Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 53: Bình minh giữa nắng vàng (2)

Chương 53: Bình minh giữa nắng vàng (2)


Ầm ầm! Đột ngột, t·iếng n·ổ vang dội khắp chiến trường, phá vỡ sự tĩnh lặng đầy căng thẳng, khiến tim Trần Nam như thắt lại. Ánh mắt anh rực lên, nhìn về phía trước khi một cơn chấn động vô hình như xuyên qua mọi không gian, tràn ngập bầu trời.

Từ bầu trời cao, từng mảnh không gian như vỡ vụn, tỏa ra những tia sáng huy hoàng, kéo theo sự im lặng đầy áp lực. Đám mây dường như bị xé toạc, hé lộ một bức tranh vĩ đại phía trên, nơi những thực thể thần thánh đang dần hiện hữu.

Trên bầu trời, những tia sáng huy hoàng lóe lên, chiếu rọi toàn bộ chiến trường trong sắc màu kỳ diệu. Thời gian như bị đình trệ, từng giây kéo dài vô tận, không gian tràn ngập ma lực nổi loạn. Trong luồng ánh sáng đó, từng bóng hình vĩ đại dần dần xuất hiện, ẩn hiện trong ánh bình minh, như những thần thoại sống dậy.

Đầu tiên là một con rồng phương Đông khổng lồ, thân dài vô tận, toàn thân được bao phủ bởi lôi điện tím huyền bí. Mỗi tia điện lóe lên trên thân thể khổng lồ đó như làm rung chuyển cả không gian, ánh sáng của nó chiếu rọi khắp nơi, biểu tượng của sức mạnh vô tận. Đôi mắt của nó sắc bén, nhìn xuống trần thế như một vị thần đang xét xử. Từng cú vỗ cánh uy nghiêm của nó khiến bầu trời rung chuyển, mỗi bước bay lượn như thể mang theo cả t·hiên t·ai.

Kế đó, một cá voi lam khổng lồ, thân thể chói lòa với lam sắc ánh sáng bao phủ, xuất hiện giữa những đám mây. Cá voi không chỉ mang đến sự thanh bình mà còn là một cơn sóng lớn, kéo theo cả bầu trời, như một phần của đại dương mênh mông đang tràn lên không trung. Nó trôi qua như một cơn lốc biển, mạnh mẽ và đầy uy quyền.

Một quả cầu kim loại đen hiện ra, mang một sức mạnh tàn nhẫn, lạnh lẽo như thép. Nó không có hình thù rõ ràng, chỉ là một khối kim loại đen nhánh, nhưng lại phát ra ánh sáng chói mắt đến nghẹt thở. Ánh sáng đen của nó khiến người ta cảm thấy kinh hoàng, biểu tượng cho sự hủy diệt và c·hiến t·ranh bất tận. Mỗi cú xoay của nó trong không trung giống như sự kết thúc của một kỷ nguyên.

Từ xa, một vương quốc thiên quốc lơ lửng giữa đám mây bắt đầu xuất hiện. Những tòa tháp được làm từ ánh sáng và vàng ngọc, kéo dài lên trời cao, lơ lửng và lung linh huyền ảo. Các tòa kiến trúc thiên đường dường như không thuộc về trần gian, chỉ xuất hiện trong những giấc mơ về thế giới thần thánh. Nó như một dấu ấn của sự cứu rỗi và trật tự thần thánh, mỗi tia sáng từ tòa tháp tỏa ra như lời chúc phúc từ các vị thần.

Một thiên sứ với mười hai đôi cánh bay ra từ trong luồng sáng, thân thể lấp lánh như ánh sáng hóa thân. Trên tay thiên sứ là một cây đàn vàng cổ xưa, mỗi khi gảy đàn, không gian vang lên những âm thanh thánh thiện và cao quý. Tiếng nhạc vang vọng, mang đến sự thanh khiết và sự phán xét. Thiên sứ bay lượn giữa bầu trời, ánh mắt đầy uy nghi, đôi cánh xòe ra che chở cho tất cả, nhưng cũng sẵn sàng trừng phạt kẻ thù.

Một tháp bạch kim khổng lồ dựng thẳng lên trời, sáng rực giữa không gian. Bạch kim tinh khiết của nó phản chiếu ánh mặt trời, tạo ra một vùng sáng bao la như ngọn đèn dẫn đường cho những người lạc lối. Tháp bạch kim không chỉ là biểu tượng của sự bất khả x·âm p·hạm, mà còn là sự trường tồn của vũ trụ, không thể bị lay chuyển.

Một thần thụ khổng lồ xanh biếc mọc lên từ giữa hư không, kéo theo cả bầu trời xanh. Cây thần với thân thể làm từ ngọc bích, từng chiếc lá phát sáng như những viên đá quý. Thần thụ vươn lên, biểu tượng cho sự sống vĩnh cửu và thiên nhiên vô tận. Cành cây rực rỡ như chạm tới trời cao, mang theo những ký ức của vũ trụ và sự sinh sôi bất diệt.

Cuối cùng, một dòng sông rượu ngọc chảy tràn, những chiếc chén ngọc lấp lánh bay lượn trong không trung, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Khung cảnh này như một bữa tiệc của các vị thần, nơi những linh hồn cao quý hội tụ để ăn mừng sự sống, nhưng cũng để đưa ra phán quyết cho những kẻ không xứng đáng. Rượu ngọc chảy xuống như dòng sông ánh sáng, rực rỡ nhưng đầy mê hoặc.

Trần Nam há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào những thực thể khổng lồ trước mắt. Anh không thể không nhận ra họ, những Truyền Kỳ pháp sư với sức mạnh thần thánh vượt xa giới hạn của con người bình thường. Đây không phải chỉ là những ma pháp sư thông thường, mà là những kẻ đã đạt đến Truyền Kỳ Thân Thể, đỉnh cao của pháp thuật, nơi chỉ còn một bước nữa là tiến vào cảnh giới Bán Thần.

Mỗi Truyền Kỳ pháp sư khi đạt đến cấp độ này không chỉ học được những quy tắc của ma pháp, mà còn có khả năng tạo ra quy tắc riêng cho bản thân, điều khiển và biến đổi tự nhiên theo ý muốn của mình. Những quy tắc này không chỉ mang lại sức mạnh tuyệt đối, mà còn cho phép họ khống chế và áp đặt quyền lực lên một vùng đất rộng lớn. Chẳng hạn như Susan, người đã tạo ra sân đấu dành riêng cho Trần Nam và Bon, chính là việc sử dụng quy tắc của mình để thay đổi môi trường.

Những thực thể khổng lồ kia chính là minh chứng cho sự vĩ đại của quy tắc ma pháp. Chúng không chỉ là hiện thân của sức mạnh, mà còn là sự thể hiện của ý chí và sự tồn tại của các Truyền Kỳ pháp sư ở cấp độ đỉnh cao nhất.

Sự xuất hiện của họ trên chiến trường mang đến cho Trần Nam một cảm giác trấn an sâu sắc. Mặc dù cuộc chiến này đang đầy rẫy sự nguy hiểm, nhưng với sự hiện diện của những Truyền Kỳ, anh biết rằng vấn đề đang dần được giải quyết. Điều đó cho thấy rằng tình thế nguy cấp đang chuyển biến theo hướng có lợi và những sinh vật hoàng kim khủng kh·iếp kia sẽ sớm bị đẩy lùi.

Tuy nhiên, trong thâm tâm, Trần Nam hiểu rằng đây chưa phải là nơi tồi tệ nhất. Mặc dù chiến trường hiện tại đã rất đáng sợ, nhưng so với phân khu 23, nơi mà t·hảm h·ọa thật sự đã xảy ra, nó vẫn chưa là gì. Ở đó, mười ba bức tường thế giới đã bị xuyên thủng, các sinh vật đặc thù từ những thế giới hỗn loạn khác đã bắt đầu tràn qua, mang theo sự r·ối l·oạn khôn lường. Khu vực này bị kiểm soát bởi quy tắc của thế giới áp chế, nơi mà đại sư cấp khi bước vào chỉ có con đường c·hết. Ngay cả các Truyền Kỳ pháp sư cũng khó lòng thoát khỏi việc b·ị t·hương nặng khi đối mặt với sức mạnh tại đó.

Tuy vậy, việc những Truyền Kỳ pháp sư hiện diện ở đây báo hiệu rằng thế cục đang chuyển biến. Họ xuất hiện như những vị thần giải cứu, khép lại những v·ết t·hương trên không gian và thời gian, mang lại hy vọng cho các điều tra viên còn lại và cho chính Trần Nam. Sự hiện diện của họ không chỉ đơn thuần là sức mạnh, mà còn là dấu hiệu của một tương lai sáng sủa hơn, khi mà t·hảm h·ọa hoàng kim cuối cùng cũng sẽ được ngăn chặn.

Còn về lý do tại sao không có sự xuất hiện của các Bán Thần ma pháp sư, không phải vì họ không muốn tham gia vào cuộc chiến mà là vì họ không thể. Tại Ma Pháp Đại Lục, bảy tầng thế giới khác nhau phân chia không gian và sức mạnh. Chỉ có tầng thứ nhất và tầng thứ hai là những nơi mà các Bán Thần có thể tự do di chuyển mà không gây ra sự cố gì. Còn từ tầng thứ ba trở lên, chỉ cần một Bán Thần đứng yên tại một chỗ, sự hiện diện của họ cũng có thể gây ra một t·hảm h·ọa tương tự như tình huống mà Trần Nam và các điều tra viên đang phải đối mặt.

Sức mạnh của họ không chỉ quá lớn đối với tầng thế giới này, mà còn có thể làm mất cân bằng toàn bộ không gian. Một Bán Thần di chuyển trong thế giới tầng cao sẽ tạo ra những sóng chấn động khủng kh·iếp, khiến không gian sụp đổ và quy tắc tự nhiên bị bóp méo. Vì vậy, dù họ có mong muốn hỗ trợ, họ vẫn phải kiềm chế bản thân để tránh l·àm t·ình hình thêm tồi tệ.

Trần Nam đang chuẩn bị tiếp tục lao vào chiến đấu thì đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau. Đó là một nữ xà nhân, một điều tra quan cấp B, đang tiến về phía anh. Với đôi mắt lạnh lùng và sắc bén, nàng ra hiệu cho anh đi theo. Không một lời thừa thãi, Trần Nam lặng lẽ bước theo nàng. Dưới bầu trời u ám và không khí nặng nề của chiến trường, anh cảm nhận được sự gấp gáp và căng thẳng trong bước đi của nàng.

Sau một hồi dẫn đường, xà nhân đưa Trần Nam tới gặp các Truyền Kỳ ma pháp sư đang trấn giữ khu vực phong ấn. Họ không nói nhiều, chỉ trao cho anh một vật phẩm quan trọng: một chiếc chìa khóa. Đó không phải là một chiếc chìa khóa thông thường, mà là chìa khóa để tiến vào một thế giới đặc thù thuộc tầng thứ sáu, nơi mà ít người có thể tiếp cận.

Trần Nam nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Nó được khắc tinh xảo, với những hoa văn phức tạp, đủ sắc màu sặc sỡ, giống như một vườn hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời. Mỗi đường nét trên chìa khóa tỏa ra một thứ năng lượng đặc biệt, đầy huyền bí và cổ kính. Chiếc chìa khóa này là con đường dẫn tới Tinh Linh Giới, một thế giới được các tinh linh sáng tạo nên, thuộc về riêng họ.

Tinh Linh Giới không phải là một nơi dễ tiếp cận. Đây là một trong những thế giới tự trị mạnh mẽ nhất, tồn tại độc lập và ít khi bị ảnh hưởng bởi các sự kiện của các thế giới khác. Nhưng lần này, do sự ảnh hưởng của những biến cố đang xảy ra, ngay cả Tinh Linh Giới cũng không thể đứng ngoài cuộc. Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn và các tinh linh cần phải ra tay để ổn định thế giới của chính họ.

Với ngoại hình mang dòng máu tinh linh và huyết mạch đặc biệt của mình, Trần Nam được cử làm sứ giả đến Tinh Linh Giới, kêu gọi sự giúp đỡ từ các tinh linh cổ đại. Anh không thể từ chối nhiệm vụ này. Đây không chỉ là trách nhiệm đối với Hỗn Loạn Đại Lục, mà còn là cơ hội để anh thấu hiểu và khai thác sâu hơn dòng máu tinh linh trong cơ thể mình.

. . .

Trần Nam hiểu rõ rằng việc trực tiếp tiến vào Tinh Linh Giới không phải là chuyện có thể thực hiện ngay lập tức. Sau cuộc chiến khốc liệt vừa qua, cơ thể và tinh thần anh đã đạt tới giới hạn, đòi hỏi một thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Cảm giác mình sắp đột phá giới hạn, anh biết rằng bản thân cần tận dụng thời gian này để lột xác hoàn toàn, vượt qua giới hạn mà [Giới Hạn Sinh Vật] đã đặt ra cho anh.

Nhận thấy tình huống của anh, các Truyền Kỳ cũng nhận ra rằng Trần Nam cần thêm thời gian để hoàn thành quá trình này. Họ trao cho anh một loại tài nguyên đặc thù, có khả năng làm thời gian trong một khu vực trôi qua nhanh gấp một trăm lần so với thế giới bên ngoài. Đây là một cơ hội quý giá, cho phép anh hoàn thành quá trình lột xác mà không bị áp lực về thời gian từ thế giới thực.

Thế là, trong khi ngoại giới chỉ trôi qua một ngày, bên trong [Không Gian Rubik] của Trần Nam đã trải qua hơn một trăm ngày. Toàn bộ cơ thể anh chìm trong một cơn bão năng lượng khổng lồ, ma lực xoay quanh như thể sắp p·hát n·ổ. Tuy nhiên, dù đã cố gắng hết sức, [Giới Hạn Sinh Vật] vẫn vững như một bức tường không thể vượt qua, không hề có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ bị phá vỡ. Cảm giác đột phá lúc trước, từng khiến anh kỳ vọng vào một bước tiến lớn, giờ đã tan biến chỉ sau trăm ngày cố gắng.

Trần Nam đứng dậy, rời khỏi cơn bão năng lượng đang bao bọc cơ thể mình. Thở dài, anh kiểm tra lại trạng thái của bản thân, xác định rằng tất cả mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Sự thất vọng nhẹ nhàng bao phủ anh, nhưng Trần Nam biết rằng thời gian không chờ đợi ai, và anh phải tiếp tục tiến bước.

Với suy nghĩ đó, anh lấy ra chìa khóa đặc thù đã được chuẩn bị trước, không do dự kích hoạt nó. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng khổng lồ từ chìa khóa bắn ra, xuyên qua [Không Gian Rubik] bao phủ toàn bộ thân thể anh trong một luồng sáng rực rỡ. Mọi thứ xung quanh dần nhạt nhòa, và anh cảm nhận được bản thân đang bị dịch chuyển qua nhiều lớp không gian, hướng về một tầng thế giới hoàn toàn mới.

Lần đầu tiên mở mắt, Trần Nam chìm đắm trong vẻ đẹp huyền ảo của Tinh Linh Giới, một không gian mà tưởng như chỉ có trong những giấc mơ kỳ diệu nhất. Trước mắt anh là một biển mây vô tận, trắng muốt, như tấm lụa mềm mại trải dài đến chân trời. Những đỉnh núi cao ngút ngàn đâm xuyên qua tầng mây, lộ ra bầu trời xanh mênh mông phía dưới, như những ngọn giáo vươn lên từ lòng đất để chạm vào bầu trời. Trên đó, mấy ngàn mặt trăng và mặt trời với đủ loại màu sắc cùng tồn tại, chiếu sáng giữa đêm đen và ngày rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng kỳ bí mà tuyệt đẹp.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo những mảng mây lơ lửng, chảy trôi như những dòng sông bồng bềnh giữa không trung. Từ trong những dòng sông mây ấy, từng sinh vật nhỏ nhắn, đáng yêu như những tiểu tinh linh, bay lượn và chơi đùa. Chúng có đôi cánh lấp lánh, mỗi lần chúng chuyển động, không khí quanh chúng như bừng sáng thêm một chút. Tiếng cười khúc khích, trong trẻo của chúng vang lên, hòa cùng tiếng gió, khiến không gian nơi đây tràn ngập niềm vui tươi vô ưu.

Nhiệm vụ lần này của Trần Nam là tìm gặp bốn vị Cổ Tinh Linh, những tồn tại huyền thoại vượt qua Truyền Kỳ cấp nhưng chưa đạt đến Bán Thần, những kẻ cai quản sức mạnh và trật tự của Tinh Linh Giới. Bởi vì mình tính tình, các tinh linh đạt đến cấp này thường rất lớn tuổi.

Lúc này, Trần Nam đang đứng tại lãnh địa của Thiên Không Tinh Linh, một trong những vị Cổ Tinh Linh mà anh cần gặp. Thiên Không Tinh Linh là kẻ cai quản toàn bộ bầu trời của Tinh Linh Giới. Họ sinh ra từ chính bản chất của không trung và ánh sáng, sở hữu sức mạnh vô biên trong việc điều khiển mây, gió, ánh sáng của hàng ngàn vì tinh tú.

Nhưng làm sao để gặp được vị Thiên Không Tinh Linh thì Trần Nam không rõ. Khi nhận nhiệm vụ từ các Truyền Kỳ ma pháp sư, họ chỉ bảo anh rằng "cứ đi rồi sẽ gặp" không một chỉ dẫn rõ ràng, không bản đồ hay hướng dẫn cụ thể. Cảm giác như họ muốn đẩy anh ra khỏi cuộc chiến một cách kín đáo, để lại cho anh sự mơ hồ và băn khoăn. Trần Nam lắc đầu, tự nhủ không nên suy nghĩ quá nhiều. Anh tùy tiện chọn một hướng, rồi bắt đầu bước đi, với một cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Càng đi, ý thức của anh càng trở nên mờ nhạt. Những ma pháp từng bao quanh cơ thể giờ dần tan biến vào không trung, chỉ còn lại [Con Của Bão] và [Luân Hồi Thủy Ảnh] phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng lấp lánh, như hai ngôi sao cô độc giữa trời đêm.

Một giọt nước từ biển mây nhẹ nhàng rơi xuống, hòa vào một cơn mưa mềm mại trên đồng cỏ xanh mướt. Giọt nước chảy thành dòng, len lỏi qua những thảo nguyên rộng lớn, qua những cánh đồng trù phú và rồi đổ ra biển cả. Từ biển khơi, nó bị sóng đánh vào bờ cát trắng và dưới ánh nắng, nó bay hơi, trở về với bầu trời, hoà mình vào những tầng mây cao v·út. Những giọt mây rồi lại rơi xuống thành tuyết trên đỉnh núi, tiếp tục vòng tuần hoàn vĩnh cửu của tự nhiên.

Cũng như thế, một ngọn gió từ tầng mây cuốn xuống, vượt qua những dãy núi, lướt qua đại dương, theo cánh của đàn chim di cư đi xa. Gió xoay quanh những đốm lửa đêm đông, mang theo hơi ấm, rồi quấn quanh các loài hoa và hạt giống, rải rắc sinh mệnh lên mọi vùng đất. Nó đi qua những hang động sâu thẳm, qua các vực tối lạnh lẽo mà không một tia sáng chạm tới. Gió đã thổi từ thuở sơ khai, và sẽ tiếp tục thổi như thế, qua hàng triệu năm, không bao giờ dừng lại.

. . .

Như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Trần Nam ngơ ngác một hồi, cố gắng sắp xếp lại dòng ký ức của mình. Anh cảm giác như mình đã đi rất lâu, nhưng kỳ lạ thay, cũng có vẻ như chuyến đi chẳng kéo dài bao lâu.

Anh biết rằng mình đã gặp vị Thiên Không Tinh Linh, nhưng nội dung cuộc trò chuyện giữa họ dường như đã trôi qua như làn gió, không để lại bất kỳ dấu vết nào trong tâm trí anh. Trần Nam không thể nhớ nổi có điều gì đã được trao đổi, hay liệu cuộc gặp gỡ đó có thành công như mong đợi hay không. Chỉ có một điều rõ ràng: vị tinh linh kia đã đặc biệt ưu ái anh, dù lý do thì anh cũng không rõ ràng.

Mặc dù ký ức về cuộc gặp mờ mịt, Trần Nam vẫn cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình. Hai hiệu ứng của ma pháp cũ đã bị thay thế hoàn toàn, đồng thời một ma pháp mới đang âm thầm hình thành trong linh hồn anh, giống như một mầm cây non đang lớn dần theo thời gian.

Anh lấy lại tinh thần, cảm giác như gánh nặng được cởi bỏ phần nào.

Khi nhìn lại, anh nhận ra mình đã đặt chân đến một nơi hoàn toàn khác, một vùng đất nơi trắng và đen xen kẽ, hòa quyện vào nhau để tạo ra sự cân bằng tuyệt đối. Ánh sáng và bóng tối luân chuyển không ngừng, như một vòng tuần hoàn bất tận, mô phỏng vạn vật trong vũ trụ. Không gian xung quanh anh tựa như bức tranh sống động, nơi quy luật của đất trời hiện hữu qua từng hạt bụi, từng tia sáng.

Đây chắc chắn là lãnh địa của Quang Ám Tinh Linh, trời sinh để ngự trị cả ánh sáng và bóng tối. Nơi đây, mọi thứ dường như đều bị điều khiển bởi sự cân bằng, không có gì vượt quá hay thiếu hụt, tất cả đều tồn tại hài hòa theo cách của nó.

Trần Nam đứng một lúc, quan sát cảnh sắc kỳ bí này, tâm trạng bỗng trở nên tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng trước bình minh. Rồi, không đợi thêm nữa, anh tiếp tục bước đi, về phía nơi mà trái tim và linh hồn anh đang dẫn lối.

Một lần nữa, ý thức của Trần Nam dần mờ đi, nhưng lần này hai ma pháp sáng lên trong tâm trí anh, [Tự Nhiên Hỏa Tộc] và [Ám Dạ Người Canh Gác]. Những ngọn lửa và bóng tối đồng loạt bừng sáng trong tinh thần anh, như hai thực thể đại diện cho sự sống và c·ái c·hết, ánh sáng và bóng tối, trật tự và hỗn loạn.

Từ một v·ụ n·ổ chói lòa, một tia sáng bắn ra, rẽ ngang bầu trời, lao đi vô tận. Nó xuyên qua những mảnh đất đã rơi vỡ, uốn lượn quanh những hành tinh nhỏ đang tự mình lặng lẽ trôi dạt trong hư không. Tia sáng len lỏi qua những ngôi sao đang di chuyển, soi chiếu sự sống muôn loài, là chứng nhân của mọi sự kiện vĩ đại trong vũ trụ. Nó không chỉ là vật chất mà còn là tinh thần, một hóa thân của ánh sáng.

Trong khi đó, bóng đen âm thầm di chuyển, xuyên qua những nơi ánh sáng chưa bao giờ chạm tới, những góc khuất của vũ trụ, nơi sự im lặng và tăm tối ngự trị. Bóng đen đi qua những vùng đất chưa từng được khám phá, chảy xuôi như dòng nước âm u, chứng kiến sự tiêu vong của vạn vật, là đại diện cho c·ái c·hết, cho sự tĩnh lặng và mờ mịt vô tận.

Khi ánh sáng và bóng tối cuối cùng gặp nhau, một khoảnh khắc kỳ diệu xảy ra. Trật tự và hỗn loạn trở nên đồng nhất, không còn là hai mặt đối lập mà hoà quyện thành một. Tất cả mọi thứ, từ những ngôi sao xa xôi cho đến những hạt bụi vô hình, bắt đầu luân chuyển theo một quy luật mới, sinh ra từ sự cân bằng tuyệt đối.

. . .

Khi Trần Nam một lần nữa tỉnh dậy, anh nhận ra mình đã bước chân vào một vùng đất mới. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác biệt, nhưng cảm giác mơ hồ vẫn bao trùm tâm trí anh. Giống như trước đây, anh đã gặp qua vị Tinh Linh của vùng đất này, nhưng một lần nữa, những gì họ nói chuyện và nội dung cuộc gặp đều bị anh quên lãng. Chỉ còn lại một chút cảm giác thoáng qua, như thể cuộc trò chuyện ấy quan trọng nhưng lại trôi tuột khỏi ký ức.

Điều duy nhất anh chắc chắn là trong sâu thẳm linh hồn, hai ma pháp đã bị hút đi thứ gì đó. Những phần nhỏ từ [Tự Nhiên Hỏa Tộc] và [Ám Dạ Người Canh Gác] như đang hòa vào nhau, tan biến trong quá trình hình thành một ma pháp mới. Dù anh không biết ma pháp mới này sẽ ra sao, nhưng cảm giác rằng nó mạnh mẽ và đặc biệt đang dần trở nên rõ ràng hơn.

Trần Nam ngắm nhìn cảnh sắc phía trước, nơi đất đá và những khối kim loại, máy móc lơ lửng giữa không trung như một sự pha trộn hoàn hảo giữa sự hoang sơ của tự nhiên và sự tinh xảo của sinh linh. Từng tòa kiến trúc, từ những công trình cổ xưa cho đến những công trình sắt thép hiện đại, nằm chồng chất lên nhau như một bức tranh thời gian của văn minh.

Một sự kết hợp giữa quá khứ và tương lai, giữa sự sinh sôi và sự hủy diệt. Trái tim Trần Nam bỗng chốc dâng lên cảm giác về sự tồn tại vô tận của những nền văn minh.

Đây là lãnh địa của Văn Minh Tinh Linh, một trong những thực thể cổ xưa nhất, chứng kiến sự hình thành, phát triển và tàn lụi của hàng trăm ngàn nền văn minh qua bao thời đại. Nơi đây lưu giữ dấu vết của mọi thứ đã từng tồn tại - từ những bộ lạc nguyên thủy với công cụ đá đến những siêu đô thị hiện đại của sắt thép và máy móc. Cảm giác bao trùm nơi này không chỉ là sự hùng vĩ mà còn là một nỗi buồn nhẹ nhàng về sự phù du của sự phát triển sinh linh.

Trong lòng Trần Nam, hai ma pháp dần sáng lên, như những quyển sách lịch sử sống động: [Luyện Kim Tân Thần Thoại] và [XYZ Đội Hình]. Chúng mở ra những trang đầy cảm hứng, gợi nhắc anh về cuộc hành trình của con người – từ việc chế tác những công cụ đơn sơ bằng đá, đến sự sáng tạo ra lửa, rồi bước qua những cuộc c·hiến t·ranh, sự phát triển và cả sự tàn lụi của những nền văn minh vĩ đại.

Một tảng đá rơi từ trên vách đá xuống, làm nơi đây sinh linh giật mình. Một sinh linh dũng cảm tiến đến, dùng công cụ đá đánh lên tảng đá ấy và bỗng nhiên một tia l·ửa b·ùng l·ên. Lửa, biểu tượng của sự khai sáng, của văn minh, bắt đầu thắp sáng cuộc sống của những sinh linh nguyên thủy.

Tảng đá ấy bị chia nhỏ, trở thành công cụ cho nấu nướng, chiến đấu và dần dần trở thành biểu tượng của sự phát triển. Nó chứng kiến sự tập hợp của các bộ lạc, sự phân chia và tranh đấu giữa các quốc gia, sự tiến bộ của nhân loại khi phát hiện ra kim loại, máy móc và những công trình cao ngút trời. Rồi tảng đá ấy, đã trở thành một phần của bảo tàng, lưu giữ những ký ức về một thời kỳ hoàng kim. Nhưng sự hủy diệt không thể tránh khỏi, văn minh sụp đổ và tảng đá ấy lại quay trở về với đất mẹ, đợi chờ một chu kỳ mới của sinh sôi.

Từ sâu trong lòng đất, những khoáng sản, những mảnh kim loại bị đào lên. Chúng qua bàn tay của sinh linh, qua những vùng đất xa xôi, được chế tác thành v·ũ k·hí, áo giáp, rồi lại bị nấu chảy, biến thành linh kiện máy móc, trở thành xương cốt của các công trình hùng vĩ. Nhưng rồi chúng bị ăn mòn, bị gỉ sét, bị vứt ra bãi rác, và lại một lần nữa được tái chế. Cuộc hành trình của kim loại, của văn minh, là một chu kỳ không ngừng nghỉ. Từ nơi hòa bình đến nơi hỗn loạn, từ những phồn vinh cho đến những ngày đen tối, kim loại vẫn là nhân chứng thầm lặng cho sự tồn tại và biến đổi của tất cả.

Trần Nam đứng lặng trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được sự bất tử của sự phát triển – văn minh sẽ mãi tiếp tục dù có bị phá hủy, tái sinh dưới nhiều hình dạng khác nhau.

Lần này anh ý thức mặc dù không có mất đi nhưng anh vẫn không nhớ được cuộc gặp gỡ với tinh linh cai quản nơi đây. Nhưng trong linh hồn ma pháp đã dần hoàn thiện chỉ còn một bước nữa. Anh bước đi tiếp tới cõi hư vô ở xa.

. . .

Trần Nam đứng đó, giữa một không gian trống rỗng, nơi mà mọi khái niệm về thời gian, không gian và sự tồn tại dường như đã bị xóa nhòa. Đây là cõi hư vô tuyệt đối - nơi không có sự sống hay c·ái c·hết, không có trước hay sau, không có đúng hay sai, tất cả đều bị hòa tan thành một điểm duy nhất. Mọi thứ xung quanh anh như lẫn vào nhau, nhòa nhạt và tan biến, để lại cảm giác cô lập, tựa như đây là điểm khởi đầu của vũ trụ nhưng cũng là kết thúc của tất cả.

Trần Nam đứng lặng, mắt nhìn về phía xa xăm không có điểm dừng, tự hỏi bản thân điều gì đang chờ đợi mình tại nơi này. Kỳ lạ thay, anh không thể nhớ ra mình cần gặp vị tinh linh cuối cùng là ai, dù trước đó anh được giao nhiệm vụ rõ ràng. Cảm giác như có một bức màn vô hình đã phủ lên tâm trí, ngăn cản anh nhớ lại điều gì đó quan trọng. Lần này, không giống những lần trước, anh không nhận ra điều gì rõ ràng. Chỉ có một ý thức mờ nhạt, rằng nhiệm vụ của anh chưa hoàn thành.

Và rồi, như những bước chân trước đó, anh vẫn tiếp tục đi, dù không biết mình đang tiến về đâu. Thời gian dần trở nên vô nghĩa, mọi thứ xung quanh bị phủ lấp bởi sự tĩnh lặng tuyệt đối. Phương hướng cũng không còn quan trọng nữa. Anh không còn biết mình đi về phía nào, không còn bận tâm liệu mình có tìm thấy điều gì hay không. Mỗi bước đi như dẫn anh sâu hơn vào một thực tại khác, một nơi mà chân thực và hư ảo hòa lẫn, như một giấc mơ không có điểm bắt đầu và không có hồi kết.

Rồi đột nhiên, Trần Nam mất đi ý thức. Nhưng khác với những lần trước, lần này không phải là một sự mơ hồ hay nhạt nhòa. Thay vào đó, anh cảm thấy một sức mạnh dâng trào trong lòng, ánh sáng của ma pháp [Người Thần Bí] bắt đầu lóe lên mạnh mẽ trong linh hồn anh. Ma pháp này, vốn dĩ đã luôn hiện diện âm thầm bên trong anh, giờ đây đang tỏa sáng rực rỡ như một lời nhắc nhở. Nó như muốn nói rằng tất cả những gì anh cần tìm kiếm đều đã ở ngay bên trong mình, ngay trong sự mờ ảo và bí ẩn của chính bản thân.

Chương 53: Bình minh giữa nắng vàng (2)