Chương 57: Kết luận cùng gặp lại người quen.
Trong khi số 100 đang bận rộn thám hiểm bí ẩn phía sau bức tường đen khổng lồ, số 88 và số 221 đang lặng lẽ di chuyển trong một khu rừng cổ bị bao phủ bởi màn sương dày đặc, vây quanh bởi những cây cổ thụ đã hàng nghìn năm tuổi. Không gian tĩnh mịch đến mức mỗi tiếng bước chân dẫm lên lá khô đều vang vọng giữa không gian lạnh lẽo, đầy ám ảnh.
Hai người bỗng dừng lại khi phát hiện phía trước là một khu nghĩa trang cổ bị lãng quên, những ngôi mộ đá rêu phong nằm rải rác khắp nơi. Các tấm bia mòn vẹt in đậm dấu vết thời gian, như thể chúng đã bị bỏ rơi trong bóng tối hàng thiên niên kỷ. Ánh mắt nghiêm túc của số 88 hướng thẳng vào một trong những quan tài, không hề bị thu hút bởi vẻ huyền bí hay giá trị lịch sử. Với anh, mọi thứ nơi đây đều là mẫu vật cần phải nghiên cứu. Sự tò mò khoa học trong anh trỗi dậy, nhưng không vì danh tiếng hay những phát hiện đáng giá, mà là sự thôi thúc tìm hiểu bản chất của những thứ ẩn sâu dưới mặt đất.
"Không quan trọng bên dưới là gì, mong là nó có thể giúp ta thu thập thêm thông tin." Số 88 lẩm bẩm nói, không ngừng quan sát bằng cặp mắt đầy tính toán.
Ngược lại, số 221 đứng bên cạnh lại nhìn ngôi mộ bằng ánh mắt thoáng chút châm biếm.
"Biết đâu bên trong lại có thứ gì đó thú vị." anh vừa nói vừa cười nhạt: "Tìm được một món đồ bồi táng mang về làm vật kỷ niệm cũng không tồi đâu."
Mặc dù cách nhìn nhận khác nhau, cả hai nhanh chóng bắt tay vào việc. Số 88 đào lên quan tài một cách tỉ mỉ với từng động tác cẩn trọng, còn số 221 theo sát với đôi mắt tinh anh, chờ đợi điều gì bất ngờ xảy ra.
Nhưng khi nắp quan tài mở ra, thứ họ thấy không phải một món đồ cổ giá trị hay vật thể khoa học đáng nghiên cứu, mà là một sinh vật kỳ dị - nửa cá nửa côn trùng, phát ra thứ ánh sáng xanh u ám, nằm lặng lẽ bên trong quan tài.
Sự nghiêm túc trên khuôn mặt số 88 không hề biến mất, anh quyết định bắt lấy sinh vật để tiếp tục nghiên cứu. Nhưng ngay khi tay anh chạm vào, sinh vật bật lên với tốc độ kinh hoàng, cắn đứt một cánh tay của anh. Máu đỏ rỉ ra từ v·ết t·hương, nhưng số 88 không để ý, trong khi đó, số 221 chỉ khẽ nhíu mày trước sự việc. Không một lời nói, anh giơ tay tung ra một ngọn lửa ma thuật mạnh mẽ, nhằm tiêu diệt sinh vật.
Điều khiến cả hai sững sờ là phản ứng của sinh vật. Thay vì bị hủy diệt, nó hấp thụ ngọn lửa ma pháp như uống một ngụm nước mát. Trong nháy mắt, con quái vật bắt đầu phân chia với tốc độ chóng mặt. Từ một con, nó nhân đôi thành hai, rồi bốn và chẳng mấy chốc hàng trăm con sinh vật kỳ dị vây kín cả khu nghĩa trang.
Cả hai không vội vàng chạy trốn mà quan sát chúng trong vài giây. Rồi họ bộc phát ra tốc độ hơn ba mươi lần vận tốc âm thanh, bay vọt ra xa. Nhưng đám sinh vật cũng không phải dạng vừa; chúng cũng bộc phát tốc độ chỉ chậm hơn họ một chút, tiếp tục đuổi theo sát nút.
Nhận thấy điều này, số 88 và số 221 thay đổi tuyến đường bay một cách lộn xộn, mục đích là để điều tra phản ứng của bọn chúng. Sau vài phút, họ nhận ra rằng những sinh vật này có trí tuệ không thấp, đạt đến mức của trẻ em nhân loại. Trên đường chạy, cả hai không ngừng thử nghiệm nhiều phương pháp khác nhau để tìm hiểu đặc tính của chúng. Dù cách này khiến số lượng sinh vật đuổi theo tăng lên, nhưng cũng giúp họ phát hiện ra phương pháp tiêu diệt chúng.
Cuộc rượt đuổi kéo dài hơn một giờ cho đến khi một phân thân khác xuất hiện - một người bao bọc trong bộ giáp sắt giống như Iron Man. Từ bộ giáp, anh mở ra mấy khẩu pháo đặc thù, bắn ra những xung kích mạnh mẽ, tụ đám sinh vật lại thành một quả cầu dày đặc.
Số 85 nhanh chóng lấy ra các cỗ máy đặc biệt, chúng nhanh chóng kết hợp thành một khối lập phương, nhốt đám sinh vật bên trong. Anh có chút kiêu ngạo quay qua nói:
"Xem ra hai người cần giúp đỡ."
Số 88 không tỏ ra để ý, chỉ gật đầu nhẹ:
"Cảm ơn."
Số 221 nhướng mày, hơi cười, phản bác:
"Đúng lúc lắm, chúng tôi vừa định khống chế chúng."
Số 85 đặt tay lên khối lập phương, kiểm tra các chỉ số:
"Những sinh vật này hấp thụ ma pháp và năng lượng liên quan đến ma lực làm dinh dưỡng rồi tự nhân đôi. Tôi đã sử dụng trường lực vật lý để giam giữ chúng. Tạm thời có thể tính an toàn."
Số 88 tiến lại gần, không nói nhiều, chỉ đưa tay ra. Số 85 lườm anh ấy một giây, sau đó nói: "Mỗi người, một nửa."
Số 88 dùng đôi mắt thâm đen nhìn thẳng, giọng điềm tĩnh:
"Là ba. Bản thể sẽ đưa chúng cho Bergii, xem cô có khả năng sao chép hay mô phỏng chúng không."
Trong khi cả hai đang thảo luận về việc xử lý những sinh vật kỳ lạ, số 221 đứng lùi lại một chút, lấy từ túi ra một chiếc tẩu thuốc và nhẹ nhàng hít vài hơi. Anh nhắm mắt, hít sâu để che đi ý cười vừa thoáng qua trên mặt. Trong khoảnh khắc đó, anh suy ngẫm về những gì đã thu thập được.
Dựa trên kết quả điều tra của cả ba, số 221 có thể đưa ra một kết luận đầy hứng thú: đại lục này thực chất là một nhà tù. Không phải là một nơi hoang vắng bình thường, mà là một cỗ máy giam giữ khổng lồ. Nhưng giam giữ ai? Thứ gì? Đó là điều anh chưa thể xác định.
Trong khi dòng suy nghĩ của số 221 tiếp tục xoay quanh câu hỏi đó, có một điều anh chắc chắn. Nơi này không nên tồn tại ở Biển Đen, hoặc chính xác hơn, không nên xuất hiện trong hiện thực giới.
Tại đây có quá nhiều thủ đoạn nhắm vào ma pháp sư, nếu như có thứ gì đó từ đây chạy ra, nó có thể gây cấp A thậm chí cấp S nhiệm vụ nguy cơ.
. . .
Số 100 lặng lẽ ẩn mình trong miệng con cá lớn, cảm nhận những chuyển động mạnh mẽ của nó khi bơi qua dòng sông rộng lớn như biển. Cảnh vật xung quanh càng lúc càng trở nên kỳ dị và khác lạ. Dòng sông mà trước đây anh thấy chỉ là một dòng chảy nhẹ nhàng, giờ đây đã mở rộng đến mức vô cùng, như thể cả một đại dương đang cuộn sóng.
Con cá lớn mà anh đang núp trong miệng, khổng lồ như một chiếc xe buýt hai tầng nhưng lại chỉ là một phần nhỏ của hệ sinh thái nơi đây. Con cá lúc trước anh điều khiển bị nó nuốt vào bụng anh cũng nhờ vậy khống chế con cá này.
Nước sông chảy xiết, từng lớp sóng đập vào bờ làm tung lên những giọt nước lớn như mảnh vụn của một trận bão. Khi ra khỏi miệng cá, Số 100 biến thành một con bướm nhỏ, vỗ nhẹ đôi cánh và lượn trên không trung, di chuyển giữa những tán cây khổng lồ. Nơi này giống như một thế giới của cự nhân, mọi thứ đều to lớn hơn nhiều so với bên ngoài. Cây cối cao chọc trời, những chiếc lá to như chiếc dù, các sinh vật khác cũng có kích thước lớn gấp hàng chục lần so với bình thường.
Không khí nơi đây tràn đầy một loại năng lượng mạnh mẽ, nguyên tố trong không khí nồng nặc, có khả năng kích thích sinh trưởng vượt bậc, nhưng đồng thời cũng bào mòn dần lý trí của những sinh vật bị ảnh hưởng. Số 100 thậm chí có thể cảm nhận rõ sự thôi thúc của năng lượng này lên bản thân. Nó như thôi miên anh, khuyến khích anh hòa mình vào sự thô bạo và nguyên thủy của thế giới này, đánh mất kiểm soát lý trí.
Loại năng lượng này, theo như Số 100 cảm nhận, không phải dạng bình thường. Nó cực kỳ mạnh mẽ, đến mức ngay cả các sinh vật đại sư cấp cũng có thể bị ảnh hưởng. Có thể đoán được sự hiện diện của các sinh vật cấp cao ở đây là không thiếu, điều này làm anh càng thêm cảnh giác.
Bay một hồi, số 100 chợt sững lại, ánh mắt hướng xuống khu vực phía dưới, nơi một cây đại thụ khổng lồ che phủ cả khu vực. Dưới bóng cây rậm rạp, một nhóm người tụ tập và trong số đó, vài gương mặt quen thuộc khiến anh không khỏi sửng sốt.
Mars, một lính đánh thuê mà Trần Nam từng bắt giữ từ khi anh còn chưa phải là điều tra viên, đang đứng giữa đám đông.
Đi làm sơn tặc, vong quốc hoàng tử, bị anh nhận định là "nhân vật chính" Lupin cùng hắn dưới trướng mấy cái thuộc hạ.
Ở một bên là Sama, học sinh tốt nghiệp của Học Viện Đô Thị, người mà Trần Nam từng làm việc cùng,
Cùng với tóc đầu nhím thiếu niên dẫn đầu một thế lực nào đó.
Mặc dù đông nhưng có thể thấy bọn họ chia làm hai phe, Sama cùng đầu nhím thiếu niên. Mar cùng săn tặc đầu lĩnh Lupin.
. . .
Đầu nhím thiếu niên ngồi ở trung tâm như một vị vua giữa đám thuộc hạ, ánh mắt lười biếng nhưng đầy uy quyền. Không cần phải nói nhiều, hắn chỉ khẽ nhướng mày ra hiệu, lập tức thuộc hạ phía sau nhanh chóng bày ra một bộ bàn ghế tinh xảo.
Gỗ mun bóng loáng, chạm khắc hoa văn phức tạp, từng chi tiết đều toát lên vẻ xa hoa nhưng lạnh lùng. Hắn thong thả ngồi xuống, chân gác lên bàn, tay trái vắt hờ qua tựa ghế, tư thế kiêu ngạo như thể cả thế giới này chỉ là một sân khấu nhỏ cho hắn diễn vai chính. Giọng nói lạnh lùng, trịch thượng phát ra, chỉ một từ: "Ngồi!" không phải là một lời mời, mà là mệnh lệnh.
Sama đứng cách đó không xa, không hề biểu lộ cảm xúc trước hành động ngông cuồng kia. Anh thản nhiên tựa vào gốc cây đại thụ sau lưng, ánh mắt vẫn bình thản như mặt hồ tĩnh lặng. Với một cái khẽ giơ tay, cát từ mặt đất bỗng như có sinh mệnh, nhảy múa theo ý muốn của anh, từng hạt cát nhỏ li ti nhanh chóng tụ lại thành một chiếc sofa mềm mại.
Sofa ấy không bóng bẩy, không xa hoa như bộ bàn ghế của thiếu niên đầu nhím, nhưng nó lại mang theo nét tự nhiên, hòa hợp với khung cảnh xung quanh. Sama ngồi xuống, lưng tựa vào ghế, chân vắt chéo, thản nhiên rút ra một quyển sách cũ. Đôi mắt lặng lẽ lướt qua từng trang sách, như thể không hề quan tâm đến cuộc đụng độ đang diễn ra. Không ai trong đám người xung quanh bận tâm đến anh, có lẽ vì sự tồn tại của Sama lúc này vừa hư ảo, vừa không thể chạm đến.
Bên kia, Mars khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận dữ. Nhìn thấy sự ngạo mạn của thiếu niên đầu nhím, gã không thể kiềm chế được nữa. Bàn tay đã siết lại, Mars chuẩn bị xông lên mắng chửi đối phương thì bất ngờ bị Lupin kéo lại. Ánh mắt Lupin sắc lạnh, không hề có một tia dao động, đôi mắt như của một con thú săn mồi già nhìn thấu mọi sự.
Anh không nói gì, chỉ giơ tay khẽ động. Một luồng băng ma pháp xuất hiện, luồn lách qua không khí, nhanh chóng kết tinh thành một bộ bàn ghế đối diện thiếu niên đầu nhím. Điều đáng chú ý là bộ bàn ghế bằng băng của Lupin, dù làm từ băng giá, lại giống đến kỳ lạ với bộ bàn ghế gỗ mun trước đó. Từng đường vân gỗ, từng chi tiết chạm khắc đều tinh xảo đến khó tin, như thể anh đang tạo nên một bản sao hoàn hảo từ nguyên tố lạnh lẽo.
Sama thoáng dừng đọc, liếc mắt nhìn qua bộ bàn ghế băng ma pháp vừa được tạo ra. Trong lòng anh xuất hiện một tia hứng thú. Khả năng điều khiển băng nguyên tố của Lupin không tầm thường. Thủ pháp điêu luyện đến mức tinh tế, không thua kém gì anh, một người chủ tu ma pháp băng nguyên tố. Đôi mắt của Sama ánh lên một tia sắc bén, nhưng anh nhanh chóng quay trở lại với quyển sách trên tay, bình thản như chưa hề có gì xảy ra.
Mars cố gắng điều chỉnh hơi thở, kìm nén cơn giận trong lòng. Gã ngồi xuống ghế với một chút miễn cưỡng, nhưng vẫn giữ tư thế cứng nhắc, đôi tay đan chặt vào nhau như để giữ lại chút kiềm chế cuối cùng. Lupin, ngược lại, chẳng để lộ chút cảm xúc nào. Anh vẫn lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua thiếu niên đầu nhím, dò xét từng động tác của hắn. Sau vài giây im lặng, Lupin cũng ngồi xuống, ánh mắt không rời đối phương. Bầu không khí nặng nề, căng thẳng bao trùm cả khu vực, tựa như một bức màn vô hình ép chặt lấy tất cả.
Thời gian như ngưng lại, không ai chịu mở lời trước. Sự im lặng kéo dài khiến số 100, đang ẩn mình gần đó, cảm thấy một cơn tò mò trỗi dậy. Anh đứng từ xa, quan sát từng hành động của những người này, cố đoán xem chuyện gì đang diễn ra. Đột ngột, thiếu niên đầu nhím quay đầu về phía số 100, đôi mắt lãnh đạm nhưng giọng nói lại bất ngờ mềm mại hơn, phát ra lời mời: "Mời ngồi."
Số 100 thoáng sững sờ. Anh vốn đang ẩn mình trong hình dáng của một con bướm nhỏ, ngụy trang kỹ càng nhờ sức mạnh từ tinh linh huyết mạch. Dù kích thước của anh hiện tại không bằng các sinh vật xung quanh, nhưng khả năng bị phát hiện nhanh như vậy khiến anh cảm thấy bất ngờ. Làm sao thiếu niên này có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của anh?
Về phần vì sao không dùng [Người Thần Bí] hay biến lớn lên để ngụy trang là do khi anh định làm vậy [Bản Năng Của Thám Tử] báo hiệu nếu anh làm vậy sẽ gặp nguy hiểm cực lớn.
Anh chăm chú nhìn thiếu niên ấy thêm một lúc, rồi nhận ra điều gì đó kỳ lạ. Sự tương đồng giữa họ hiện ra rõ ràng trong suy nghĩ của số 100 - thiếu niên này cũng sở hữu tinh linh huyết mạch như anh. Tuy nhiên, nồng độ huyết mạch trong cơ thể đối phương có vẻ thấp hơn rất nhiều. Một tia nhận thức thoáng qua trong đầu số 100. Đây có thể là lý do vì sao hắn có thể phát hiện ra sự hiện diện của anh một cách nhanh chóng đến vậy.
Vẫn giữ vững trạng thái bình tĩnh, số 100 dần tiến lên, biến trở lại hình dạng thật, và đáp lời: "Cảm ơn, nhưng ta thích quan sát từ xa hơn." Giọng điệu của anh đầy tự tin và không tỏ ra lép vế, mặc dù sự cẩn trọng vẫn không hề giảm bớt trong từng bước di chuyển.
Thiếu niên không đáp lại lời từ chối của số 100, chỉ một lần nữa nhẹ nhàng ra hiệu mời ngồi, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng kiên nhẫn. Số 100 cảm thấy hơi khó xử, trong lòng không khỏi cười khổ. Anh không có lựa chọn nào khác, sáu loại nguyên tố trong tay bắt đầu di chuyển, hợp thành một chiếc ghế năng lượng tinh xảo. Anh ngồi xuống bên cạnh Sama, người vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên. Khi số 100 ngồi xuống, Sama lướt mắt qua anh một lần, có vẻ không bận tâm, nhưng ngay sau đó, một sự nhận biết hiện lên trong ánh mắt của Sama.
Sama khẽ khởi động ma lực, nhẹ nhàng viết lên không khí một từ đơn giản: "Kai?"
Số 100 không đáp lại ngay, mà chỉ dùng ma lực viết lên không trung một biểu tượng hài hước: "Σ( ̄□ ̄|||)"
Sama thoáng nhìn ký hiệu, nhướng mày nhẹ như nhận ra rằng phán đoán của mình đúng phần nào, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi. Anh lặng lẽ quay lại với cuốn sách trong tay, tỏ ra không quan tâm đến cuộc trò chuyện.
Ít ai biết rằng ngoài khả năng sử dụng năm hệ ma pháp chính, Sama còn rất tinh thông trong lĩnh vực xem bói bằng ma pháp. Khả năng này giúp ích rất nhiều trong các nhiệm vụ khó lường của anh, cũng là lý do khiến anh có thể nhận ra lai lịch của số 100 ngay từ đầu.
Khi số 100 vừa tiến đến, Sama đã sử dụng ma thuật bói toán của mình và bóc được ba chữ: "cát" "vong linh" "bất tử". Những từ ngữ này khiến anh đoán được phần nào chắc chắn về lai lịch kỳ lạ của người bạn đồng hành mới. Dù không bộc lộ ra ngoài, Sama đã hiểu phần nào về thân thế của số 100.