa con phải đi công tác nên không mua rau mới.” Lâm Ôn nói dối.

Tin nhắn là tin nhắn di động do Chu Lễ gửi, lời ít mà ý nhiều: “Có hai người lớn tuổi đang lên lầu, không biết có phải ba mẹ em hay không, em hãy chuẩn bị trước.”

Lâm Ôn không tiến lên chào hỏi, đứng ở cửa vui vẻ gọi: “Ba mẹ!”

Trời đã trưa, nắng gay gắt.

Lâm Ôn lại thúc giục mẹ đóng cửa để khỏi muỗi, mẹ Lâm mới đóng cửa lại.

Chu Lễ ở bên cạnh hỏi những việc cần chú ý, sau khi ghi nhớ anh đẩy Lâm Ôn ra, lấy chút thuốc ở hiệu thuốc dưới tầng một.

Mẹ Lâm lại muốn kéo cô lên gác xép, Lâm Ôn hít sâu, gồng người đi theo, khi xuống lầu thì phía sau lưng đã thấm mồ hôi.

Lâm Ôn quay mặt vào ngực Chu Lễ, vừa không muốn gần quá vừa không muốn lộ mặt.

Vẻ mặt của Chu Lễ nghiêm túc và lạnh lùng, Lâm Ôn cảm thấy tốt hơn so với vẻ mặt của anh khi bị ép ngồi trên xe của Viên Tuyết trong kỳ nghỉ hôm đó.

Chu Lễ quá thông minh, thấy rõ sự tính toán của cô. Lâm Ôn không có thời gian nói thêm, gật đầu rồi giục anh nhanh chóng đem đồ ra ngoài.

Chu Lễ tháo túi nilon, nhìn thấy vài gói bán thành phẩm đông lạnh bắt mắt, vài chai Giang Tiểu Bạch và những chai rượu nhỏ khác.

Lâm Ôn vốn muốn từ chối, nghe anh nói vậy, cô không đẩy người ta ra.

“Ba mẹ đi taxi tới đây phải không?”

Mặt đỏ là vì đang chịu đựng cơn đau……

“Ừ……” Lâm Ôn ổn định.

Lâm Ôn bị Chu Lễ ép phải quên cảnh tượng của mình.

Ba mẹ Lâm Ôn xách một túi hành lý nhỏ trong chuyến lần này, lần lượt vịn cầu thang đi lên tầng 5, ngẩng đầu thì thấy Lâm Ôn đang canh cửa.

“Vậy em nói đi!”

“Biết rồi, trên đường cẩn thận một chút.” Mẹ Lâm lại ngẩng đầu cười hỏi Chu Lễ, “Cháu tên gì?”

Chắc chắn không thể giấu trong nhà, sân thượng cũng thông thoáng, bên cạnh không có người, có thể treo trên cửa nhà bên cạnh giả vờ là của họ, nhưng ba mẹ cô chắc chắn sẽ hỏi ai sống bên cạnh, chuyển đến khi nào, điều này quá dễ bị lộ bởi vì ba mẹ cô quen biết nhiều người già trong tiểu khu.

“Ngồi xuống.”

Lâm Ôn thẳng thắn gật đầu.

Ba Lâm ngồi uống trà xem TV, mẹ Lâm theo quy tắc cũ, ở trong phòng khách một lúc rồi đi vào phòng ngủ nhìn, kéo Lâm Ôn đi theo: “Tủ quần áo của con hơi lộn xộn, có phải công việc bận quá nên không có thời gian dọn dẹp hay không?”

Túi nilon kia đựng thuốc trị thương ở chân, Chu Lễ càng cau mày khi nhìn thấy thứ này.

“Dạ được, nhưng nếu ba mẹ nói trước, con có thể ra ga đường sắt cao tốc để đón ba mẹ.”

“Cháu chào dì, cháu là bạn của Lâm Ôn, đến đón cô ấy ra sân bay.” Chu Lễ nhẹ nhàng nói.

Mẹ Lâm mau chóng lấy lại tinh thần: “Cũng tới rồi, mẹ với ba muốn tụ tập với mấy người bạn già. Con cứ làm việc của mình, đừng xen vào chuyện ba mẹ.”

Đây là tin nhắn cuối cùng Chu Lễ gửi cho cô.

“Đúng rồi, bắt taxi trực tiếp ở ga đường sắt cao tốc.”

Hai người cãi nhau suốt đoạn đường, từ ngoài thang máy đến vào trong thang máy, thu hút không ít ánh mắt xa lạ.

Chu Lễ đẩy xe lăn về phía bãi đậu xe, Lâm Ôn giơ tay che trán.

Đầu óc cô quay cuồng.

Khi bàn tay của Chu Lễ chạm vào, Lâm Ôn có chút cứng ngắt theo bản năng, thắt lưng là khu vực mẫn cảm, hơi khác với lúc cõng cô.

Túi của siêu thị trong suốt, không che đồ được, không có thứ gì ở đây cả.

—— Thật cô mới giặt vỏ chăn mấy ngày trước, đột nhiên bị thương ở chân, không muốn xài chăn có đường may cho nên tạm thời dùng khóa chống trượt.

Chu Lễ bước chậm lại, từ từ đi tới: “Lấy số xong chưa? Đi tầng mấy?”

Gần tòa nhà ngoại trú của bệnh viện không có chỗ đậu xe, Chu Lễ ngừng xe ở cổng tòa nhà ngoại trú trước.

“……”

Vì vậy bà quan tâm đến chế độ ăn uống của Lâm Ôn, luôn nhắc Lâm Ôn chú ý đến sự an toàn cá nhân, ngăn chặn mọi nguy hiểm tiềm ẩn đe dọa đến sức khỏe và tính mạng của Lâm Ôn.

Trà và trái cây đã dọn sẵn trên bàn, Lâm Ôn bảo mẹ ăn một chút.

Ba mẹ Lâm Ôn sẽ không đưa Lâm Ôn xuống lầu, bởi vì việc lên xuống cầu thang có chút khó khăn đối với họ.

Nhưng bà đặc biệt coi trọng sự sinh tử của Lâm Ôn, bởi vì Lâm Ôn còn nhỏ, tuổi của cô càng ngày càng sáng sủa.

Ba Lâm nói với Lâm Ôn: “Con khuyên mẹ đi, để mẹ con ngủ cho yên ổn.”

Sau khi leo lên bậc, anh đẩy người lên bãi cỏ, qua đoạn đường đông người, anh lại đẩy xe lăn xuống đường bằng phẳng.

Không lâu sau, có người gõ cửa.

Lâm Ôn ngoan ngoãn uống nước, rồi chuyển tới ngồi trên xe lăn.

Lâm Ôn mơ hồ có câu trả lời trong lòng, nhưng cô vẫn hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy mẹ, vì sao không ngủ được?”

“Anh thì biết cái gì!”

Hai chân đột nhiên bay lên khiến cô sợ hãi, cô cũng không đề phòng Chu Lễ sẽ đến tuần này.

Chu Lễ dùng từ chính xác, đánh trúng điểm mấu chốt và kẹp chặt huyết mạch của người ta, Lâm Ôn cảm nhận được sự đả kích, cũng biết rõ cô không thể cố hết sức nếu muốn tiếp tục cố gắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ai vậy?” Mẹ Lâm đến gần cửa, bước tới mở cửa ra, bà sửng sốt khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cao lớn đang đứng ngoài cửa.

Lâm Ôn hít sâu.

Đây là lần đầu tiên Chu Lễ gặp phải “tình huống khủng hoảng” này, ngoài kinh ngạc anh còn cảm thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc như sắp đối mặt với kẻ thù của Lâm Ôn, trong lòng anh cảm thấy có một loại thư thái không nói nên lời.

“Nếu mẹ em biết em bị thương, bà sẽ suy nghĩ hoài và mất ngủ vài tháng, còn đòi ở lại với em.”

Cô cơ bản không thể đi lên đi xuống tầng sáu một cách suôn sẻ trong thời gian ngắn.

“Chỉ vậy thôi?”

Ba mẹ Lâm Ôn đã lớn tuổi, đi hai ba tầng lầu không có vấn đề gì, đi sáu tầng lầu vẫn rất tốn sức, cho nên khi Lâm Ôn nhận được tin ba mẹ lên lầu, cô mở cửa đợi một chút mới thấy người đến.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ cau mày, liên tục dặn dò Lâm Ôn không thể xuống đất một thời gian, loại thương tích này có thể lớn có thể nhỏ, phục hồi sức khỏe mới là mấu chốt.

Lâm Ôn không dám ôm cổ anh, chỉ dám khoác vai. Tới tầng trệt, nhịp tim của Lâm Ôn dần dần bình tĩnh lại, nói với Chu Lễ: “Anh để em xuống trước, em sợ ba mẹ em đang nhìn ở trên ban công, em sẽ tự mình đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vào phòng ngủ, Lâm Ôn mở tủ quần áo, di chuyển một đống quần áo dùng để che, từ trong đó moi ra hai túi đồ.

“Nạng cũng mang đi luôn à?”

Cô đi hai chân bình thường, miễn cưỡng cười vui vẻ, cơn đau xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Trong đó có một chai Giang Tiểu Bạch đã được mở, còn lại một nửa dung tích, Chu Lễ lấy ra lắc, đoán rằng đó là chai do anh đưa được Lâm Ôn đặt trên tủ TV.

Nhưng tốt hơn là để ba mẹ đau lòng vì cô.

Hai người tránh sang một bên, con đường quá hẹp xe lăn không qua được. Chu Lễ thấy lỗ tai Lâm Ôn đỏ bừng, anh đẩy tay vịn xe lăn xuống, bánh xe co lại.

Mẹ Lâm yếu đuối và nhạy cảm, một chút chuyện nhỏ có thể làm bà đau buồn suy tư, chưa kể lần này Lâm Ôn bị tổn thương mô mềm, nếu để mẹ Lâm biết, hậu quả sẽ không lường được.

Hôm bị thương ở chân, cô đã tính thuê xe lăn ở bệnh viện, nhưng xe lăn không thể lên xuống cầu thang, nhà cô nhỏ không di chuyển tới lui được, thật sự không tiện như chống nạng cho nên cô không thuê.

Trước khi đi, Chu Lễ còn dặn: “Đừng đi lung tung.”

Lâm Ôn ngẩng đầu: “Khoa chỉnh hình tầng 3.”

Chu Lễ xoay xe lăn đến bãi cỏ, nói trước: “Đừng lý sự với tôi.”

Chu Lễ nghiêm mặt xuống lầu, lên xe cũng không lái đi, khoanh tay ngồi trên xe một đỗi, anh nhìn túi nilon bên cạnh.

Chu Lễ nắm chặt tay.

Khi ba mẹ đi vài bước tới cửa, Lâm Ôn mới cầm hành lý cho họ, đỡ họ ngồi xuống thay giày, rồi đi vào cùng họ.

“Đây nè.” Để đề phòng ba mẹ tới trước Chu Lễ, Lâm Ôn lo lắng nên nhét những thứ này vào tủ quần áo.

Lâm Ôn nhịn một hồi, thật sự không nhịn được nữa.

Nhưng cho dù rất sợ, Lâm Ôn vẫn không quên ba mẹ đang ở bên trong cánh cửa, cô nhanh chóng kìm nén tiếng hét.

Lâm Ôn không nhịn được, hỏi mẹ: “Do con không nói rõ. Vậy ba mẹ ở đây chơi mấy ngày hay là chút nữa trở về?”

Lâm Ôn nhẹ nhõm.

Lúc đăng ký, cô vẫn còn nghĩ, vẻ mặt lạnh lùng của Chu Lễ thật đáng sợ, chẳng trách Viên Tuyết không dám khiêu khích anh.

Chu Lễ không quên tránh người, cẩn thận không để Lâm Ôn bị những người khác đụng vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Lễ bế ngang cô lên, đi theo một nhóm người đang đợi ở cửa thang máy.

Chu Lễ mỉm cười đáp: “Cháu tên là Chu Lễ, Lễ trong lễ phép.”

Bãi đậu xe lớn của bệnh viện cách xa tòa nhà bệnh nhân ngoại trú, đi bộ mất mười phút, Chu Lễ đậu xe rồi vội vàng trở lại, bước vào tòa nhà thì thấy Lâm Ôn đang ngồi trên ghế, cầm di động cúi đầu.

“Dì khách sáo rồi ạ.”

Có lẽ đợt khám bệnh buổi sáng đã kết thúc, lúc này xe cộ trên đường nhiều hơn, nhân viên bảo vệ cố gắng duy trì giao thông, xe vẫn quá đông, tiến độ chậm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19