Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Tăng lên cùng "Nhân vật chính".

Chương 68: Tăng lên cùng "Nhân vật chính".


[Hắc Ám Mỹ Thực Gia] tiến giai thành [Thực Thần Bữa Tiệc]

Hiệu quả 1: [Đại thiên dạ dày] - Ngươi dạ dày có thế chứa đựng cả một thế giới đồ ăn. Tăng lên gấp trăm lền khả năng tiêu hóa thức ăn cùng chuyển hóa dinh dưỡng hiệu suất.

Hiệu quả 2: [Thần linh nhà bếp] - Triệu hồi thuộc về Thực Thần nhà bếp, tại trong nhà bếp có thể phân giải vạn vật thành nguyên vật liệu, gia vị và công cụ để nấu ăn.

Hiệu quả 3: [Công thức bí mật] - Dung hợp vô số công thức nấu ăn lột xác thành đặc thù công thức, làm theo công thức chế ra món ăn có được kinh người hiệu quả.

Hiệu quả 4: [Ăn gì bổ nấy] - Thông qua dùng ăn cao cấp hoặc hiếm thấy sinh vật, cường hóa thân thể thuộc tính cùng với đối ứng bộ vị cường độ.

Hiệu quả 5: [Bàn tiệc của thần] - Tập hợp đủ 365 món ăn đặc thù, 108 loại nước uống, 81 món tráng miệng, khai mở bàn tiệc của thần, dùng ăn sau bước vào con đường thành Thần, hình thành thần linh thân xác.

Hiệu quả 6: [Mỹ thực gia] - Thông qua ăn các loại món ăn ngon sinh ra đại lượng hạnh phúc năng lượng cường hóa này ma pháp.

Hiệu quả 7: [Nguyên thủy tài nghệ] - Ngươi nấu ăn tài nghệ trở nên không thể dự đoán, có thể chế biến ra liền thần linh đều điên cuồng thức ăn nhưng cũng có thể chế tạo ra liền thế giới đều ghét bỏ đồ vật.

Hiệu quả 8: [Cuồng ăn] - Tiêu hao đại lượng được chứa đựng trong dạ dày dinh dưỡng tiến vào Cuồng Ăn trạng thái, có thể ăn đi không thể ăn đồ vật.

P/S: Kia không phải vực sâu, nó chỉ là miệng của ta.

Sau khi Trần Nam "ăn" cả Tận Thế Thành Phố, ma pháp [Hắc Ám Mỹ Thực Gia] đã trải qua một sự lột xác ngoạn mục, tiến giai thành [Thực Thần Bữa Tiệc]. Sự thay đổi này không chỉ đơn thuần nâng cấp sức mạnh, mà còn biến ma pháp này từ một hệ cường hóa thông thường thành một hệ nghi thức ma pháp phức tạp, đầy tiềm năng.

Hiện tại, [Thực Thần Bữa Tiệc] có tiềm lực không thua kém gì so với [Vĩnh Dạ Người Cai Quản] ma pháp mạnh nhất mà Trần Nam sở hữu. Tuy nhiên, khác với [Vĩnh Dạ Người Cai Quản] điều kiện để hoàn thành [Thực Thần Bữa Tiệc] không hề đơn giản. Đây không chỉ là việc tiêu thụ thức ăn hay nguyên liệu mà còn yêu cầu sự tinh tế trong việc sử dụng các nghi thức đặc thù để khai thác tối đa tiềm năng của ma pháp.

[Thệ Ước Ma Kiếm] biến thành [Vô Danh Anh Hùng Kiếm]

Hiệu quả 1: [Anh hùng kiếm] - Tiêu hao ma lực triệu hồi Anh Hùng Kiếm. Có thể cường hóa kiếm này bằng cách hấp thu kiếm loại đặc thù v·ũ k·hí đồng thời giữ lại bảy loại đặc thù hiệu quả của v·ũ k·hí đã hấp thu. Đã giữ lại: Trảm Rồng - Tăng thêm 400% độ sắt bén của kiếm/ Xuyên Hồn - Bỏ qua thực thể phòng ngự, t·ấn c·ông linh hồn/ Bốn Kiếm - Lưỡi kiếm kèm theo ba tàn ảnh, gây liên hoàn sát thương/. . ./. . ./. . ./. . ./.

Hiệu quả 2: [Kiếm thuật tông sư] - Tăng lên gấp 12 sức t·ấn c·ông của kiếm khi chiến đấu, tăng gấp 80 lần hiệu quả tu luyện kiếm thuật.

Hiệu quả 3: [Ma vương dòng máu] - Ma lực hợp nhất cùng cơ thể, tăng lên tổng thể thuộc tính của thân thể. Sở hữu một phần tám ma tộc huyết mạch, miễn đi thấp hơn bản thân 2 cấp ma pháp ảnh hưởng.

Hiệu quả 4: [Dưỡng kiếm thuật] - Tiêu hao ma lực ôn dưỡng Anh Hùng Kiếm, sau khi rút kiếm có được trảm vạn vật khả năng.

Hiệu quả 5: [Anh hùng thuật] - Tiêu hao ma lực cường hóa đồng đội và dưới trướng q·uân đ·ội. Cường hóa đối tượng càng ít tăng lên càng nhiều.

Hiệu quả 6: [Vô danh thắng hữu danh] - Tăng lên người xung quanh độ thiện cảm nhưng bản thân khó có thể nổi tiếng hơn.

Hiệu quả 7: [Địa linh nhân kiệt] - Khu vực ngươi sinh sống càng dễ dàng sinh ra đặc thù cá thể, đồng thời tốc độ phát triển cùng tiến bộ của văn minh trong khu vực càng nhanh.

Hiệu quả 8: [Thái bình khát vọng] - Thông qua chiến thắng cường đại tồn tại hay lập lại trật tự một khu vực để tăng cường ma pháp này.

P/S: Ta vốn vô danh, cũng không cần có nhưng kiếm của ta thì không.

Bởi vì Trần Nam không có ý định khiêu chiến những đối thủ mạnh mẽ hay cường địch, nên ma pháp [Thệ Ước Ma Kiếm] tạm thời bị anh cho "nghỉ ngơi" một thời gian. Về sau phong cách chiến đấu của Trần Nam ngày càng thiên về chiến thuật quần ẩu, đánh hội đồng với sự phối hợp của các phân thân và thuộc hạ, thay vì những trận đấu cận chiến đối đầu trực diện.

Điều này khiến ma pháp kiếm thuật trở nên lúng túng và ít được sử dụng hơn. Trần Nam không cần phải trực tiếp chiến đấu cận chiến và nếu buộc phải chiến đấu, anh thậm chí còn thích dùng nắm đấm hơn là kiếm, bởi sự hiệu quả và linh hoạt của nó. Thời điểm trước khi Anh Hùng Kiếm được thăng cấp, thanh kiếm chỉ phù hợp để đối phó với đám tạp binh yếu kém, nhưng khi phải đương đầu với các đối thủ cấp Đại Sư, nó hầu như không có tác dụng rõ rệt.

Tuy nhiên, sau khi thăng cấp, Anh Hùng Kiếm đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. Khả năng của thanh kiếm này giờ đây vượt trội so với bất kỳ v·ũ k·hí nào mà Trần Nam từng thấy qua. Điều đặc biệt là, ma pháp này không chỉ thiên về sức mạnh chiến đấu thuần túy, mà còn nghiêng về bồi dưỡng và phát triển lâu dài.

Có thể nguyên nhân ma pháp này phát triển theo hướng khác biệt là do phương pháp thăng cấp đặc biệt mà Trần Nam đã sử dụng. Anh từng dùng điểm tích lũy từ Hỗn Loạn Đại Lục để mua một món v·ũ k·hí đặc thù có tên Anh Hùng Thí Luyện. Đây là một vật phẩm chứa đựng các bài thí luyện của những anh hùng nổi danh trên Ma Pháp Đại Lục. Những ai vượt qua các thí luyện này sẽ nhận được truyền thừa từ các anh hùng đó, giúp họ phát triển sức mạnh độc đáo.

Anh Hùng Thí Luyện là một thách thức vô cùng khó khăn. Tổng cộng có 200 vị anh hùng trong thí luyện, nhưng Trần Nam chỉ có thể vượt qua 13 người. Dần cũng tham gia vào thí luyện này nhưng cô chỉ vượt qua được 45 vị anh hùng. Tuy nhiên, nhờ có sự hỗ trợ của thí luyện này, Trần Nam đã hoàn thành quá trình thăng cấp cho [Vô Danh Anh Hùng Kiếm] biến nó thành một ma pháp mạnh mẽ và đầy tiềm năng.

Hai ma pháp mới mà Trần Nam vừa mới gia nhập đều có vai trò đặc biệt trong việc tối ưu hóa chiến lược của anh.

Ma pháp thứ nhất liên quan đến đánh giá vận khí và bói toán. Trần Nam bắt đầu cảm nhận rằng từ khi rời Ma Pháp Đại Lục, vận may của mình dường như ngày càng giảm sút, khiến anh gặp nhiều rủi ro và những sự cố không mong muốn. Để đối phó với điều này, anh đã phát triển ma pháp nhằm theo dõi và đánh giá vận khí của bản thân.

Ma pháp thứ hai được Trần Nam phát triển chủ yếu để tăng cường khả năng chứa đựng ma lực và ma năng. Đây là một bước chuẩn bị quan trọng, đặc biệt trong những tình huống khi anh phải chiến đấu kéo dài mà không có đủ thời gian hồi phục ma lực.

[Đồng Hồ Vận Mệnh]

Hiệu quả 1: [Đồng hồ ma thuật] - Tiêu hao ma lực tạo ra đồng hồ đo lường vận khí. Màu vàng kim giờ chỉ vận may, màu đen kim phút chỉ vận xui, màu đỏ kim giây chỉ phương hướng.

Hiệu quả 2: [Vận mệnh bài toán] - Tiêu hao ma lực đáng giá vận khí của bản thân và từng sinh linh. Trị số càng cao, vận khí càng tốt và ngược lại.

Hiệu quả 3: [Đoán mệnh thuật] - Tiêu hao ma lực dùng đồng hồ tính toán sự việc mà mình muốn biết.

Hiệu quả 4: [Cải mệnh thuật] - Tiêu hao bản thân vận khí cải biến mục tiêu được chọn vận khí trở nên tốt hơn hoặc xấu đi.

Hiệu quả 5: [Mệnh đồ thăng trầm] - Ngươi vận khí trở nên dễ thể thay đổi nhưng càng khó đạt đến cực hạn hiệu quả.

Hiệu quả 6: [Toàn tri lời nguyền] - Tăng lên này ma pháp bằng cách cải biến càng nhiều người vận mệnh.

P/S: Ngươi sẽ lựa chọn trở thành kẻ ngước nhìn dòng thời gian hay dùng ngọn thương xuyên phá giới hạn của số phận?

[Họa Giới Hồ Lô]

Hiệu quả 1: [Tam hồ hóa hải] - Tăng lên 30% tổng lượng linh hồn lực. Có thể chứa đựng gấp 3 lần bản thân linh hồn lực trong Tam Hồ và sử dụng khi cần thiết.

Hiệu quả 2: [Vũ lai thất hải] - Tăng lên 70% tổng lượng ma năng. Có thể chứa đựng gấp 7 lần bản thân ma năng trong Thất Hải và sử dụng khi cần thiết.

Hiệu quả 3: [Ngũ châu sinh cực] - Tăng lên 50% tổng lượng sinh lực. Có thể chứa đựng gấp 5 lần bản thân sinh lực trong Ngũ Châu và sử dụng khi cần thiết.

Hiệu quả 4: [Thiên giáng cửu sơn] - Tăng lên 90% tổng lượng tinh thần lực. Có thể chứa đựng gấp 9 lần bản thân tinh thần lực trong Cửu Sơn và sử dụng khi cần thiết.

Hiệu quả 5: [Nhất nhân họa giới] - Tăng lên 10% tổng lượng sức mạnh. Có thể dùng Nhất Nhân c·hết thay một lần.

Hiệu quả 6: [Trong tranh họa giới] - Tăng lên này ma pháp bằng cách hoàn thiện trong tranh các chi tiết.

P/S: Một nét vẽ, một thế giới; ngàn nét vẽ, ngàn kiếp người.

. . .

Bầu trời đêm lấp lánh với những vì sao sáng rực, phủ lên cảnh núi rừng tĩnh mịch một vẻ đẹp huyền bí. Giữa khung cảnh đó, số 44 cẩn thận quan sát chiếc đồng hồ trong tay, đôi mắt chăm chú vào những dãy số phức tạp đang hiện lên trên màn hình. Đó là kết quả từ những dữ liệu phức tạp mà anh đang tính toán và phân tích. Sau một hồi, một dãy số dài cuối cùng hiện ra rõ ràng trên đồng hồ.

Số 44 lẩm bẩm khi đánh giá những thông tin: "Hướng đông, nhiều người, nhà ở? Mười giờ, già và trẻ, hai người."

Sau khi cất đồng hồ đi, anh tiếp tục di chuyển giữa rừng núi. So với các phân thân khác của Trần Nam, phần lớn sử dụng ma pháp [Người Thần Bí] để thâm nhập và thực hiện nhiệm vụ, số 44 có phương pháp riêng, độc đáo và khác biệt. Anh không chỉ đơn thuần thực hiện các nhiệm vụ theo lệnh mà còn muốn xây dựng một thế lực mới để giúp Trần Nam trong hành trình dài phía trước.

Vừa rồi, Số 44 đã sử dụng ma pháp [Đoán Mệnh Thuật] một trong những ma pháp mới của Trần Nam, để tính toán ra hướng đi và tìm kiếm những người có thể hỗ trợ anh trong nhiệm vụ quan trọng này. Kết quả vừa tính được cho thấy phía đông có những người mà anh có thể tiếp cận và khai thác. Những thông tin này sẽ là chìa khóa giúp anh bồi dưỡng lực lượng và mở rộng tầm ảnh hưởng của mình trong khu vực.

. . .

Trong thị trấn nhỏ ven sông, nơi ánh trăng phản chiếu lên dòng nước lấp lánh, hai bóng người một già một trẻ đang vội vã chạy trốn. Cả hai đều b·ị t·hương nặng, mỗi bước đi càng khó khăn hơn. Ông lão, Lâm Lão, không thể kiềm chế được cơn ho, phun ra vài ngụm máu đỏ tươi xen lẫn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mảnh vụn, rồi quay sang thiếu niên bên cạnh, giọng run rẩy nhưng quyết tâm:

"Điện hạ, không còn kịp nữa rồi, để nô tài ở lại đoạn hậu, người hãy đi trước!"

Thiếu niên, mặc dù cũng đang chịu đựng những v·ết t·hương đau đớn, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Dù có phần yếu ớt, đôi mắt của cậu vẫn toát lên sự kiên cường:

"Lâm Lão, đây không phải là phương pháp cuối cùng. Lấy ta mệnh tự có quý nhân tương trợ. Dù có c·hết, ít nhất phải có n·gười c·hết chung cho vui."

Cả hai còn đang tranh cãi thì từ trên trời, mấy bóng người mặc đồ đen lao xuống, t·ấn c·ông như những bóng ma giữa màn đêm. Lâm Lão không còn thời gian suy nghĩ, vận dụng hết sức lực còn lại, đánh bay hai kẻ địch nhưng cơ thể già yếu của ông không chịu nổi thêm, liền b·ị c·hém hai nhát sâu vào người. Thiếu niên, dù mang thương thế, nhưng vẫn nhanh nhẹn né tránh các đòn đánh như một chú chim nhỏ thoát khỏi lưỡi kiếm sắc bén, trong tay cậu bắn ra những chiếc châm sắt nhỏ gọn, kết liễu thêm vài kẻ địch.

Tuy nhiên, số lượng người bao vây càng lúc càng tăng. Lâm Lão và thiếu niên dần dần bị dồn vào góc, lưng tựa lưng chiến đấu, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Họ liên tục bại lui, mỗi bước càng khó khăn hơn trước cơn bão đao kiếm vây quanh.

Lâm Lão, vận hết nội lực còn lại, vung mạnh tay, quất bay những mũi tên đang lao tới. Nhưng ngay sau đó, đôi chân già nua của ông không chịu nổi, quỳ gục xuống đất. Thiếu niên vẫn đứng thẳng, gương mặt lạnh lùng dù hơi thở đã trở nên gấp gáp. Giọng nói của cậu vang lên, bình thản nhưng đầy sắc bén:

"Nếu muốn lấy mạng ta, ít nhất hãy cho ta biết lý do."

Bóng người mặc đồ đen vẫn im lặng, không ai lên tiếng. Sau đó, một nam nhân đeo mặt nạ bước lên, giọng điệu không chút cảm xúc:

"Điện hạ đã đoán được rồi còn gì? Trong nhà họ Lý, chỉ có ngài là gần cái ghế đó nhất."

Thiếu niên nhắm mắt lại một thoáng, nỗi đau xót dâng lên trong lòng, giọng nói của cậu đượm vẻ bi thương:

"Phụ Hoàng vừa băng hà, vậy mà huynh trưởng của ta không thể đợi nổi một chút sao?"

Ánh mắt cậu thiếu niên nhanh chóng chuyển thành lạnh lùng, đầy căm hận. Lâm Lão bất ngờ đứng phắt dậy, mặc dù thân thể đã gần như cạn kiệt sức lực, ông dùng hết nội lực bắt lấy nam nhân đeo mặt nạ, điểm huyệt khiến hắn không thể cử động. Thiếu niên tiến lại gần, giọng nói lạnh lẽo pha lẫn phẫn nộ vang lên, gằn từng chữ:

"G·i·ế·t ngươi, huynh trưởng ta hẳn sẽ rất tức giận... Đúng không, người mà ta từng coi là thân nhất bằng hữu?"

Nam nhân đeo mặt nạ vẫn im lặng, không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi, như thể hắn đã biết rằng thiếu niên sẽ không thực sự ra tay, hoặc có lẽ, hắn tin rằng điều đó không thể thay đổi được kết cục.

Cả không gian chìm vào một sự im lặng đáng sợ. Đám người mặc đồ đen tiến lại gần hơn, không chút lo lắng hay quan tâm đến sự sống c·hết của nam nhân đeo mặt nạ. Thiếu niên, trong một động tác dứt khoát, dùng châm sắt rạch một đường sắc ngọt trên cổ của nam nhân. Máu tươi lập tức tuôn ra như suối, nhưng nam nhân vẫn bình thản nhắm mắt lại, không hề phản kháng.

Nhìn thấy vậy, đám thích khách lập tức lao tới, nhưng chưa kịp đến gần, dưới chân họ, bom khói bỗng nổ tung, khói trắng lan tỏa khắp nơi. Trong vài giây ngắn ngủi, khi tầm nhìn trở lại rõ ràng, chỉ còn lại t·hi t·hể lạnh ngắt của nam nhân đeo mặt nạ nằm giữa đất.

Đám thích khách trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng dường như không ai quan tâm đến việc hai người chạy trốn. Họ chỉ bình thản thu thập t·hi t·hể của đồng đội, hành động gọn gàng và không chút xúc cảm, như thể nhiệm vụ chính của họ đã kết thúc, hoặc đơn giản là việc đuổi theo hai kẻ đào tẩu không còn ý nghĩa gì.

Gần đó, trên con sông mờ mịt ánh trăng, một chiếc bè nhỏ trôi lững lờ theo dòng nước, bá·m s·át bờ sông. Thiếu niên, cõng Lâm Lão trên lưng, tiến đến gần chiếc bè. Giọng nói khàn đục của cậu vang lên, đầy sự đắc chí pha lẫn mệt mỏi:

"Lái đò, còn đi không?"

Người lái đò không hề quay lại, chỉ đáp lại một cách nhàn nhạt, giọng nói mang theo ẩn ý khó đoán:

"Đi Vong Xuyên Hà, hay về Vương đô đây?"

Thiếu niên nghe thấy giọng nói ấy, một sự quen thuộc đến đau đớn dội vào tâm trí. Cậu trầm mặc, ánh mắt thoáng nét bi thương, giọng nói nặng nề vang lên trong cơn tuyệt vọng:

"Ngay cả ngươi cũng phản bội ta sao?"

Người lái đò khẽ cười, âm thanh của sự mỉa mai và chua chát:

"Điện hạ, cớ gì phải chạy trốn? Ở Vương đô, ngài tuy không tự do, nhưng vẫn có thể sống bình an trọn đời."

Thiếu niên đứng lặng, đôi mắt khép hờ, cảm giác bất lực và sự phản bội tràn ngập trong tim. Cậu bật cười, một tiếng cười tuyệt vọng, đau đớn mà không thể nói thành lời:

"Ha... ha... haa!"

Tiếng cười của thiếu niên vang lên trong đêm, hòa lẫn cùng tiếng sóng vỗ nhẹ lên mạn bè, như xé nát màn đêm tĩnh mịch.

Người lái đò cũng cười, tiếng cười mang theo sự bi thương và chấp nhận số phận. Hắn hiểu rõ thiếu niên trước mặt mình, một người thà c·hết chứ không chịu khuất phục.

Rút thanh kiếm giấu trong rổ cá cũ kỹ, người lái đò tiến gần thiếu niên, đôi mắt sắc lạnh như sắt đá:

"Điện hạ, đây sẽ là lần cuối cùng ta cùng ngài luyện kiếm."

Nói xong, hắn ném thanh kiếm về phía thiếu niên, rồi nhặt một thanh kiếm khác từ góc thuyền, sẵn sàng tiến tới. Thiếu niên nhẹ nhàng đặt Lâm Lão xuống đất, đôi mắt lấp lánh ánh lửa hận thù. Cậu cầm lấy thanh kiếm, nhanh chóng quấn chặt mảnh vải từ áo vào cán kiếm để giữ chặt nó trong tay, chuẩn bị cho trận chiến sinh tử. Đôi mắt cậu ánh lên quyết tâm, đầy hận thù nhưng cũng tràn ngập sự kiên cường.

Cả hai lao vào nhau, kiếm của họ chạm nhau tóe lửa giữa không gian tĩnh lặng của đêm tối. Thiếu niên dù có kiếm thuật vượt xa người lái đò, nhưng với trọng thương nặng nề trên cơ thể, cậu dần rơi vào thế yếu. Trong khi đó, người lái đò không ngừng khiêu khích, sử dụng những lời nói đầy mỉa mai để kích động cậu. Mỗi câu nói như thêm dầu vào lửa, khiến thiếu niên càng tức giận, nhưng điều này cũng khiến người lái đò dần để lộ ra những sơ hở.

Chờ đợi một khoảnh khắc, thiếu niên thấy được cơ hội. Với một cú vung kiếm đầy quyết đoán và chính xác, cậu đâm thẳng thanh kiếm vào trái tim của người lái đò. Hắn khựng lại, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và đau đớn, nhưng trong giây phút đó, hắn cũng phản công bằng một nhát chém mạnh vào ngực của thiếu niên, để lại một v·ết t·hương dài sâu hoắm.

Thiếu niên, dù đau đớn tột cùng, vẫn gượng đứng vững, rút kiếm ra khỏi cơ thể đối phương. Người lái đò khuỵu xuống, cuộc chiến kết thúc. Cậu nhanh chóng xé áo của người lái đò, dùng nó làm băng tạm thời để sơ cứu v·ết t·hương cho mình và Lâm Lão. Mồ hôi và máu hòa lẫn, rơi xuống mặt sông lạnh giá.

Thiếu niên vừa sơ cứu xong và đẩy chiếc bè ra sông, hi vọng rằng cuối cùng cậu có thể thoát khỏi những tai họa, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mặt nước bỗng nổ tung. Một tiếng gầm vang lên, từ dòng nước, một con rắn khổng lồ bằng nước hiện ra. Cái miệng lớn của nó đủ sức nuốt chửng không chỉ một, mà hai, thậm chí ba chiếc bè cùng lúc. Nước bắn tung tóe, bóng dáng con rắn trông thật đáng sợ trong ánh trăng mờ ảo.

Thiếu niên run rẩy, cố gắng lấy ra một bình ngọc từ trong ngực áo, nhưng khi đưa lên, cậu phát hiện bình ngọc đã bị vỡ trong trận chiến trước đó. Bên trong nó, thuốc hồi phục duy nhất mà cậu mang theo đã rơi mất, cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó vì bóng đêm quá dày đặc.

Đôi môi thiếu niên nhếch lên, cậu cười khổ, ánh mắt hiện rõ vẻ cam chịu, như thể số phận đã an bài không thể nào thoát khỏi. Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng cho c·ái c·hết, nhưng bất ngờ, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cơ thể. Tim cậu đập nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu mở mắt ra và thấy một bóng người xuất hiện giữa ánh trăng và mặt sông.

Đứng đó, Số 44 khoác trên mình bộ trang phục của Ám Dạ Vương, toàn thân quấn quanh là những làn sương đen u tối, làm anh trông như một nhân vật phản diện bước ra từ những câu chuyện đầy bí ẩn. Dáng vẻ của anh, cao lớn và kiêu ngạo, tỏa ra một sự hiện diện áp đảo. Anh vỗ tay mạnh mẽ, giọng nói vang lên đầy sự thách thức và thích thú:

"Xuất sắc, thật quá xuất sắc! Không biết ta có thể tham gia cuộc đào tẩu này không?"

Lời nói của anh chưa kịp dứt, con rắn nước khổng lồ kéo theo một bầy thủy thú khác lao tới như một cơn sóng dữ, đe dọa nhấn chìm tất cả. Nhưng Số 44 không hề nao núng, chỉ khẽ cười một tiếng lạnh lùng. Anh vẫy tay nhẹ nhàng và ngay lập tức, một cơn gió lạnh thấu xương ập đến. Trong nháy mắt, toàn bộ bầy thủy thú, bao gồm cả con rắn nước khổng lồ, đều bị đóng băng hoàn toàn. Không chỉ vậy, cả một đoạn sông dài hơn ngàn mét phía trước cũng hóa thành băng, cứng đơ và lấp lánh dưới ánh trăng, như một bức tranh siêu thực đầy vẻ uy nghiêm và quyền lực.

Thiếu niên đứng đó, kinh ngạc không thể thốt nên lời, nhìn cảnh tượng trước mắt mà gần như không thể tin được. Số 44 vẫn đứng im, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt đầy sự chiêm ngưỡng trước thành quả vừa tạo ra. Một lần nữa, anh tỏ ra vượt xa bất cứ giới hạn nào mà thiếu niên có thể tưởng tượng.

Chương 68: Tăng lên cùng "Nhân vật chính".