Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 73: Sinh hoạt (2).

Chương 73: Sinh hoạt (2).


Gần chân núi Hoa Lư, Số 44 đứng lặng nhìn theo bóng dáng Lý Tâm An và đoàn người dần khuất xa, tay khẽ vẫy như tiễn biệt nhưng ánh mắt lại đầy suy tư. Tiếng gió thổi qua những tán cây rì rào, như gợi lên một nỗi niềm khó tả trong lòng anh. Kế hoạch vốn được sắp đặt tỉ mỉ, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào dòng chảy biến hóa không ngừng của số phận.

Ban đầu, anh dự định giữ Lý Tâm An ở lại lâu hơn để cậu có thêm thời gian rèn luyện và củng cố bản lĩnh, nhưng ý kiến của Lâm Lão đã làm lung lay quyết định ấy. Người xưa nói "Mệnh số như nước chảy, khó mà cưỡng lại." mà mệnh cách của Lý Tâm An, dù đã được thăng hoa nhờ những năng lực từ Số 44, vẫn mang chữ "Họa" như một bóng mây đen ám ảnh. Trừ khi cô thực sự chạm đến đỉnh cao quyền lực, trở thành người đứng đầu thiên hạ, mới có hy vọng thoát khỏi sự xáo động của số mệnh.

Số 44 cũng cảm thấy đây là cơ hội thích hợp để đưa Lâm Lão rời xa Hoa Lư. Lão là một nhân vật bí ẩn, với sức mạnh và xuất thân khó lường, sự hiện diện của lão khiến anh luôn cảm thấy có một mối nguy ngầm ẩn sau lưng.

Với những bước đi tiếp theo trong kế hoạch lớn, nơi mà các phân thân sẽ cùng anh sắp đặt một ván cờ tinh tế, Số 44 không thể để cho bất kỳ nhân tố không kiểm soát nào tồn tại xung quanh.

. . .

Đường núi xa xăm, hai bóng người cưỡi ngựa thong thả tiến bước, bóng dáng họ mờ ảo giữa những làn sương sớm. Phía trước là một thiếu niên với vẻ lười nhác, nửa nằm nửa ngồi trên lưng ngựa, miệng ngậm cỏ xanh, tiếng huýt sáo lanh lảnh vang vọng giữa núi rừng, mang theo chút tinh nghịch và bất cần. Trên người hắn treo bảy thanh kiếm, mỗi thanh đều mang phong cách khác biệt: có một thanh mảnh khảnh như con rắn xanh uốn lượn, một thanh cứng chắc như trụ đá vững vàng, một thanh ngắn nhưng sắc bén như lưỡi dao của sát thủ, một thanh nhẹ nhàng tựa ánh trăng v·út qua đêm tối, một thanh rộng bản như trường phong, một thanh khảm vàng lấp lánh và cuối cùng là một thanh rỉ sét trông như đã kinh qua hàng trăm trận chiến khốc liệt. Mỗi thanh kiếm mang theo một câu chuyện, một ý chí riêng.

Phía sau, nam nhân tóc đen ngắn mặc bộ y phục trắng thanh lịch, đầu đội mũ rộng vành, mắt híp lại chăm chú nhìn vào cuốn sách trong tay như một thư sinh ham học. Hắn toát lên khí chất trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự uyên thâm khó lường.

Thiếu niên phía trước, vốn đã sốt ruột, không kìm được lên tiếng: "Sư phụ, chúng ta còn muốn đi đến khi nào đây? Chẳng phải ngài đã biết đối phương ở đâu rồi sao? Sao không đến gặp trực tiếp mà cứ đi vòng vo thế này?"

Nam nhân phía sau nghe vậy, từ tốn cất sách vào tay áo, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm, giọng nói như thì thầm cùng gió: "Không vội, không vội. Đối phương hiện tại chưa biết hai ta. Hơn nữa, thư mời vẫn chưa đến tay hắn, đột ngột xuất hiện e rằng có chút thất lễ. Còn nữa, trong nhà hắn vừa có một vị hàng xóm mới rời đi. Khi người đó thực sự rời xa, ta mới dám dẫn ngươi đi gặp."

Thiếu niên nghe vậy, lòng không khỏi bức bối. Dù chỉ mới hơn trăm tuổi, hắn đã đồng thời đạt đến Võ Thánh và Luật Thánh cảnh giới, được người đời tôn xưng là Tiểu Kiếm Vương. Thực lực của hắn đủ để xếp vào hàng mười cao thủ mạnh nhất thiên hạ, thế mà sư phụ lại tỏ ra e dè đến vậy. Hắn bèn hỏi tiếp, giọng đầy bất mãn: "Rốt cuộc là ai mà khiến ngài phải e dè đến thế?"

Nam nhân thoáng chần chừ, rồi mới chậm rãi đáp, giọng nói như ẩn chứa cả ngàn năm lịch sử: "Nói ra e ngươi không tin, nhưng người đó chính là khai phái tổ sư gia của chúng ta."

"Cái gì???" Thiếu niên kinh ngạc đến mức suýt ngã khỏi lưng ngựa, mắt mở to đầy bất ngờ.

. . .

Đi thêm một đoạn nữa, Lâm Lão quay đầu nhìn lại phía sau, nơi núi Hoa Lư đã chìm hẳn vào lớp sương mù dày đặc, cảnh vật trở nên mờ ảo như một giấc mơ xa xôi.

"Ông có việc gì sao, Lâm Lão?" Bên cạnh, Lý Tâm An ngạc nhiên hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Không có gì, thưa tiểu... à không, thưa thiếu gia." Lâm Lão đáp, giọng ông thoáng chút ngập ngừng trước khi nói tiếp, "Chỉ là nghĩ đã lâu lắm rồi mới có những ngày bình an thế này."

Nghe vậy, Lý Tâm An không khỏi thoáng buồn, trong đôi mắt lóe lên một tia thê lương khó giấu. Cô lắc đầu, cười nhẹ: "Không sao, ta đã quen với những ngày như vậy rồi."

Nét mặt cô đỏ bừng, rụt rè cúi đầu nói nhỏ, như một lời khẩn cầu: "Để phù hợp hơn... từ nay ông cứ gọi ta là... tiểu thư đi."

Lâm Lão nhìn cô đầy trìu mến, đôi mắt ông hiện lên vẻ yêu thương và thấu hiểu. Từ khi cô sinh ra cho đến bây giờ, ông là người luôn bên cạnh bảo vệ, theo dõi từng bước trưởng thành của cô. Gật đầu nhẹ nhàng, Lâm Lão tỏ ý đồng tình và hứa sẽ sửa lại cách xưng hô. Nhưng sâu trong lòng, một nỗi trăn trở thầm kín vẫn không ngừng gợn lên. Ông âm thầm tự hỏi. Bản thể, ngươi thực sự đang toan tính điều gì? Để ta một cái hóa thân, lại sinh ra những ràng buộc với cô bé này. Ngươi không sợ ta phản bội sao?

. . .

Thời gian trôi qua như một làn gió thoảng, chẳng mấy chốc mà đã qua mười ngày. Lý Tâm An, lúc này đang sử dụng tên giả là Lý Hương Liên, cùng Lâm Lão tiếp tục hành trình tiến về phía Hà Quốc. Đây là một quốc gia nhỏ bé, diện tích chỉ bằng một phần hai mươi của Đại Hồ Quốc, không mấy nổi danh trên bản đồ thế giới.

Hà Quốc nằm ở vùng thảo nguyên rộng lớn, khí hậu ôn hòa suốt bốn mùa, dễ chịu nhưng không có gì đặc biệt. Đất đai nơi đây không mấy màu mỡ, chỉ cung cấp đủ cho nhu cầu sinh hoạt cơ bản của dân chúng. Bên cạnh đó, tài nguyên thiên nhiên cũng khá khan hiếm, khiến cho quốc gia này khó lòng trở thành một thế lực mạnh mẽ hay gây chú ý với các nước láng giềng.

Thảo nguyên của Hà Quốc là nơi sinh sống của nhiều bộ lạc du mục, dân cư sống rải rác và duy trì lối sống cổ xưa. Cuộc sống giản dị, thanh bình nhưng cũng đầy thử thách với những người dân ở đây.

Lý Hương Liên cưỡi ngựa chậm rãi bên cạnh Lâm Lão, lắng nghe ông kể về những điều ông biết về Hà Quốc, nơi mà cô chưa từng đặt chân đến. Cô không giấu nổi sự tò mò, trong lòng tự hỏi về quá khứ của Lâm Lão, một người luôn giữ vẻ bí ẩn và dường như am hiểu mọi nơi trên đại lục này. Cô biết rằng trước khi trở thành hộ vệ trung thành của mẹ mình, ông đã phải trải qua không ít thăng trầm, từng đặt chân đến nhiều vùng đất xa lạ. Nhưng những câu chuyện ấy vẫn luôn được Lâm Lão giấu kín, chỉ để lại những manh mối mơ hồ mỗi khi ông kể về những nơi mà cô chưa từng nghe tên.

Bầu trời dần u ám, mây đen kéo đến nhanh chóng như báo hiệu một cơn mưa sắp trút xuống. Lý Hương Liên và Lâm Lão lập tức thúc ngựa, tìm đường đến một nhà trọ gần đó để tránh cơn mưa đang đến. Những quán trọ bên đường như thế này không phải là hiếm trên các con đường đến thảo nguyên, nhưng chúng thường mang đến sự không chắc chắn. Với những nơi mà lữ khách thường qua lại, hắc điếm cũng không phải là điều lạ lẫm. Cả hai không thể không đề cao cảnh giác, bởi không ai biết liệu nhà trọ này có thực sự an toàn hay lại là cái bẫy giăng ra để c·ướp đoạt tài sản và sinh mạng của những lữ khách đi qua.

Bước vào sân nhà trọ, Lâm Lão nhanh chóng đưa mắt quan sát khắp nơi, từ gian nhà chính đến những tiểu tiết như bức tường hay cây cối xung quanh. Ánh mắt ông khẽ dừng lại ở vài chi tiết nhỏ mà người thường khó lòng nhận thấy, nhưng với kinh nghiệm của ông, chúng lại cho thấy những dấu hiệu khác lạ. Lý Hương Liên cảm thấy không khí nơi đây có chút gì đó bất thường, nhưng cô không rõ liệu có phải mình đã quá n·hạy c·ảm, hay thực sự có điều gì đó đáng ngờ.

Tiếng mưa rơi ngoài hiên nhà trọ càng thêm nặng hạt, tạo thành những âm thanh rào rạt, làm không khí vốn đã lạnh lẽo càng thêm rùng mình. Lý Hương Liên đứng bên cạnh Lâm Lão, ánh mắt dò xét khắp gian phòng trống trải. Ánh đèn lờ mờ hắt lên những bóng mờ ảo, khiến mọi thứ trông như hư ảo, không thật. Bên ngoài, cơn mưa xối xả không ngừng, khiến họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến vào bên trong.

Bước qua bậc cửa, Lý Hương Liên lấy từ túi áo ra mấy viên bi màu trắng, cầm chặt trong tay như một biện pháp đề phòng. Bầu không khí trong nhà trọ quá mức yên tĩnh, lạnh lẽo đến kỳ lạ, tựa như nơi này đã lâu không có người qua lại. Cô định tiến sâu vào để kiểm tra thì bị Lâm Lão nhanh chóng giữ lại. Ông thận trọng lấy từ túi áo ra một túi nhang và vài tờ tiền âm phủ, động tác dứt khoát, như thể đã quen thuộc với những nghi lễ này từ lâu.

Lâm Lão rút ra ba cây nhang từ trong túi nhang, đưa cho Lý Hương Liên và bảo cô thắp chúng lên trước cửa. Cô làm theo lời ông, đốt nhang và cắm chúng vào bát nhang nhỏ gần cửa ra vào, sau đó đốt những tờ tiền âm phủ và thả chúng bay vào trong phòng. Ngọn lửa nhanh chóng liếm qua những tờ giấy, hóa thành tro bụi bay tán loạn vào khoảng không tối mờ trước mặt.

Ngay khi những tàn tro cuối cùng tan biến, từ trong sâu thẳm của căn phòng vang lên một giọng nói già nua, khàn đục: "Vào đi."

Lý Hương Liên thoáng giật mình khi bị Lâm Lão đẩy vào bên trong. Cảnh tượng bên trong quán trọ không khác nhiều so với những gì cô tưởng tượng - một quầy tiếp khách và khu vực dùng bữa trên tầng một. Không gian vẫn mang cảm giác kỳ bí, rờn rợn, như thể không hoàn toàn thuộc về thế giới người sống.

Cô theo Lâm Lão tiến đến quầy tiếp. Đằng sau quầy, một ông lão già nua đang ngồi, toàn thân trông già cỗi, khô héo, đôi mắt hằn lên những vết chân chim và mái tóc bạc phơ. Nhưng điều làm cô rùng mình chính là việc ông lão này, dù nhìn từ xa trông như người bình thường, nhưng khi cô đến gần hơn thì mới phát hiện thân thể hắn thực ra làm bằng giấy, chỉ có hai mặt trước và sau, giống như một bức tranh giấy sống động.

Ông lão giấy không cần cử động môi mà vẫn phát ra giọng nói già nua, khàn đục từ trước quầy tiếp: "Người sống 100, n·gười c·hết 20."

Cảm giác rợn người lướt qua da thịt Lý Hương Liên, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh khi thấy Lâm Lão trầm mặc đưa tay rút tiền trả cho ông lão giấy. Sau đó, ông dẫn cô về phòng đã được chuẩn bị cho cả hai.

Khi cánh cửa phòng khép lại sau lưng họ, Lâm Lão mới lên tiếng, giọng ông đầy sự cẩn trọng: "Tiểu thư, không biết nơi đây là âm dương nhà trọ do Câu Hồn Sứ Giả tạo ra, chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho người âm. Người sống cũng có thể ở, nhưng không thể lưu lại quá lâu, nếu không thọ mệnh sẽ bị tổn hại."

Lâm Lão nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh nghiệm, rồi nhẹ nhàng bổ sung: "Nơi đây cũng tính là một cái chợ đen của giới âm phủ. Lát nữa, ta sẽ dẫn ngài đi xem. Nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được lạc bước hay dính líu quá sâu vào việc của người âm."

Hai người chuẩn bị kỹ càng và nghỉ ngơi một lát trước khi xuống lầu. Khi đã sẵn sàng, Lâm Lão ra hiệu cho Lý Hương Liên đi theo ông. Tại tầng một, ông đưa cho người giấy vài miếng vàng đen. Người giấy gật đầu, ra hiệu cho hai người theo sau. Bất ngờ, từ hư không xuất hiện một cầu thang dẫn thẳng xuống lòng đất.

Họ bắt đầu đi theo con đường tối tăm, hành lang dường như kéo dài vô tận, như thể đang đi xuống tận sâu lòng đất. Sau một hồi đi bộ, Lý Hương Liên cuối cùng cũng thấy ánh sáng le lói ở cuối con đường. Nhưng khi bước ra, cô ngạc nhiên nhận ra mình lại quay về tầng một của nhà trọ. Cô sững sờ, nhưng lập tức nhận ra có điều gì đó khác biệt: không gian vốn vắng lặng nay đã chật kín người, nhưng có một cảm giác kỳ quái không thể nhầm lẫn - dường như họ không phải là người thật.

Lâm Lão chỉ tay ra ngoài cửa sổ, Lý Hương Liên nhìn thấy một cảnh tượng khác thường. Bên ngoài giờ đây là một thị trấn nhộn nhịp, sắc trời xanh tro pha lục sắc kỳ dị, những bóng người qua lại đều không có hình dáng cố định, như thể mỗi cá nhân đều đang che giấu thân phận thực sự của mình.

Nhận thấy sự khác biệt, Lý Hương Liên liền rút từ trong túi ra hai chiếc mặt nạ, đưa cho Lâm Lão một cái. Đây là một trong những món đồ mà sư phụ cô đã đưa cho trước khi rời khỏi núi, có thể biến đổi hình dạng người đeo thành một loài động vật. Lý Hương Liên chọn chiếc mặt nạ hình mèo và ngay lập tức biến thành một miêu nhân, thân hình nhỏ nhắn hơn, gọn gàng, linh hoạt. Lâm Lão thì đội lên chiếc mặt nạ hình gấu và hóa thành một hùng nhân mạnh mẽ, uy nghi.

Cô tò mò ngắm nhìn thân thể mới của mình, cảm nhận sự linh hoạt mà chiếc mặt nạ đem lại. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô sử dụng mặt nạ này, nhưng Lý Hương Liên vẫn không ngừng thắc mắc về việc làm thế nào sư phụ có thể tạo ra một món đồ kỳ diệu đến vậy. Đúng lúc đó, khi thân thể cô thu nhỏ lại, một sinh vật trốn trong ngực cô chợt cựa mình tỉnh dậy, khiến cô cảm thấy một chút khó chịu.

Lý Hương Liên khẽ trách: "Tiểu Bạch, đừng q·uấy r·ối." Tuy nhiên, sinh vật kia dường như không thèm để ý lời của cô, tiếp tục ngọ nguậy rồi rất nhanh, một cái đầu nhỏ màu trắng ló ra. Từ ngực cô, một con chồn sương tuyết lông trắng muốt nhảy ra, lao nhanh vào thị trấn. Cô chợt muốn đuổi theo nhưng lại chần chừ. Cô biết rõ Tiểu Bạch nhanh nhẹn thế nào và cũng hiểu rằng mình khó lòng bắt kịp nó, không khéo còn gây thêm phiền toái.

Lâm Lão chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục dẫn đường, bước chân vẫn ung dung, không hề lo lắng. Lý Hương Liên cũng theo sau, ánh mắt vẫn tò mò quan sát khắp nơi. Chợ âm dương này quả thật kỳ lạ, mỗi sạp hàng đều bán những món đồ khác thường, có nơi bày bán thuốc kỳ bí, nơi lại treo những lá bùa chú với đủ loại ký tự cổ quái. Đôi khi, cô còn thấy những bóng hình mờ ảo đang trao đổi, nói cười, tựa như những người mua kẻ bán ở chợ thông thường, nhưng tất cả đều mang vẻ gì đó mơ hồ và hư ảo, như thể chúng đến từ thế giới khác.

Lý Hương Liên đi qua những gian hàng, mặc dù vô cùng tò mò nhưng cô chỉ nhìn ngắm chứ không mua. Cô hiểu rằng trong một nơi kỳ lạ như thế này, không thể tùy tiện động vào những thứ mà mình không biết rõ. Thậm chí có những món đồ thoạt nhìn rất hấp dẫn nhưng ẩn giấu nguy hiểm.

Tiếng chuông lớn vang lên khắp chợ âm dương, âm thanh vang vọng như muốn xé toạc bầu không khí u ám. Đám người trong chợ lập tức tản ra, kẻ chạy trốn, người lánh đi một cách vội vã. Lâm Lão ngay tức khắc kéo tay Lý Hương Liên, gấp gáp rời khỏi khu vực chính giữa. Ông không kịp giải thích, chỉ vội vã đưa cô đi tìm nơi an toàn. Cả hai vừa di chuyển vừa trông thấy một đoàn quân hùng hậu xuất hiện, số lượng quân lính có đến vài ngàn người. Những binh sĩ đó mặc giáp đen, dáng vẻ như những âm binh từ địa ngục tràn ra, bước đi đầy kiên cường và lạnh lùng.

Lý Hương Liên theo chân Lâm Lão, len lỏi qua những góc tối. Cô nhìn về phía trung tâm, nơi đám âm binh đang dựng một cột thông báo lớn, trên đó có dán những tờ cáo thị. Lý Hương Liên chú ý thấy mọi người dừng lại trước cột thông báo, thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao. Tò mò, cô ghé tai nghe lén vài câu chuyện xung quanh và biết được rằng cái tên trộm đang bị truy nã đã đánh cắp một bảo vật từ âm phủ. Theo lời đồn, món đồ này không phải là thứ quý giá gì của âm phủ, nhưng lại mang ý nghĩa biểu tượng vô cùng lớn, khiến các thế lực ở nơi này không thể làm ngơ.

Ban đầu, Lý Hương Liên không có ý định tham gia vào vụ việc. Quân đội của âm phủ đủ mạnh để khuấy động cả chợ âm dương và tung ra một lực lượng lớn như vậy để truy lùng, chứng tỏ thế lực đứng sau việc này không hề nhỏ. Ngay cả họ còn chưa tìm ra được k·ẻ t·rộm thì cô cũng khó lòng có manh mối nào. Tuy nhiên, khi mắt cô lướt qua chân dung được vẽ trên tờ cáo thị, tim cô đột ngột đập nhanh hơn. Trên đó là hình ảnh của một người mà cô nhận ra, một trong bốn người mà lão sư đã nhắc đến và muốn cô mời đến học tại núi Hoa Lư.

Chương 73: Sinh hoạt (2).