Chương 47: Nhà tù cùng Nhân Ngư câu chuyện.
Đáy biển lạnh lẽo và áp lực ngày càng gia tăng, nhưng Trần Nam vẫn kiên định tiến bước. Ánh sáng từ mặt biển đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bóng tối sâu thẳm và âm thanh xa xăm của những sinh vật biển. Đột nhiên, từ phía dưới, những luồng ánh sáng chói mắt bắt đầu chiếu lên, xé toạc bóng tối. Trần Nam lập tức cảnh giác và kích hoạt [Người vô hình]. Nhờ có [Bậc thầy ngụy trang] ma pháp này còn tăng cường, khiến anh trở nên vô hình không chỉ trước mắt người mà ngay cả máy móc và các thiết bị đặc biệt cũng không thể phát hiện ra.
Những con cá thép khổng lồ, mang theo vẻ ngoài lạnh lùng và máy móc, lướt qua anh, không hề biết đến sự tồn tại của anh. Đây là đội tuần tra bảo vệ khu vực dưới đáy biển, một khu vực mà Trần Nam đã dần xác định chính là nơi giam giữ mục tiêu của anh – nhà tù dưới biển sâu.
Trước mắt anh hiện ra một nhà tù khổng lồ nằm sâu dưới đáy biển, với kiến trúc mang vẻ uy nghiêm và đầy vẻ băng giá. Các tòa nhà và cấu trúc chính của nhà tù dường như được xây dựng từ một loại kim loại tối màu, có khả năng chịu đựng áp lực khủng kh·iếp của đại dương. Những khối đá lớn và các tấm kim loại ghép nối tạo nên các bức tường dày, có góc cạnh sắc nét, khiến nơi này giống như một pháo đài khép kín, không có lối thoát.
Phần lớn kiến trúc của nhà tù được thiết kế theo phong cách tối giản nhưng hiệu quả, với các tháp cao vươn lên từ mặt đất và các khung cửa sổ nhỏ, chỉ đủ để ánh sáng yếu ớt màu xanh lục phát ra từ bên trong. Ánh sáng này không chỉ làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo mà còn phản chiếu lên các bức tường kim loại, tạo ra những dải sáng lờ mờ trong không gian tối tăm của biển sâu.
Nơi đây cũng có nhiều đường ống, các ống dẫn lớn chạy dọc theo các bức tường và nối liền với các phần khác của nhà tù, cho thấy rằng hệ thống này có thể phụ thuộc vào nguồn năng lượng hoặc công nghệ tiên tiến để duy trì hoạt động. Các tháp canh nhô ra ngoài từ các góc, với những ngọn đèn nhỏ phát sáng mờ ảo, tạo cảm giác luôn có sự giá·m s·át và cảnh giác cao độ.
Ngoài ra, xung quanh nhà tù, các sinh vật máy móc tuần tra liên tục di chuyển. Những sinh vật này có thân hình cứng cáp và được trang bị nhiều công cụ hoặc v·ũ k·hí, với ánh sáng đỏ từ mắt hoặc các đèn hiệu nhỏ trên cơ thể. Chúng có hình dáng góc cạnh, gợi nhớ đến những loài giáp xác, nhưng kích thước lớn hơn và tốc độ di chuyển linh hoạt trên bề mặt đá dưới biển.
Trần Nam hiểu rằng nơi đây không dễ đột nhập, nhưng với sự hỗ trợ của ma pháp và kỹ năng của mình, anh tự tin mình có thể vượt qua.
Kích hoạt [Phân tích nhãn] Trần Nam nhanh chóng thu thập dữ liệu và mô phỏng lại toàn bộ kiến trúc của nhà tù cùng với phạm vi tuần tra của các sinh vật máy móc. Mọi chi tiết từ tường thành, cổng ra vào cho đến các hành lang bí mật đều được anh tái hiện trong tâm trí. Với thông tin này, anh có thể tính toán những bước đi tiếp theo mà không lo bị phát hiện.
Không chút do dự, Trần Nam nhanh nhẹn tiến lên, vượt qua khoảng 10 km thuộc phạm vi tuần tra của các sinh vật thép mà không để lại dấu vết nào. Khi đã đến được tòa nhà chính của nhà tù, anh triệu hồi Kim loại cự thú và ra lệnh cho nó đồng hóa với kim loại vách tường phía trước. Quá trình diễn ra nhanh chóng và trơn tru, chỉ trong vài phút, một lỗ hổng đã được tạo ra mà không hề kích hoạt bất kỳ cảnh báo nào.
Khi bước vào bên trong, một dòng điện nhẹ bất ngờ chạy qua người Trần Nam. Mặc dù dòng điện không gây tổn thương nghiêm trọng, nhưng nó tạo ra cảm giác đau nhức và t·ê l·iệt mãnh mẽ, như một cách cảnh báo hay bảo vệ về sự xâm nhập hoặc chạy trốn trái phép. Anh nhận ra rằng dòng điện này được bố trí khắp hành lang, có lẽ là một hệ thống an ninh để phát hiện kẻ đột nhập.
Tuy nhiên, nhờ hiệu quả của [Kẻ Bất Tử] dòng điện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Trần Nam. Anh tiếp tục bước đi cẩn thận, kích hoạt [Phân tích nhãn] để một lần nữa phân tích cấu trúc nơi đây. Hành lang này dường như là tuyến tuần tra, nhưng có dấu hiệu đã lâu không có người hoặc sinh vật sống đi qua. Những trang trí trên vách tường phủ đầy bụi dày, chứng tỏ sự lãng quên theo thời gian. Tuy nhiên, sàn nhà lại trơn nhẵn, phản chiếu ánh sáng mờ ảo, cho thấy nó được dọn dẹp thường xuyên - có lẽ bởi các máy móc sinh vật tự động.
Trần Nam bắt đầu đi qua lại giữa các đoạn hành lang, mỗi bước chân đều được tính toán kỹ lưỡng để tránh kích hoạt bất kỳ bẫy hay cảm biến nào. Sau vài giờ thăm dò, anh xác định rằng nơi đây không có người sống, hoặc nếu có thì rất ít. Mọi hoạt động đều được máy móc sinh vật đảm nhiệm, từ việc quét dọn, tuần tra cho đến bảo trì. Những cỗ máy này hoạt động một cách lặng lẽ và hiệu quả, giữ cho cơ sở luôn trong tình trạng hoạt động mà không cần sự can thiệp của con người.
Tiến sâu hơn vào bên trong, Trần Nam bắt gặp một phòng điều khiển với màn hình và bảng điều khiển phủ đầy ký hiệu lạ. Anh sử dụng [Cấm Kỵ Học Giả] để giải mã các ký hiệu này, nhận ra chúng thuộc về một ngôn ngữ cổ xưa kết hợp với mã máy móc hiện đại.
Sau một hồi thao tác trên hệ thống máy móc, Trần Nam đã tìm được bản đồ nguyên mẫu của nơi này. Dù không phải là phiên bản cập nhật mới nhất, nhưng nó cung cấp cho anh cái nhìn tổng quan về cấu trúc và thiết kế ban đầu của nhà tù dưới đáy biển. Tuy nhiên, do quyền hạn truy cập bị giới hạn, anh chỉ có thể thu thập được những thông tin cơ bản.
Ngoài ra, Trần Nam cũng phát hiện nhiều điều qua các ghi chép video và thông tin tự động ghi chép không yêu cầu quyền hạn đặc biệt để truy cập. Nhờ đó, anh đã hoàn toàn xác định được vấn đề của nơi này.
Hóa ra, hơn một trăm năm trước, nền văn minh xây dựng nên nhà tù này đã gặp phải một nguy cơ diệt vong. Để bảo toàn những bí mật và tài nguyên quý giá, họ quyết định phong tỏa nơi đây với hy vọng một ngày nào đó có thể tái khởi động sau khi nguy cơ qua đi. Các t·ội p·hạm bị tiêm một loại ma dược đặc biệt, đưa họ vào trạng thái giữa sống và c·hết. Linh hồn của họ bị cầm tù trong thân xác, không thể thoát ra, biến họ thành những con rối sống.
Tuy nhiên, nền văn minh đó cuối cùng vẫn bị hủy diệt. Sáu mươi năm sau, một tên hải tặc vô tình tìm được chìa khóa của nơi này và biến nó thành hang ổ của mình. Nhờ chìa khóa đó, hắn có thể kiểm soát các thân xác của t·ội p·hạm. Mặc dù không thể điều khiển ý thức của họ, nhưng việc sở hữu gần một trăm t·ội p·hạm với sức mạnh cấp đại sư đã biến hắn thành một thế lực đáng gờm trên biển cả.
Nhờ kiểm soát nhà tù dưới đáy biển và đội quân t·ội p·hạm hùng mạnh, tên hải tặc đã ngang nhiên đ·ốt p·há, c·ướp b·óc khắp nơi. Trong hơn mười năm, hắn tích lũy được khối tài sản khổng lồ, vượt qua cả một số quốc gia. Sự tàn ác của hắn khiến người dân sống trong sợ hãi và khốn khổ.
Tuy nhiên, niềm vui chóng tàn. Các quốc gia xung quanh, dù không thể đánh bại hắn bằng sức mạnh quân sự, đã hợp tác và quyết định sử dụng một biện pháp khác. Họ cùng nhau chi một số tiền lớn để mời một Nguyền Rủa Sư từ Nhân Ngư Tộc, người được biết đến với khả năng sử dụng những lời nguyền mạnh mẽ và bí ẩn.
Vị Nguyền Rủa Sư này đã thực hiện hơn ba mươi lời nguyền đáng sợ lên tên hải tặc, nhắm vào linh hồn và thân xác của hắn. Khi hắn nhận ra, đã quá muộn; lời nguyền đã thấm sâu vào linh hồn, không cách nào loại bỏ. Trong cơn tuyệt vọng và đau đớn, hắn bắt đầu tàn sát Nhân Ngư Tộc, hy vọng rằng việc dùng linh hồn và máu của họ có thể xóa bỏ nỗi đau mà hắn đang chịu đựng.
Khi vị Nguyền Rủa Sư biết tin, cô vô cùng tức giận và đau lòng trước sự tàn bạo mà tên hải tặc đã gây ra cho dân tộc mình. Quyết tâm ngăn chặn hắn một lần và mãi mãi, cô đã hy sinh bản thân và gia tộc để thực hiện một lời nguyền cuối cùng, mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nguyền nào trước đó. Lời nguyền này không chỉ nhắm vào sự tồn tại của hắn mà còn phong ấn linh hồn hắn trong một vòng lặp vô tận của đau khổ.
Sau khi nhận ra mình bị mắc phải những lời nguyền không thể hóa giải, tên hải tặc mất dần lý trí, nhưng vẫn còn sót lại chút tỉnh táo để lập ra một kế hoạch tàn ác. Hắn quyết định nuôi nhốt các thành viên của gia tộc vị Nguyền Rủa Sư đã gieo lời nguyền lên hắn, coi họ như gia s·ú·c để thỏa mãn cơn khát hận thù.
Mỗi khi hắn tỉnh lại sau cơn mê muội của lời nguyền, hắn lại tìm đến những thành viên gia tộc nhân ngư và sử dụng đủ mọi cách t·ra t·ấn dã man để g·iết c·hết họ. Việc này lặp đi lặp lại trong nhiều năm, khiến gia tộc nhân ngư dần bị xóa sổ trong đau đớn và tuyệt vọng.
Ba năm trước, một cặp mẹ con nhân ngư may mắn thoát khỏi sự giam cầm của hắn. Họ cố gắng chạy trốn khỏi địa ngục đó, nhưng cuối cùng lại b·ị b·ắt quay trở lại. Tên hải tặc, thay vì t·ra t·ấn họ như những n·ạn n·hân khác, đã dùng cặp mẹ con này cho một trò chơi tà ác hơn. Hắn ép thiếu nữ nhân ngư phải đi tìm những tài liệu quý hiếm, nếu thất bại, hắn sẽ t·ra t·ấn mẹ của cô để khiến cô phải chịu đựng nỗi dằn vặt và đau khổ tột cùng.
Thiếu nữ nhân ngư không có lựa chọn nào khác ngoài việc vâng lệnh. Cô phải vật lộn giữa lòng biển sâu, lùng sục khắp nơi để tìm kiếm những tài liệu mà tên hải tặc yêu cầu. Mỗi lần thất bại, cô lại chứng kiến mẹ mình bị t·ra t·ấn, trái tim cô vỡ nát, nhưng cô vẫn phải tiếp tục, với hy vọng mong manh cứu lấy mẹ.
Về phần kia nhân ngư thiếu nữ kết cục có thể tưởng tượng được Trần Nam ma pháp [Dòng Chảy Bất Tận] làm sao sinh ra.
Về phần người mẹ, số phận của bà cũng không kém phần bi thảm. Tên hải tặc, thay vì t·ra t·ấn bà một cách thông thường, đã dạy bà một loại hiến tế ma pháp. Bà tin rằng bằng cách hiến tế từng chút thân thể và linh hồn của mình, bà có thể cầu bình an cho con gái.
Nhưng thực chất, ma pháp hiến tế này chỉ là một thủ đoạn tàn ác mà tên hải tặc sử dụng để hút lấy năng lượng từ bà, tăng cường sức mạnh của hắn. Mỗi lần bà hiến tế, năng lượng lại không đến con gái, mà thay vào đó nuôi dưỡng cho tên hải tặc thêm mạnh mẽ và khát máu.
Trần Nam, khi biết rõ câu chuyện, cảm thấy một sự phẫn nộ lớn lao và đau lòng cho số phận bi kịch của mẹ con nhân ngư. Họ là những n·ạn n·hân vô tội của sự thù hận, nhưng lại bị sử dụng như những công cụ cho tham vọng và sự trả thù tàn bạo của tên hải tặc.
Trần Nam đột ngột cảm thấy một cơn chóng mặt dữ dội ập đến, ý thức của anh dần trở nên mờ nhạt và hỗn loạn. Các ma pháp trên cơ thể anh bắt đầu phát sáng một cách hỗn loạn, nhưng rồi từng cái lặng im dần, ngoại trừ một ma pháp duy nhất: [Ám Dạ Người Canh Gác]. Trạng thái của ma pháp này bắt đầu biến đổi và nếu lúc này Trần Nam có thể sử dụng [Số liệu hóa] để phân tích tình trạng cơ thể mình, anh sẽ thấy [Ám Dạ Người Canh Gác] đang dần bị thay thế bởi một ma pháp mới: [Vĩnh Dạ Người Cai Quản].
Cơn chóng mặt mạnh mẽ khiến cơ thể anh gục xuống nền đá cứng rắn. Từ cái bóng dưới chân anh, một luồng khói đen dày đặc bắt đầu bốc lên, kéo theo những tia sét đỏ như thể mang theo sự thịnh nộ và quyền uy. Khói đen bủa vây, bao trùm lấy cơ thể Trần Nam, như thể nó đang cố gắng nuốt chửng anh vào một thực tại đen tối hơn.
Chất lỏng màu đen bí ẩn từ cơ thể anh chảy xuống nền đá, bắt đầu lan ra và đồng hóa mọi thứ nó chạm vào. Xung quanh anh, những sợi xích đen từ trong bóng tối quấn lấy những rễ cây trắng kéo cả cấu trúc khổng lồ cùng phức tạp này vào trong cái bóng sâu thẳm của Trần Nam. Mọi thứ như đang chìm vào bóng đêm vô tận, không thể thoát khỏi sức mạnh bóng tối đang dần chiếm hữu.
Trần Nam đứng dậy, từng bước đi của anh không chỉ mang lại sự vững chắc, mà còn tạo ra một sự biến đổi mạnh mẽ. Thân hình của anh dần cao lớn lên, kéo dài đến ba mét, trong khi từng khối cơ bắp nở ra một cách mạnh mẽ rồi nén lại, tạo nên tỉ lệ hoàn mỹ như một bức tượng thần thánh.
Từ trong hư không, những mảnh kim loại với hoa văn tinh xảo hiện ra, bao lấy toàn bộ cơ thể Trần Nam. Những sợi xích đỏ như tia chớp nối liền các mảnh giáp, tạo thành một bộ giáp đen vàng tràn đầy khí thế quý tộc. Từng chi tiết nhỏ trên giáp được khắc hoa văn cổ xưa, toát lên vẻ uy nghi và cao quý, như thể anh là một vị vua thần thoại vừa bước ra từ quá khứ huy hoàng.
Áo choàng lớn bay tới, phủ lên cơ thể khổng lồ của Trần Nam, càng làm tăng thêm sự uy quyền và đáng sợ của anh. Mái tóc dài từng mang màu trắng thanh thoát dần chuyển thành màu đen thẫm, hòa quyện với bộ giáp đen, tạo nên hình ảnh của một vị vua đầy quyền lực trong bóng đêm.
Mũ giáp màu đen với thiết kế phức tạp từ từ bay đến và được đội lên đầu Trần Nam. Trên mũ giáp, thay vì tầm nhìn từ đôi mắt thường thấy, là một khối pha lê đen to lớn nằm ngay tại đó. Khối pha lê này phản chiếu mọi ánh nhìn hướng về nó, tỏa ra một luồng sáng đen bí ẩn. Bên trong khối pha lê đó, người nhìn có thể thấy mờ mờ hình ảnh của một vũ trụ đỏ tươi, như thể chứa đựng cả một cơn bão máu đang xoáy tròn trong vô tận.
Bóng tối tràn ngập khắp hành lang, màu đen của ma lực nhanh chóng nhấn chìm mọi thứ. Từ trong màn đen đó, những ma nhân dần hiện ra, nhưng lần này, chúng hoàn toàn khác biệt so với những gì Trần Nam từng thấy trước đây.
Những ma nhân này không còn mang vẻ gầy gò hay quấn băng trắng như những thây ma khô héo nữa. Thay vào đó, chúng cao lớn đến hơn 5 mét, mang trên mình những bộ trọng giáp đen đầy uy nghiêm và sức mạnh. Bộ giáp phủ kín cơ thể chúng, phản chiếu ánh sáng mờ mờ của bóng tối, tạo nên vẻ ngoài khắc nghiệt và đáng sợ. Trên tay, chúng cầm đủ loại v·ũ k·hí từ dao kiếm, thương giáo cho đến các thiết bị hiện đại như s·ú·n·g máy và đại pháo. Sau lưng, đôi cánh xám mở tung ra, càng làm tăng thêm sự uy h·iếp và quyền lực của chúng.
Từ trong bóng tối, một đàn U Hồn Quạ lao tới, dẫn đầu bởi một con quạ lớn với đôi mắt sáng như ngọc đen với hoa văn kim tự tháp màu đỏ trên lông. Chúng gặm lấy một làn sương đen kỳ lạ và từ từ tạo thành một chiếc khăn quấn cổ xung quanh cổ Trần Nam, tăng thêm vẻ huyền bí và quyền lực. Một con quạ to lớn hơn trong đàn đậu lên vai Trần Nam, như một biểu tượng của quyền lực và sự cai trị tuyệt đối.
Trần Nam tiếp tục tiến bước về phía khu trung tâm của nhà tù, là nơi trú ẩn của tên hải tặc. Với mỗi bước chân của anh, số lượng ma nhân theo sau ngày càng nhiều, chúng tụ tập từ bóng tối, từ những góc khuất của nhà tù, giống như những bóng ma vừa thức tỉnh. Quân đoàn bóng tối giờ đã lên đến gần một vạn ma nhân, tất cả đều là những t·ội p·hạm và kẻ đáng thương từng bị giam cầm trong nhà tù này, giờ đây được Trần Nam giải phóng và tái tạo thành những chiến binh bất tử dưới sự chỉ huy của anh.
Sự hiện diện của Trần Nam cuối cùng đã đánh thức những sinh vật sống còn lại trong nhà tù này. Một Nhân Ngư thủ vệ phát hiện ra anh và ngay lập tức báo hiệu cho các đồng đội của mình. Chỉ trong chốc lát, mấy trăm Nhân Ngư mang áo giáp xuất hiện, lao về phía Trần Nam với ý định t·ấn c·ông.
Tuy nhiên, những đòn t·ấn c·ông của họ quá yếu so với sức mạnh mới của Trần Nam. Dù lực t·ấn c·ông của họ có cao hơn một đồ cấp ma pháp sư, nhưng so với sức mạnh mà Trần Nam hiện đang sở hữu, những đòn t·ấn c·ông ấy chẳng khác nào không khí. Ma nhân đi theo Trần Nam phản công nhanh chóng, kết liễu toàn bộ những Nhân Ngư một cách tàn nhẫn và không chút thương tiếc.
Những Nhân Ngư này từng bị tẩy não từ nhỏ bởi tên hải tặc, coi hắn như một vị thần và phục tùng tuyệt đối. Họ đã đánh mất ý chí và tâm hồn, hoàn toàn không còn khả năng cứu rỗi. Chính họ là nguyên nhân nhiều cuộc chạy trốn của Nhân Ngư tộc trước đây thất bại.
Sự phản bội của họ khiến những cuộc trốn thoát đầy hy vọng của đồng loại trở nên vô nghĩa. Không có gì đau đớn và tàn nhẫn hơn là bị chính đồng loại của mình phản bội. Trong tâm trí của những Nhân Ngư bị tẩy não, họ tin rằng mình phụng sự thần thánh và việc c·hết dưới tay của kẻ thù như Trần Nam chỉ làm họ càng vui vẻ, vì điều đó có nghĩa là họ sẽ được thần yêu quý.
Đối với những Nhân Ngư này, c·ái c·hết nhanh chóng ngược lại là sự sự t·ra t·ấn tâm lý, bởi vì theo bọn chúng chỉ có trong không ngừng đau khổ t·ử v·ong mới có tiến tới thần quốc.
Khi trận chiến kết thúc, xác của những Nhân Ngư nằm la liệt trên mặt đất, xung quanh là quân đoàn ma nhân của Trần Nam. Sức mạnh tuyệt đối và sự kiểm soát bóng tối của anh đã hoàn toàn áp đảo bất kỳ nỗ lực chống cự nào từ phía họ. Những tiếng kêu vui sướng và vặn vẹo dần tan biến, để lại bóng tối tĩnh lặng bao trùm.
Trần Nam bước qua xác c·hết của những kẻ đã từng được coi là chiến binh mạnh mẽ một thời, giờ đây chỉ còn là vật hy sinh cho một kẻ ác độc. Anh không cảm thấy hận thù hay đồng cảm, chỉ có sự bình thản và quyết tâm.