Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18


Lần này gặp lại, cô ấy vui mừng khôn xiết, trong lòng như có pháo hoa nổ tung. Nói mấy câu với bạn đứng cạnh rồi vội chạy xuống sân khấu, bước nhanh đến chỗ cậu.

Chu Tư Lễ nhìn cậu ta như vậy thì không nhịn được cười. Ngước mắt lên, cậu trông thấy Hứa Gia đang ôm bộ trang phục đi vào phòng thay đồ, còn Lương Vân thì ở phía sau, giục những người còn lại nhanh chóng thay đồ. Chu Tư Lễ thu lại nét mặt, rồi theo sau bọn họ.

Chu Tư Lễ nhẹ nhàng kéo thử bộ râu của cậu ta:

Hứa Quân Xương lập tức đưa tay lên ôm mặt, sờ s0ạng xung quanh:

Mấy người cô nhắc đến đều là các đàn em mà Chu Tư Lễ từng trực tiếp tuyển chọn và dẫn dắt vào hội học sinh. Cậu cũng muốn trò chuyện với họ một chút, bèn quay lại bảo các bạn khác đi thay đồ trước, còn mình sẽ đến sau.

Mọi người ôm bụng cười, vỗ vai Chu Tư Lễ cười đến suýt không thở nổi:

Cô đã cởi bỏ bộ váy hầu gái dày cộm, thay vào đó là bộ đồng phục đơn giản, thoải mái. Cô ngồi trên bàn trang điểm, mái tóc ngắn rũ xuống tự nhiên, cúi đầu nghịch ngợm một con dao đa năng của Thụy Sĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vào đi, đóng cửa lại.”

Hứa Quân Xương là người chạy chậm nhất, dù dốc hết sức lực cũng không theo kịp mọi người.

Người đó dường như đã đợi rất lâu rồi.

“Cuối cùng thì cũng đến rồi. Nếu còn chậm thêm chút nữa chắc tim tôi nổ tung mất.”

“Đàn anh Tư Lễ, anh là mạnh nhất!”

“Sao nào, tính tăm tia đàn em hả? Tập trung ôn thi đi!”

Khi Chu Tư Lễ cùng các bạn trong đội biểu diễn đến hội trường, Tô Xán Y đang đứng trên sân khấu, cúi đầu trao đổi với các bạn phụ trách ánh sáng để xác nhận lại quy trình.

“Cười c·h·ế·t mất, lớp trưởng thật có sức hút! Mà đám đàn em nghĩ ra những câu này kiểu gì vậy, ha ha ha!”

Dù sao, bầu không khí căng thẳng cũng đã được xoa dịu phần nào nhờ màn này.

Cậu không có ở đây.

Lương Vân từ lúc bắt đầu biểu diễn đã đứng đợi ở cạnh sân khấu. Lúc này thấy bọn họ đi tới, cô ta mỉm cười bước lại gần:

Lương Vân trượt ngón tay trên màn hình điện thoại:

Hứa Quân Xương nhắm mắt, nắm chặt tay:

“Chẳng lẽ hôm nay anh cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn?”

Những người khác lần lượt lên sân khấu. Chu Tư Lễ không đi theo ngay, cậu đứng yên một lát, cho đến khi người cuối cùng – Hứa Gia đi ngang qua cậu. Cậu cúi đầu tìm kiếm nét mặt của cô.

Nghe xong, mọi người chẳng buồn đứng lại trò chuyện nữa, liền thi nhau chạy về phòng thay đồ.

Tâm trạng tuyệt vời ấy kéo dài cho đến khi cậu đẩy cửa phòng thay đồ ra.

“To gan! Thấy bản công tước mà không mau hành lễ?”

Hứa Quân Xương nhìn quanh một lượt, thấy có không ít người đang chuẩn bị sân khấu từ sớm, lúc đầu cậu ấy còn khá thoải mái, nhưng sau khi cảm nhận được không khí trang trọng tại đây thì bắt đầu căng thẳng, bèn kéo góc áo của Chu Tư Lễ:

“Chu Tư Lễ, cậu có hội cổ động riêng từ bao giờ thế? Trước hàng ghế đầu có cả đám người giơ bảng tên cậu kìa.”

Chu Tư Lễ từng giữ chức hội trưởng hội học sinh suốt một năm. Nhưng do khối lượng học tập năm lớp 12 rất nặng, vị trí hội trưởng đương nhiên đã được bàn giao cho khóa sau.

Hứa Quân Xương hé tấm rèm sân khấu nhìn về phía khán giả, hít sâu một hơi rồi buông xuống:

Tô Xán Y nhớ đến các bạn đang bận rộn trong hậu trường, liền chỉ về phía phòng phát sóng:

“……”

“Hehe, dù tớ có muốn thì cũng chẳng có cơ hội đâu. Rõ ràng cô ấy đã có ý trung nhân rồi.”

Chu Tư Lễ nắm chặt tay nắm cửa, định đóng lại, giả vờ như mình chưa từng vào đây.

“Diễn hay lắm! Vừa nãy tôi nghe thấy thầy cô khen bọn cậu đấy. Cô Lý Hân còn bảo bọn cậu mau đi thay đồ đi, lớp đã mua rất nhiều đồ ăn vặt và trà sữa chờ rồi.”

“Thần tượng của trường – Chu Tư Lễ.”

Tuy nói đây là đêm hội văn nghệ dành cho học sinh lớp 12, nhưng người tham gia không chỉ có học sinh lớp 12 và nhóm giáo viên phụ trách mà ngay cả học sinh lớp 10 và lớp 11, chỉ cần là thành viên trong hội học sinh có đóng góp cho các hoạt động của trường, cũng đều có thể ngồi ở hàng ghế đầu để xem buổi biểu diễn.

“Cười đến mức tim tôi cũng tan chảy theo luôn. Lớp trưởng chắc chắn có số liên lạc của em ấy nhỉ.”

Tô Xán Y chính là người mà cậu và phó hội trưởng khi đó đã lựa chọn làm hội trưởng kế nhiệm. Cô ấy tính tình hoạt bát, cởi mở, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, những việc được giao khi ở bên cạnh Chu Tư Lễ hầu như chưa bao giờ xảy ra sai sót.

“Tiếp theo, xin mời tiết mục《Khúc ca về Tình yêu và Tự do》do lớp 12/1 biểu diễn!”

“Sao mà làm nghiêm túc thế này? Chẳng phải chỉ là một hoạt động thư giãn thôi à?”

Cậu ta sải bước đến trước mặt Chu Tư Lễ, như sợ cậu không nhìn thấy mình:

“Ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon mà sống qua chứ gì.”

“Kết quả bốc thăm thứ tự biểu diễn thế nào rồi?”

Như thể nếu cậu dám quay người rời đi, thì ngay giây tiếp theo, cô cũng không chắc con dao đó sẽ rơi xuống đâu.

Những người khác đồng loạt thốt lên “Thật á?”, rồi đều tò mò thò đầu ra xem. Quả nhiên, ở hai hàng ghế đầu tiên có rất nhiều người giơ bảng trắng với đủ loại lời cổ vũ: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hội trưởng!”

Tô Xán Y ôm chặt tập hồ sơ, đôi mắt cong cong cười tươi:

Cũng phải thôi, sao cô ấy lại có thể hồi hộp vì một dịp như thế này chứ.

Có lẽ cô vẫn chưa nguôi giận. Chu Tư Lễ đứng lặng vài giây, rồi đi theo những người còn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến trước cửa phòng thay đồ, Lương Vân cúi xuống mở chiếc thùng, bắt đầu phát trang phục biểu diễn cho từng người. Phòng thay đồ có giới hạn, mỗi lần chỉ vào được sáu người, vì thế mọi người được chia thành hai nhóm lần lượt vào trong. Sau khi nhóm đầu tiên vào, Hứa Gia mới chậm rãi bước đến.

“Thứ hai, phải bảo Tư Lễ mau quay lại rồi.”

Ngay khi cậu vừa định làm vậy, cô ngước mắt lên, ánh mắt khóa chặt lấy cậu. Đầu dao kim loại phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, lóe lên trong tay cô, trong mắt là sự đe dọa rõ ràng.

Lương Vân gật đầu, dẫn mọi người đi trước.

Họ là tiết mục thứ hai, nên đang đứng trong hậu trường chờ đợi. Bầu không khí trong hội trường ngày càng náo nhiệt. Đến mức những lời mở màn của MC để khuấy động không khí dường như trở nên dư thừa. Sau đó là bài phát biểu của hiệu trưởng, rồi đến tiết mục đầu tiên – một màn võ thuật.

“Tôi đã bảo bọn họ đừng làm thế rồi mà…”

“Chắc cậu ấy còn đang bị mấy đàn em trong hậu trường níu kéo không buông đấy… Đúng rồi, cô bé ban nãy là Tô Xán Y à? Em ấy đáng yêu thật đấy.”

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi bắt đầu, cô cũng không vội vàng, từ tốn bước đến cửa phòng thay đồ. Trong thùng vẫn còn hai bộ trang phục.

Chu Tư Lễ khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền thấp thoáng bên khóe môi. Cậu gật đầu chào Lương Vân một cách lịch sự, rồi nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Con dao lạnh băng từng kề sát cổ cậu, lúc này được cô xoay đi xoay lại trong tay. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể cắt vào tay, nhưng rõ ràng cô đã rất quen với nó, từ đầu đến cuối đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Đàn anh, đừng đi vội! Đây là hoa bọn em tự góp tiền mua cho anh. Lần họp cuối cùng anh bị ốm không đến được, bọn em chưa chụp ảnh kỷ niệm cùng anh. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, ra ngoài chụp chung một tấm đi!”

“Lâu rồi không gặp.” Chu Tư Lễ nhìn xung quanh, nhẹ gật đầu: “Làm rất tốt.”

Chu Tư Lễ có chút khó xử, xua tay:

Chu Tư Lễ cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Bây giờ em mới là hội trưởng, nên đổi cách xưng hô đi rồi.”

Dù bây giờ, mọi chuyện đã khác xưa rất nhiều.

“Đi thôi, đi thôi!”

“Ừ… đúng vậy.”

Có người cười đáp:

“Nói bậy! Tối qua để không quên lời thoại, tôi đã phải học thuộc lại rất lâu đấy!”

Chụp ảnh xong, bọn họ lại đứng ở cửa ôn chuyện thêm mười phút. Chu Tư Lễ ôm bó hoa trong lòng, chuẩn bị quay về phòng thay đồ. Mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ bó hoa, cậu cúi xuống ngửi thử, cảm thấy rất thích mùi này.

“À đúng rồi, quen miệng mất rồi. Đúng rồi, đàn anh, không phải bảy giờ mới bắt đầu sao? Sao anh đến sớm thế?”

“Có thể là trường muốn quay lại làm tài liệu tuyển sinh.”

Lương Vân cười, cầm kịch bản vỗ nhẹ lên đầu cậu bạn vừa nói:

“Cuối cùng cũng xong rồi! Có ai biết hai tuần qua tôi đã sống thế nào không?!”

“Thật hay đùa đấy?”

Bọn họ đứng trên sân khấu cúi chào xong thì nhanh chóng rời đi. Vừa bước xuống sân khấu, cả nhóm đã hét lên vì phấn khích. Hứa Quân Xương cắn tay áo, ánh mắt đầy oán hận:

Lúc này, Tô Xán Y ôm một bó hoa chạy đến, phía sau còn có mấy đàn em theo cùng. Cô ấy nhét bó hoa vào lòng Chu Tư Lễ, thở hổn hển nói:

Tô Xán Y ngẩn ra một chút rồi cười khẽ: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy nhón chân nhìn qua các bạn đứng sau cậu, thấy ai nấy đều ôm đạo cụ trong tay, lập tức hiểu ra, che miệng kinh ngạc:

Khoảng hai, ba phút sau, Chu Tư Lễ chạy vội đến. Đúng lúc nhóm đầu tiên thay xong trang phục cũng vừa bước ra. Mọi người nhìn nhau trong bộ lễ phục phương Tây, không nhịn được mà phá lên cười.

“Chiêu và Thành Cương đều ở đó, đàn anh có muốn qua chào hỏi không? Lâu rồi mọi người chưa gặp anh đấy.”

“Chỉ là vai phụ thôi, đừng để mọi người mất công đến xem.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cảm ơn hội trưởng đã khen!”

Chương 18: Chương 18

Cậu bạn kia gãi đầu, cười hì hì:

Lúc 6 giờ 50, hầu hết các lớp đã có mặt đông đủ, các thầy cô trên khán đài và ban giám hiệu cũng lần lượt ngồi vào chỗ.

Bên trong chỉ có một người.

Hứa Gia cầm lên một bộ rõ ràng là dành cho nữ, đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của họ.

Chu Tư Lễ đưa tay che trán, mặt ửng đỏ:

“Công tước à, râu của cậu rụng mất một nửa rồi kìa.”

Tô Xán Y đứng trên sân khấu, từ xa đã bắt gặp Chu Tư Lễ giữa đám đông. Từ khi cậu lên lớp 12 và từ chức hội trưởng, thêm vào đó là các tòa nhà của các khối lớp cách xa nhau, cô ấy rất ít khi có cơ hội gặp lại cậu.

Phần diễn của cậu không biết có kéo dài được đến hai phút không, vậy mà hội học sinh lại làm lớn chuyện thế này, khiến cậu vừa ngại ngùng, vừa bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là cảm động.

Trước đây Hứa Gia chưa từng lên sân khấu lần nào, lần này là do chính cậu đã thuyết phục cô tham gia. Nếu không phải vì lúc đó quan hệ giữa hai người còn tốt, chắc chắn cô đã từ chối.

Đặc biệt là Hứa Quân Xương, sau khi thay đồ xong, còn dán thêm hai bên mai bộ râu giả, bước đi mấy bước trông chẳng khác nào một vị công tước phương Tây thực thụ đang ghé thăm Nhất Trung.

Sau tấm rèm sân khấu, ánh sáng mờ nhạt. Chu Tư Lễ nuốt khan, vừa định tiến lên một bước để nói “Đừng lo lắng”, thì đã thấy cô hoàn toàn không thèm để ý đến cậu, mắt nhìn thẳng, coi cậu như không khí rồi bước đi.

“Trời ơi, vậy em phải thông báo trong nhóm để mọi người đến cổ vũ mới được!”

“Con tim náo động, chỉ vì Chu Tư Lễ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18