Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Sinh hoạt (3).

Chương 74: Sinh hoạt (3).


Lý Hương Liên đang đứng giữa dòng người đông đúc của chợ âm dương, trong lòng bối rối vì tin tức bất ngờ về nhân vật được truy nã mà lão sư muốn cô mời. Cô thầm tính toán các cách để tiếp cận thêm thông tin, nhưng tâm trí vẫn không ngừng lo lắng về việc liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không.

Ở một nơi khác, dưới chân ngọn núi xa xăm, một người đàn ông trung niên dáng vẻ tiều tụy bước từng bước mệt mỏi. Đôi mắt hắn nhìn lại dãy núi phía sau, nơi tọa lạc của môn phái mà hắn từng gắn bó. Đó là mái nhà mà suốt hai mươi năm qua hắn đã dốc lòng phụng sự. Gần một phần ba cuộc đời mình, hắn sống vì nó, phục vụ nó, nhưng giờ đây, khi bị vu oan tội danh s·át h·ại đồng môn, chỉ còn là một kẻ bị phế võ công, đuổi khỏi sư môn trong tủi hổ. Tiếng thở dài não nề thoát ra, hòa vào tiếng gió rít lạnh lẽo quanh đỉnh núi.

Trong giây phút đau thương, hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Hắn nhanh chóng quay lại, cảnh giác. Kẻ đến là một người từng là sư đệ của anh, vẻ mặt thoáng bối rối, giọng nói khẽ khàng: "Lam sư huynh, trước đây huynh từng chiếu cố tiểu đệ rất nhiều. Tiểu đệ không thể làm gì hơn, chỉ có ít lương thực và chút bạc lẻ, mong huynh đừng chê."

Nam nhân trung niên im lặng, trong đôi mắt vẫn đầy vẻ hoài nghi. Cả đời bôn ba, hắn đã nếm đủ cay đắng, chẳng thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai lúc này. Sư đệ thấy hắn không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đặt túi đồ xuống đất rồi quay người bước đi. Khi đã đi xa vài bước, gã dừng lại, nói vọng lại như vừa nhớ ra điều gì: "Lam sư huynh, thượng lộ bình an. Tiểu đệ không rõ sự tình này đúng sai nhưng nếu huynh không có chỗ nào đi, có thể thử đến núi Hoa Lư của Đại Hồ Quốc xem. Nghe nói gần đây ở đó có tiên nhân xuất hiện, thu nhận đệ tử truyền thụ công pháp."

Người đàn ông trung niên đứng lặng, mắt dõi theo bóng dáng sư đệ dần khuất xa. Nhìn túi lương thực và tiền bạc vẫn nằm đó, hắn chần chừ không nhặt lên, chỉ lẩm bẩm: “Núi Hoa Lư...” Cái tên này không ngừng lặp lại trong đầu hắn như một tia hy vọng mong manh giữa màn đêm tối mịt.

. . .

Ven bờ sông hoang vắng, một thư sinh chật vật bám lấy cành cây, đôi tay run rẩy vì lạnh và kiệt sức, cuối cùng cũng kéo được thân mình ướt sũng vào bờ. Sau vài tiếng ho lụ khụ, thư sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập lòng biết ơn hướng về phía người tiều phu đã cứu mình khỏi dòng nước xiết. Lão tiều phu, gương mặt nhăn nheo nhưng đôi mắt vẫn sáng, chỉ mỉm cười khiêm tốn, khẽ bảo rằng đó chỉ là việc nên làm, không đáng phải bận tâm. Nhưng thư sinh vẫn kiên quyết xin được đền ơn cho ân cứu mạng này.

Trước sự cương quyết của thư sinh, lão tiều phu thoáng lưỡng lự, rồi như có điều khó nói, chậm rãi mở lời: “Nếu tiên sinh thật lòng muốn báo đáp, xin hãy giúp tôi một chuyện này…” Giọng lão chậm lại, trầm và chất chứa lo âu. Nhìn bộ dáng thư sinh trí thức, sạch sẽ, lão có vẻ cũng ngại ngần, như thể chưa dám mong người đối diện sẽ thật sự đồng ý.

Thư sinh nghe lão nói vậy, lập tức quỳ xuống, cúi đầu tạ ơn lần nữa, khẩn thiết xin lão cứ nói. Ân cứu mạng, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thư sinh tự nhủ không thể không báo đáp.

Lão tiều phu ngập ngừng hồi lâu, rồi dần cất giọng kể, ánh mắt rũ xuống và giọng nói chất chứa khổ đau: lão từng là một thương nhân khá có tiếng trong thành, nhưng chỉ một chuyến đi chơi cùng gia đình, một d·ịch b·ệnh lạ bỗng từ đâu tràn tới khiến cả gia đình lão lần lượt q·ua đ·ời. Mặc cho mọi nỗ lực, mọi tiền tài đều dồn vào cứu chữa, sinh mạng những người thân vẫn dần vuột khỏi tay lão. Giờ đây, lão chỉ còn lại một cháu gái, sức khỏe yếu đuối như ngọn nến trong gió. Mấy ngày nay, bệnh tình cháu gái lại trở nặng, lão nghe đồn rằng trên núi Hoa Lư xa xôi có vị thần y bậc nhất.

Giọng lão khàn đi, như cố đè nén xúc động, nói rằng tuổi già và sức lực của mình không còn đủ để lên đường tìm thuốc. Nếu thư sinh thật sự muốn giúp, lão mong thư sinh có thể lên núi cầu một thang thuốc cho cháu gái. Còn về tiền thuốc, lão nói bằng mọi cách sẽ lo được để gửi thư sinh sau.

Thư sinh nghe xong, mắt thoáng ánh lên lòng cảm thông sâu sắc, rồi không chút chần chừ, sửa soạn lại cặp sách đã sờn cũ, khẳng khái đáp lời, hứa sẽ tìm bằng được thuốc cho cháu gái lão tiều phu. Lão tiều phu nhìn theo bóng thư sinh bước xa dần, trong mắt dường như vừa le lói hy vọng nhưng vẫn xen lẫn một nỗi lo âu khó giấu, bởi vị thần y nơi núi thẳm kia dù là truyền thuyết hay sự thật, cũng quyết định không chỉ sinh tử của đứa cháu gái, mà cả vận mệnh của ông lão trong những năm tháng cuối đời.

. . .

Núi Hoa Lư, dưới ánh nắng nhạt của buổi sớm, Số 44 cầm trên tay Đế Vương Pháp Nhãn, ngón tay mân mê những đường nét phức tạp của nó, đôi mắt sắc bén lộ vẻ trầm ngâm.

Võ Đế Di Vật, gọi là một vật phẩm thì chưa đủ chính xác, nó giống như một cơ chế sàng lọc của thế giới, tựa như bàn tay vô hình của định mệnh. Trải qua nhiều lần bị phá hủy và tái sinh, di vật này lại xuất hiện, thậm chí không lâu sau khi Đế Vương Pháp Nhãn trước bị Lý Tâm An hấp thu, một phiên bản khác của nó lại tìm đến đây. Điều khiến Số 44 thực sự tò mò là lý do nào đã dẫn dắt nó quay lại núi Hoa Lư.

“Hắt xì…” Anh chợt hắt hơi, đôi mắt ánh lên nét cảnh giác. Thoáng nhìn quanh, anh không cảm thấy điều gì đặc biệt, nhưng một linh cảm không tên như đang gợn lên trong anh. Mỗi khi cảm giác này xuất hiện, anh thường có linh tính mình bị người khác tính kế. Anh dò hỏi vài phân thân khác nhưng không ai cảm nhận được điều tương tự. Thở dài bỏ qua, Số 44 cũng không bận tâm nhiều, tại núi Hoa Lư, anh có thể toàn lực chiến đấu mà không phải lo lắng về sự trừng phạt từ thế giới xung quanh.

Số 44 chưa từng tự xưng mình là bậc thầy tính toán, mà cũng không có ý định hoàn toàn ỷ lại vào đoán mệnh. Bởi anh hiểu rõ thế giới này còn có nhiều kẻ chuyên nghiệp ở phương diện đó, sống hàng ngàn năm, tâm kế sâu xa đám hồ ly già. Trước bọn họ, anh chỉ có thể tin vào sức mạnh thực sự của mình như một điểm tựa duy nhất.

Gió bấc thổi về, vài bông tuyết chầm chậm rơi xuống, báo hiệu những ngày cuối năm đã đến. Số 44 nhìn ra ngoài trời, lòng thoáng tràn ngập mong đợi rằng Lý Tâm An sẽ nhanh chóng trở về, kịp đón một cái Tết đoàn viên. Ở Ma Pháp Đại Lục, anh vốn chưa từng quen với việc này, một phần vì luôn sống trong lo âu và cẩn trọng, một phần vì không biết bắt đầu từ đâu để tổ chức một ngày lễ ý nghĩa. Nhưng ở thế giới này thì lại khác. Tập quán đón năm mới của nơi đây có gì đó gợi nhắc anh về quê hương cũ, làm dấy lên trong anh một cảm giác bình yên hiếm hoi.

Lần đầu tiên từ khi đặt chân đến vùng đất này, anh nghĩ đến việc tổ chức một bữa tiệc, có lẽ là một lễ đón Tết giản dị nhưng đủ để ghi dấu một ký ức đáng nhớ. Dù anh sẽ còn lưu lại đây một thời gian dài, nhưng khoảnh khắc cuối năm này có lẽ là lúc thích hợp để mọi thứ ngưng đọng lại trong sự đoàn tụ và ấm áp, như một kỷ niệm mới của riêng anh.

. . .

Lý Hương Liên vội vàng theo sau Lâm Lão rời khỏi khu chợ âm dương, ánh mắt vẫn thoáng hoang mang nhìn vào tờ truy nã trong tay, nơi in rõ khuôn mặt người mà cô được giao nhiệm vụ tìm kiếm. Những thông tin về bốn người đặc biệt mà lão sư cô muốn cô mời gia nhập vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ, dường như chỉ một phần được lão sư tiết lộ.

Lâm Hạc Quân, thuở nhỏ đã sinh ra với dị tật trên hai bàn tay, mỗi tay sáu ngón. Bị cha mẹ mình bỏ lại trước cổng chùa, lớn lên trong cô độc và khốn khó, đến khi tròn mười tuổi liền rời bỏ chốn thanh tịnh để quay về phàm trần, sống kiếp ăn mày. Nhưng rồi vào tuổi hai mươi hai, hắn đ·ã c·hết một lần, chỉ để rồi trong cùng năm đó, bằng một cách nào đó, hắn sống lại.

Những thông tin kỳ dị này làm cô bối rối. Tuy không hiểu hết ý nghĩa, nhưng lời lão sư cô luôn dặn rằng, chỉ cần gặp người ấy, cô sẽ tự khắc hiểu. Cô lặng lẽ siết chặt tờ truy nã trong tay, lòng tự nhủ dù khó khăn đến đâu, nhiệm vụ này nhất định sẽ được hoàn thành.

Lý Hương Liên trầm ngâm với những thông tin hiếm hoi mình có được. Đối tượng mà cô phải tìm kiếm đã đánh cắp một món đồ gọi là “Sổ Sinh Tử.” Chỉ nghe tên thôi cũng đủ gợi lên sự nghiêm trọng và kỳ bí, nhưng thực tế, đây chỉ là một quyển sổ ghi lại tên tuổi, nơi chốn sinh tử của những người thuộc một khu vực nhất định, khác xa với Sổ Sinh Tử thực sự do các vị Diêm Vương nắm giữ. Suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa thể rõ ràng hơn, cô quay sang trao đổi với Lâm Lão để tìm kiếm manh mối khác.

Lâm Lão nhấp một ngụm trà, đôi mắt đầy kinh nghiệm lộ vẻ trầm tư, khẽ cất lời kể về những truyền thuyết liên quan đến Sổ Sinh Tử mà ông từng nghe. Ông nhắc đến một câu chuyện đặc biệt về Hà Quốc, nơi mà sắp tới cô và ông dự định đến. Theo lời đồn, ở đó người dân thường thờ phụng Lang Thần, một vị thần cai quan c·ái c·hết, trong tay thần từng có một quyển sách da ghi lại tội lỗi các sinh linh trước khi c·hết nhưng về sau lại bị mất đi, không rõ nguyên nhân.

Suy nghĩ một hồi, cả hai đều thống nhất rằng hành trình tới Hà Quốc có thể là bước khởi đầu tốt nhất. Tuy biết đây chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn, Lý Hương Liên vẫn không khỏi dâng lên hy vọng rằng sẽ khám phá được manh mối để gặp được người mà lão sư muốn cô tìm.

Chương 74: Sinh hoạt (3).