Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Bệnh lạ cùng mơ.

Chương 75: Bệnh lạ cùng mơ.


Dưới ánh nắng vàng rực rỡ phủ khắp thảo nguyên mênh mông của Hà Quốc, Lý Hương Liên nhạy bén cảm nhận từng ngọn gió khô nóng từ xa thổi đến. Để thích nghi với khí hậu khắc nghiệt, cô đổi sang bộ y phục trắng nhẹ nhàng, khoan khoái dưới ánh trời. Ngồi trên lưng ngựa, cô chăm chú lắng nghe Lâm Lão đang truyền đạt những hiểu biết về vùng đất xa lạ này.

"Hà Quốc là vùng đất của hơn hai mươi bộ lạc, trong đó có ba bộ lạc lớn nắm giữ vai trò chủ chốt là Lu Cốt, Ti Xam và Na Hoa." Lâm Lão trầm ngâm, ánh mắt xa xăm nhìn qua vùng cỏ xanh trải dài. "Mỗi bộ lạc lại thờ cúng một vị thần, tạo nên sự phân biệt rõ rệt trong văn hóa và chức năng."

Ông ngừng lời, để Lý Hương Liên ghi chép, rồi tiếp tục giải thích: "Lu Cốt, bộ lạc lớn nhất và mạnh mẽ nhất, tôn thờ Lang Thần, vị thần của sức mạnh, lòng dũng cảm, chiến đầu và c·ái c·hết. Họ được biết đến là những chiến binh dũng cảm nhất của thảo nguyên, chuyên đảm nhiệm việc săn bắt và bảo vệ biên cương. Còn Ti Xam thì thờ Xà Thần, chủ yếu lo việc chăn nuôi và chữa bệnh nhờ sự thành thạo về dược liệu. Cả hai bộ lạc đều tôn kính các vị thần của họ như nguồn sức mạnh và sự che chở. Na Hoa thì khác biệt, thờ Thảo Thần và nổi danh với nghề trồng trọt cùng kỹ năng giao thương thành thạo. So với mình hai cái hàng xóm khó gần, nó càng ưa thích khách đến thăm.”

Ông ngừng lại một chút, rồi hạ giọng, vẻ hồi tưởng: "Mối quan hệ giữa ba bộ lạc này là sự hòa hợp khó giữ, vừa hợp tác lại vừa đối địch, như các dòng nước đan xen chảy. Cứ mỗi mười năm, Hà Quốc lại tổ chức lễ bầu chọn Thảo Nguyên Vương. Người được chọn sẽ đứng đầu thảo nguyên, nắm giữ quyền lực lớn lao, qua đó bộ lạc chiến thắng sẽ được ưu ái muôn phần. Trong hai mươi năm qua, Ti Xam đã liên tục chiến thắng, giữ vững danh hiệu này."

Sau cùng, ông nhìn về phía xa, giọng chậm rãi: "Lễ bầu chọn năm nay sẽ diễn ra sau mười hai ngày nữa. Ta đã từng có dịp tham gia lễ hội này khi còn trẻ, tuy không được chọn, nhưng nhờ vậy mà kết bạn với vị chủ mẫu của Na Hoa. Bằng vào ta quan hệ có thể giúp tiểu thư mở lời thuận lợi hơn nếu cần tìm người tại Hà Quốc.”

Lý Hương Liên nhẹ nhàng xếp gọn quyển sổ ghi chép vào túi. Ghi nhật ký trên hành trình là thói quen đã lâu của cô, cũng là lời dặn dò cẩn trọng ghi chép các bài học trên đường từ thầy cô.

Xa xa, những túp lều đỏ trắng dần hiện lên, biểu thị rõ ràng lãnh thổ của Na Hoa bộ lạc. Một nhóm người cưỡi bò tiến đến chặn đường họ. Lâm Lão nói vài câu bằng tiếng bộ lạc, rồi từ từ rút ra một con dao xương nhỏ - tín vật của ông. Sau khi kiểm tra tín vật, nhóm người gật đầu ra hiệu cho phép họ đi qua. Lâm Lão quay sang cô, giải thích ngắn gọn những gì vừa nói, cô gật đầu, tự nhủ hài lòng khi thấy những ngày khổ luyện học ngôn ngữ bộ lạc của mình thực sự hữu ích.

“Chủ mẫu của Na Hoa bộ lạc đang bận họp.” ông cười khẽ, “nhưng bà nhắn lại rằng chúng ta có thể dạo quanh và làm quen với khu vực trước, lát nữa bà sẽ đích thân tiếp đãi.”

Vừa xuống ngựa, một cô gái có làn da rám nắng tiến đến chào đón họ. Trên gương mặt cô là những đường hoa văn trắng mô phỏng hình cây lúa, vẽ khéo léo trên đôi má cao và vầng trán, tạo nên vẻ đẹp mạnh mẽ mà hài hòa. Cô mặc một bộ y phục từ da và lông thú màu nâu vàng, khâu chặt chẽ mà không kém phần mềm mại. Đôi mắt cô gái, sắc sảo mà hiền hòa, lóe lên một tia hiếu khách. “Chủ mẫu có nhắn rằng các vị đã trải qua một chặng đường dài, chắc hẳn rất mệt mỏi.” cô gái cất lời với giọng ấm áp. “Mời hai vị nghỉ ngơi và thăm quan quanh đây một chút trước khi gặp mặt bà ấy.”

Lý Hương Liên gật đầu, lòng tràn ngập tò mò, nhìn quanh khung cảnh bộ lạc với ánh mắt thích thú. Cô gái trẻ tự giới thiệu tên mình là Năng Nga, một thương nhân trong bộ lạc và bắt đầu dẫn họ đi dạo qua những khu trại sôi động. Từng túp lều của người bộ lạc đều thấp thoáng mùi của da thú và hương cỏ khô thoang thoảng, giữa không khí ngập tràn sự bận rộn nhưng ấm áp. Thỉnh thoảng, có người ngẩng đầu lên nhìn họ, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ. Trẻ nhỏ cười đùa, chạy nhảy giữa các lều trại, những người phụ nữ ngồi nhóm bếp, còn những người đàn ông cao lớn đi lại, mang trên vai những bộ lông thú đồ sộ, biểu trưng cho sự cần mẫn của người Na Hoa.

Qua vài dãy trại, họ đến khu chợ nhỏ của bộ lạc, nơi bày bán những sản phẩm thủ công độc đáo, từ vòng tay, dao găm chạm khắc tinh xảo, cho đến các loại thảo dược được bọc cẩn thận trong lá khô. Năng Nga kiên nhẫn dừng lại giới thiệu từng món đồ, nở nụ cười mộc mạc và tự hào mỗi khi nhắc đến những sản phẩm truyền thống của bộ lạc. Lý Hương Liên khẽ mỉm cười, hứng thú tìm hiểu từng món, đôi tay khẽ chạm vào các món trang sức và dao găm trạm trổ họa tiết phức tạp, lòng ngập tràn thán phục trước sự tinh tế và tài hoa của người dân nơi đây.

Đang lúc tham quan, một người chạy tới tìm Năng Nga, vẻ mặt căng thẳng. Sau khi trao đổi vài câu, Năng Nga quay lại xin lỗi Lý Hương Liên và Lâm Lão, bảo rằng có chút việc cần xử lý, rồi nhờ một người khác dẫn họ đến căn lều dành cho khách. Người hướng dẫn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rời đi ngay sau khi đưa họ vào trong.

Lý Hương Liên và Lâm Lão bước vào, làm như đang thu xếp đồ đạc. Sau một lúc, Lâm Lão cẩn thận thì thầm: "Không có ai theo dõi."

Họ đã nhận ra trong bộ lạc này có nhiều điều bất thường. Lý Hương Liên lấy cuốn sổ ghi chép ra, cẩn thận viết lại những gì cô quan sát thấy. Đầu tiên là số lượng lớn các thùng chứa nước được đặt khắp nơi. Ban đầu cô nghĩ chúng để đề phòng h·ỏa h·oạn, nhưng số lượng quá nhiều, đến mức chắn cả một số lối đi, khiến không gian trở nên chật hẹp - điều này chẳng hề phù hợp nếu mục đích thực sự là để đề phòng lửa.

Tiếp theo, trang phục của người trong bộ lạc cũng khiến cô chú ý. Quần áo họ rộng rãi quá mức và thường dễ bị tụt xuống, như thể được thiết kế để cởi bỏ ngay lập tức. Cảm giác này thật khác thường, cô tự hỏi liệu có lý do nào đặc biệt phía sau.

Không chỉ vậy, người trong bộ lạc dường như duy trì khoảng cách với nhau một cách rõ ràng, như thể bản năng khiến họ cảm thấy cần tránh xa nhau để đảm bảo an toàn.

Ngoài ra, số lượng người tuần tra cũng quá nhiều so với một bộ lạc lớn như Na Hoa. Đáng lẽ, vào thời điểm này, họ không cần phải tổ chức việc tuần tra dày đặc như vậy, việc lẽ ra chỉ xuất hiện khi có nguy cơ t·ấn c·ông, nhưng không hề thấy dấu hiệu báo động nào từ phía bên ngoài.

Lâm Lão ngồi bên cạnh lắng nghe phân tích của cô, rồi khẽ gật đầu, bổ sung thêm một vài quan sát mà ông nhận ra nhưng cô chưa kịp để ý, giúp bức tranh về những điều kỳ lạ ở Na Hoa dần rõ ràng hơn.

Trời đã tối hẳn, bóng đêm bao phủ lên khắp bộ lạc nhưng vị chủ mẫu vẫn không thấy tăm hơi, khiến Lý Hương Liên và Lâm Lão quyết định ăn nhẹ rồi sẽ đi tìm Năng Nga hỏi thăm tình hình. Tuy nhiên, ngay lúc họ vừa định ra ngoài, âm thanh ồn ào cùng tiếng hô hoán vọng đến từ phía xa.

Cả hai toan rời khỏi lều thì ngay lập tức bị một nhóm lính canh tiến đến cản lại. Một trong những lính canh cúi đầu chào rồi nghiêm giọng nói:

"Hai vị khách cứ an tâm nghỉ ngơi. Bên ngoài vừa có chút rắc rối, một đ·ám c·háy nhỏ nhưng đã được kiểm soát. Không cần phiền quý vị phải tham gia."

Dù lời nói có chút vô tình, thái độ bình tĩnh nhưng cả Lý Hương Liên và Lâm Lão đều nhận ra giọng nói của người lính có phần căng thẳng, thậm chí còn ẩn chứa nét dè dặt khó giấu. Hiểu ý, Lý Hương Liên gật đầu rồi quay trở lại trong lều cùng Lâm Lão, như thể mọi chuyện không có gì bất thường.

Đến khi đêm đã khuya, trong bóng tối tĩnh mịch, Lâm Lão khẽ hỏi ý Lý Hương Liên về việc lén ra ngoài dò xét. Sau chút suy tư, cô gật đầu tán thành và cả hai nhẹ nhàng lẩn ra khỏi lều, bước chân im ắng trên nền đất để tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào. Màn đêm bao trùm bộ lạc, không khí se lạnh mang theo mùi tro tàn nhẹ phảng phất, báo hiệu sự kiện vừa xảy ra. Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, soi rọi bóng dáng hai người đang tiến đến khu trung tâm bộ lạc.

Dù bộ lạc Na Hoa ban ngày tràn đầy sức sống nhưng giờ đây tĩnh lặng lạ thường, như bị vùi trong bầu không khí bất an vô hình. Cả hai nép mình sau những lều trại và bụi cây, cẩn trọng quan sát. Phía xa xa, nơi v·ụ c·háy đã được dập tắt, những bóng người thấp thoáng cử động, lửa trại còn lấp lánh tàn lửa đỏ rực như than hồng sắp lụi.

Bất chợt, Lý Hương Liên nhận ra một toán lính canh đang vây quanh khu vực đó, dường như không để ai bén mảng lại gần. Đặc biệt hơn, tất cả họ đều cúi đầu lầm lì, chẳng ai cất tiếng, chỉ có vài người khe khẽ trao đổi điều gì đó, thái độ đầy căng thẳng.

Đưa mắt nhìn Lâm Lão, cô khẽ thì thầm:

"Họ giống như đang che dấu điều gì đó liên quan đến đ·ám c·háy."

Lâm Lão gật đầu, đôi mắt ông lộ vẻ suy tư. Ông khẽ nói: "Nếu đây là một t·ai n·ạn bình thường, chắc chắn đã không có đội lính túc trực như vậy. Rất có thể có điều gì lớn hơn… Có lẽ chủ mẫu bộ lạc hoặc một số cao tầng trong bộ lạc đang gặp phải vấn đề."

Đang lúc hai người toan tiến đến gần hơn, Lý Hương Liên chợt nghe thấy tiếng xì xào từ một nhóm người lướt qua bên cạnh, khiến cô lập tức nép sát vào bóng tối. Cô nhanh chóng nhận ra trong đó có Năng Nga, đang hối hả đi cùng hai lính canh. Gương mặt cô ta ẩn hiện nét lo lắng, đôi mắt nhìn quanh như để cảnh giác. Họ dừng lại gần một lều trại lớn, bên ngoài có dựng một bức màn che cao, gần như cản mọi tầm nhìn vào bên trong.

Lý Hương Liên và Lâm Lão trao đổi ánh mắt, rồi cả hai từ từ lách mình men theo bóng cây cối gần đó, tiếp cận nhóm người. Khi đến gần, giọng Năng Nga vang lên, giọng điệu đầy cẩn trọng:

"Phải giữ kín chuyện này, không được để lộ ra ngoài bộ lạc. Tình hình hiện tại đã rất nghiêm trọng, nếu để các bộ lạc khác biết… thì chúng sẽ không bỏ qua cho ta."

Một trong hai lính canh gật đầu đáp: "Chúng tôi sẽ kiểm soát chặt chẽ, không để ai ra vào tự do. Nhưng nếu bệnh lạ này thực sự không ngăn chặn được, liệu có nên nhờ người ngoài giúp đỡ không?"

Năng Nga giật mình, đôi mắt lóe lên sự kiên quyết, cô nói nhanh: "Tuyệt đối không được! Chúng ta đã gần đến kỳ bầu chọn Thảo Nguyên Vương, không thể để bất kỳ yếu tố nào làm ảnh hưởng đến uy tín của Na Hoa."

Lý Hương Liên nghe đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề. Bệnh lạ? Cô quay sang nhìn Lâm Lão, đôi mắt ông thoáng chút sững sờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tĩnh. Nhẹ nhàng rút lui khỏi chỗ nấp, Lâm Lão thì thầm:

"Tiểu thư, xem ra chuyến đi này không hề đơn giản. Bệnh dịch trong bộ lạc quả là một vấn đề nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến cả nền tảng quyền lực của họ. Chúng ta cần phải điều tra kỹ lưỡng hơn, nhưng cần cẩn thận, bộ lạc sẽ không nương tay nếu phát hiện chúng ta biết quá nhiều."

Lý Hương Liên quay lại lều nghỉ ngơi, khi ngủ say, cô bất chợt mơ thấy toàn bộ bộ lạc chìm trong biển lửa đỏ rực. Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng gào thét và khói bụi mịt mù ngập tràn giấc mơ khiến cô giật mình tỉnh lại, tim đập thình thịch. Nhận ra trời đã sáng, cô xoa đầu, thấy Lâm Lão vẫn ngủ say bên cạnh, quyết định đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành và tập thể d·ụ·c.

Nhưng khi bước ra ngoài, con đường vốn luôn nhộn nhịp người qua lại giờ đây lại vắng tanh một cách kỳ lạ. Không có ai, không một tiếng động, chỉ có sự tĩnh lặng đến rợn người. Cô cẩn thận đánh giá xung quanh, nhận thấy mọi thứ dường như trở nên khác biệt, như thể bị phủ lên bởi một lớp màn sương huyền bí.

Ngay lúc đó, một sức mạnh bí ẩn từ sâu trong bộ lạc bắt đầu thu hút cô, tựa như một lời kêu gọi vô hình. Cô cảm nhận được sự thôi thúc mãnh liệt, như có một thế lực nào đó đang chờ đợi và muốn cô đến gần hơn. Cố giữ bình tĩnh, Lý Hương Liên quyết định bước theo tiếng gọi đó.

Càng đi sâu vào bộ lạc, Lý Hương Liên càng cảm nhận được bầu không khí kỳ quái bao trùm xung quanh. Những túp lều hiện ra trong tầm mắt giờ đây giống như đổ nát, với những lớp bụi phủ dày, mang đến một cảm giác lạnh lẽo và rờn rợn. Âm thanh thoảng qua trong gió nghe như tiếng ai đó thì thầm, mờ ảo nhưng lại vô cùng rõ ràng trong tâm trí cô, khiến cô bất giác rùng mình.

Lý Hương Liên tiến sâu vào trong, cuối cùng dừng bước trước đền thờ Thảo Thần. Buổi sáng, Năng Nga từng nói qua về nơi này, nhưng vì đây là nơi linh thiêng không mở cửa cho người ngoài nên cô chỉ dám nhìn từ xa. Lúc này, âm thanh bí ẩn kêu gọi càng vang rội hơn, như thể không thể đợi thêm được nữa.

Cô thận trọng dừng lại, bàn tay chạm nhẹ lên túi đựng các vật phẩm bảo vệ mà lão sư đã giao cho, lòng thầm nghĩ, đây là thực hay chỉ là một giấc mơ? Cảm giác có phần siêu thực khiến cô do dự, nhưng khi nhìn quanh vẫn không thấy dấu hiệu nào cho thấy đây là cạm bẫy. Dường như không còn lựa chọn, Lý Hương Liên bước tiếp vào bên trong, đôi chân nhè nhẹ từng bước, cánh cửa đền như hiểu ý tự động mở ra.

Ánh sáng dịu nhẹ từ các bó đuốc dần soi rọi không gian, bừng lên sự ấm áp và trang nghiêm. Trước mắt cô là một gian đền mộc mạc, không có vẻ xa hoa lộng lẫy nhưng mang lại cảm giác thanh thoát, yên bình. Từng mảng gỗ nâu đậm chắc chắn được chạm trổ khéo léo, phản ánh sự tôn kính dành cho thần linh. Gian phòng trang trí bằng những biểu tượng của mùa màng, cây cỏ, hòa quyện cùng bức tranh về cuộc sống nơi thảo nguyên xanh mát.

Tại trung tâm của đền là một bức tượng nữ thần Thảo Thần, tạc bằng gỗ quý, tạo hình dịu dàng với đôi bàn tay nâng niu mùa màng bội thu. Tay trái nữ thần cầm chiếc cân đo, tay phải cầm một chiếc rổ đầy rau củ quả. Bức tượng có nét bình dị nhưng toát lên sự trang nghiêm, tượng trưng cho mùa màng và sự che chở của Thảo Thần đối với người dân nơi đây.

Trước bức tượng là một bà lão dáng người gầy gò, tóc bạc như tro, đôi tay run run chắp trước ngực, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện. Giọng bà phát ra những lời cầu bằng ngôn ngữ bộ lạc, nhịp điệu dồn dập đến mức Lý Hương Liên chỉ nắm bắt được vài từ đơn lẻ giữa những lời thì thầm không ngừng.

Lý Hương Liên muốn lên tiếng, nhưng cảm giác như có gì đó chặn họng, cô không thể phát ra âm thanh nào. Đôi mắt chăm chú hướng lên tượng Thảo Thần, bất ngờ, bức tượng chậm rãi chuyển động, đôi môi khẽ mở như muốn truyền đạt điều gì. Nhưng ngay lúc đó, một ngọn lửa đỏ rực đột nhiên bùng lên, quấn quanh bức tượng, lan dần ra và t·hiêu r·ụi toàn bộ ngôi đền. Mùi khét lẹt, sắc lửa đỏ chói lọi khiến cô nhăn mày, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác chán ghét mãnh liệt đối với ngọn lửa này.

Rồi tất cả cảnh vật xung quanh nứt ra, vỡ tan như những mảnh gương rơi vỡ vụn. Cô giật mình tỉnh lại, nhận thấy Lâm lão đang đứng ngay bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. Ngoài trời vẫn tối đen, chỉ có vài ánh sao lẻ loi lấp lánh trên bầu trời. Cảm giác vừa rồi như một giấc mộng, nhưng đồng thời lại thật đến khó tả, như thể điều gì đó đang muốn gửi đến cô một lời cảnh báo.

Lâm lão nhìn cô, khuôn mặt đăm chiêu. "Tiểu thư, vừa rồi chủ mẫu có phái người tới mời chúng ta đi gặp bà, nhưng tình huống của ngài..." Ông ngập ngừng, ánh mắt lộ vẻ lo ngại.

Lý Hương Liên lắc đầu, trấn an ông rằng đó chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua. Cô đứng dậy, chỉnh lại trang phục, cùng Lâm lão sửa soạn để đi gặp vị chủ mẫu. Trong đầu, dư âm của giấc mộng vẫn còn vương vấn, như thể đang ẩn chứa một thông điệp cô chưa thể giải đáp.

Chương 75: Bệnh lạ cùng mơ.