Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cao Cấp Người Chơi
Unknown
Chương 76: Gặp mặt cùng biến cố.
Lối đi hai bên hiện rõ vẻ căng thẳng, từng bước chân lính canh vang lên dồn dập và chặt chẽ, như phản ánh sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt của họ. Lý Hương Liên nhận ra bầu không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm khắp bộ lạc, lúc này, Năng Nga xuất hiện từ phía trước, gương mặt nàng đượm buồn, đôi mắt ngấn nước, nói khẽ: "Mời hai vị theo ta."
Ba người đi tiếp dọc hành lang, dừng trước một cánh cửa lớn dẫn vào phòng đối diện với đền thờ Thảo Thần. Căn phòng rộng lớn, ngập tràn hương thảo dược mạnh mẽ đến mức có phần gây khó chịu. Ánh sáng le lói từ các đèn dầu không xua đi được sắc u tối ẩn hiện nơi đây. Một bà lão bước ra, mái tóc bạc phơ phủ trên đôi vai gầy, đôi mắt trũng sâu và biểu cảm thấm đẫm sự mệt mỏi. Bà nhìn thoáng qua ba người, lắc đầu với Năng Nga như ra hiệu, rồi lặng lẽ quay đi, biến mất vào bóng tối hành lang phía sau.
Năng Nga mím môi, nhẹ nhàng dẫn hai người qua hành lang ngắn và im lặng, đến một căn phòng ngủ lớn phía trong. Khi cánh cửa vừa mở ra, Lý Hương Liên cảm nhận được ngay mùi thảo dược nồng nặc xộc vào, cùng với mùi khét của da thịt bị cháy.
Trên giường, một người nằm bất động, khắp người quấn băng kín mít chỉ chừa lại một con mắt đục ngầu, phản chiếu mờ nhạt tia sáng từ ngọn đèn dầu gần đó. Trên lớp băng quấn kín, vài mảng thuốc dán lên không che lấp được những vết cháy đen kịt lan tràn trên da thịt.
Năng Nga khẽ cúi xuống, thì thầm vài lời bên tai người đó, vẻ mặt đầy lo lắng và buồn bã. Bà lão trên giường khẽ động đậy đôi chút, gương mặt lộ ra sự mệt mỏi vô hạn, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị. Sau một lát, Năng Nga đứng dậy và ra hiệu cho Lý Hương Liên cùng Lâm lão tiến vào phòng.
Cả hai đứng trước giường, có phần ngỡ ngàng, không biết phải làm gì tiếp theo. Bất chợt, một giọng nói khàn khàn, yếu ớt vang lên từ phía giường: "Đứa bé… lại đây…" Âm thanh vang lên như tiếng dây thanh âm bị đứt quãng, mỗi từ như đều chứa đựng sự đau đớn và cố gắng không ngừng của người nằm trên giường.
Lý Hương Liên ngần ngại nhìn sang Lâm lão để tìm kiếm sự chắc chắn, rồi từ từ bước tới bên giường, ngồi xuống đối diện vị chủ mẫu lớn tuổi, sẵn sàng lắng nghe lời của bà dù không biết câu chuyện sẽ dẫn đến đâu.
Bà lão khó nhọc nghiêng đầu, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ khẩn thiết: “Ta được Thảo Thần báo mộng, rằng con có thể giúp bọn ta vượt qua kiếp nạn này.” Giọng bà chậm rãi, từng từ dường như hao tổn không ít sức lực, nhưng ánh nhìn không chút do dự, hy vọng mong manh đan xen trong đó.
Vị chủ mẫu hít một hơi, định nói tiếp, nhưng Lý Hương Liên nhẹ nhàng giơ tay ngăn bà lại. Cô nhận thấy rõ ràng sinh lực của người phụ nữ trước mặt đang cạn dần, từng hơi thở nặng nề như đếm ngược về những giây phút cuối. Nhưng Lý Hương Liên không đến đây chỉ để nghe những lời trăn trối của bà.
Cô lục tìm trong túi mình, cuối cùng lấy ra một lọ thuốc nước trong suốt, ánh lên màu trắng xanh nhàn nhạt tựa ánh trăng dịu dàng lan tỏa trong căn phòng u tối. Ngay khi Lý Hương Liên cẩn thận mở nắp bình, hương thơm thanh mát của nước thuốc tỏa ra, nhẹ nhàng như làm dịu đi mọi nỗi đau.
Vị chủ mẫu nhìn lọ thuốc, khẽ thở dài rồi lắc đầu, giọng trầm đục vang lên với chút lạnh lùng: “Vô dụng thôi… Đây là lời nguyền, không phải bệnh tật. Những thứ bình thường không xóa bỏ được.” Bà lão nhắm mắt lại, như thể không còn màng đến sống c·hết của mình, cái nhìn lạnh nhạt hệt như đã buông bỏ tất cả.
Lý Hương Liên im lặng không đáp, chầm chậm nghiêng bình nước thuốc, để dòng nước trắng xanh lan nhẹ xuống da thịt cháy bỏng của vị chủ mẫu. Nước thuốc ánh lên màu trắng xanh nhạt, lấp lánh như ánh trăng rót vào đêm tối, thấm vào da thịt từng chút một. Nhưng chưa đầy một khoảnh khắc, từ nơi nước thuốc vừa ngấm, ngọn lửa đỏ rực bất ngờ bùng lên như quái thú hoang dã, ngấu nghiến dập tắt những giọt thuốc quý báu trong khoảnh khắc.
Vị chủ mẫu thoáng nhìn ngọn lửa tàn phá, đôi mắt thoáng chút bất lực. Bà thở dài, chuẩn bị nói tiếp những lời còn dang dở, nhưng vừa định mở miệng thì một sự việc bất ngờ xảy ra. Ngọn lửa đỏ không dừng lại mà bùng lên dữ dội, như con thú đói, lấn tới muốn lan sang cả người Lý Hương Liên.
Lý Hương Liên nhíu mày, đôi mắt lóe lên tia nhìn quyết tâm. Ngay lập tức, từ người cô, ngọn lửa trắng tinh khiết bùng lên như ánh sáng của mặt trời, ấm áp và thanh khiết, tựa hồ như năng lượng vô tận đang tuôn trào. Ngọn lửa trắng toát ấy lập tức bao bọc lấy cô, đồng thời đối đầu trực diện với ngọn lửa đỏ đang lan tới. Hai ngọn lửa quấn lấy nhau, xoáy tròn, như hai nguồn năng lượng đối nghịch xung đột dữ dội.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngọn lửa trắng của Lý Hương Liên mạnh mẽ cuộn lên, nhấn chìm hoàn toàn ngọn lửa đỏ. Ngọn lửa đỏ phát ra tiếng rít gào, như thể có một linh hồn bị dày vò trong đau đớn trước khi tan biến hoàn toàn trong lửa trắng, để lại một cảm giác trống rỗng. Khi ngọn lửa cuối cùng lụi tàn, Lý Hương Liên nhận thấy trong cơ thể mình dường như có dòng năng lượng mới lưu chuyển, nội lực như vừa tăng cường thêm một tầng.
Không còn ngọn lửa đỏ cản trở, nước thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, từ những vùng da cháy bỏng bên ngoài đến những chỗ khô cằn bên trong, tất cả đều bắt đầu hồi phục với tốc độ kỳ diệu. Da thịt cháy sạm từ từ chuyển sang sắc màu tươi mới, mềm mại, dấu vết đau đớn dần tan biến.
Chủ mẫu cảm nhận được sự thay đổi, đôi mắt già nua sáng lên ánh lấp lánh của niềm tin và hy vọng. Bà gắng gượng điều chỉnh cơ thể, nỗ lực dựa vào giường để ngồi dậy. Nguyên bản thân thể của bà đã chịu đựng thương tổn nghiêm trọng, t·ê l·iệt từ lâu khiến cả thân người như đá nặng ngàn cân. Nhưng giờ đây, với sức mạnh phục hồi lan tỏa qua từng thớ thịt, bà chầm chậm nhấc mình, cảm nhận được đôi chân mình có thể dịch chuyển, tay có thể đưa lên.
Một cảm giác nhẹ nhàng xen lẫn ngỡ ngàng lướt qua ánh mắt bà. Bà nhìn Lý Hương Liên, giọng khẽ run nhưng đầy xúc động: "Con... thật sự có khả năng mang đến hy vọng cho bộ lạc này."
Nước thuốc không chỉ chữa lành thương tích mà còn đem lại sức sống mới cho chủ mẫu, khiến bà như quay về thời kỳ đỉnh cao của chính mình. Làn da bà từ từ căng mịn trở lại, những đường nét trên khuôn mặt dần sáng rõ, đôi mắt lấy lại thần thái của người phụ nữ từng trải, mạnh mẽ và đầy uy nghi.
Hít một hơi thật sâu, bà cảm nhận lồng ngực mở rộng, nhẹ nhõm không ngờ. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi, thanh thản mà hiếm khi xuất hiện trong những ngày vừa qua. Dù thân thể trẻ lại, giọng bà vẫn giữ âm sắc già dặn, điềm nhiên, từng lời đều toát lên vẻ trang trọng và giàu kinh nghiệm của một người đã trải qua bao biến cố.
Chủ mẫu kể lại, giọng trầm đục, từng lời như chứa đựng nỗi đau không thể xóa nhòa. "Cách đây nửa năm, căn bệnh quái ác ấy bắt đầu xuất hiện. Ban đầu, nó chẳng qua chỉ là những triệu chứng thông thường như sốt, đau đầu. Người bệnh sau khi được uống thuốc vài ngày sẽ khỏi, không có gì đáng ngại. Nhưng rồi... càng ngày căn bệnh lại biến đổi, triệu chứng càng trở nên kỳ lạ."
Bà dừng lại, đôi mắt chứa đựng niềm ân hận cùng sự tự trách, giọng tiếp tục đong đầy lo lắng: "Dần dần, người bệnh bắt đầu có cảm giác như có côn trùng bò dưới da thịt, ngứa ngáy và rát buốt, nhưng khám xét không phát hiện gì cả. Rồi qua một thời gian, như có ngọn lửa âm ỉ cháy bên trong, khiến họ đau đớn đến điên cuồng. Ta ban đầu nghĩ rằng có kẻ nào đó đã bỏ độc hại bộ lạc, bèn mời dược sư từ Ti Xam đến kiểm tra, quả nhiên, trong cơ thể họ có độc tố. Các dược sư đã chữa trị và bệnh nhân hồi phục, điều này càng khiến ta tin rằng h·ung t·hủ nào đó đã hãm hại bộ lạc ta. Thế là ta dồn mọi sức lực để tìm kiếm kẻ đứng sau và chuẩn bị cho Thảo Nguyên Vương kỳ tới."
Bà khẽ lắc đầu, nặng nề như thể chính mình cũng không tin nổi. "Vậy mà… vào tháng trước, khi không khí trong bộ lạc đã căng thẳng đến khó tả, ta cứ nghĩ rằng tất cả chỉ là áp lực của việc tuyển chọn ngôi vị Thảo Nguyên Vương sắp tới. Nhưng rồi, một ngày nọ, một người bệnh đột ngột b·ốc c·háy từ trong chính cơ thể mình, lửa ngùn ngụt, không cách nào dập tắt. Người ấy bị thiêu thành tro tàn chỉ trong chốc lát, ngay trước mắt mọi người… Chưa kịp hoàn hồn, vài ngày sau, thêm nhiều người bệnh khác cũng b·ốc c·háy, từng đợt từng đợt, bất kể nỗ lực phòng ngừa của bộ lạc."
Lời kể của bà như xoáy vào tâm can, đến đây chủ mẫu nghẹn lại, tiếng thở dài nặng nề vang lên. "Ta đã c·ách l·y họ, hy vọng ngăn chặn nguyền rủa lan rộng. Nhưng dù đã cẩn trọng bao nhiêu, nguyền rủa vẫn như có mắt, bám vào bất kỳ ai từng tiếp xúc. Đến lúc này, ta mới nhận ra đây không phải là căn bệnh, mà là một lời nguyền. Đáng tiếc, mọi chuyện đã quá muộn. Ngay cả ta cũng b·ị t·hương nặng, đành phải che giấu tình trạng, chỉ có thể cố diễn vai chủ mẫu mạnh mẽ, giữ cho bộ lạc một chút hy vọng cuối cùng, đề phòng ai đó sẽ lợi dụng thảm cảnh mà âm mưu đen tối."
Lý Hương Liên chăm chú lắng nghe từng lời của vị chủ mẫu, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn người phụ nữ cao tuổi trước mặt. Câu chuyện mang đầy những ẩn khuất và u ám, mà dường như chủ mẫu vẫn còn điều gì đó chưa chịu tiết lộ, đặc biệt là việc Thảo Thần báo mộng, điều đã làm dấy lên trong cô không ít câu hỏi về vai trò của bản thân trong câu chuyện này. Suy nghĩ xoáy sâu vào từng chi tiết, Lý Hương Liên cuối cùng cất lời, giọng bình thản nhưng chứa đựng sự cảnh giác.
"Vậy… người nghi ngờ Ti Xam hoặc Lu Cốt đứng sau mọi chuyện?"
Chủ mẫu thoáng gật đầu, đôi mắt đăm chiêu, rồi lại khẽ lắc đầu, như thể bản thân cũng đang bế tắc trong chính những suy đoán của mình. "Ta đã từng nghĩ như vậy." bà đáp chậm rãi, "Nhưng càng nhìn sâu vào tình hình, ta càng lo rằng đây không chỉ là âm mưu nhắm vào bộ lạc ta… mà mục tiêu lớn hơn có lẽ là cả Hà Quốc."
Bầu không khí trở nên nặng nề, như thể có một cơn bão giông sắp sửa kéo đến. Chủ mẫu chậm rãi kể lại, ánh mắt thâm trầm và giọng nói trĩu nặng lo âu, dường như mỗi câu chuyện là một mảnh ghép đen tối về tình hình hỗn loạn mà Hà Quốc đang phải đối mặt. Bà nhìn thẳng vào Lý Hương Liên, ánh mắt như muốn chia sẻ một phần trách nhiệm khó nói, khiến Lý Hương Liên càng thêm hiểu rõ rằng tình cảnh này không đơn giản như một tai họa ngẫu nhiên.
"Không chỉ riêng Na Hoa, mà tất cả các bộ lạc lớn nhỏ đều đang đối mặt với những thử thách tưởng như vô tận." bà tiếp tục, giọng đều đều mà đầy sức nặng. "Với các bộ lạc nhỏ, những năm gần đây, t·ranh c·hấp nổ ra không ngừng. Họ bị dồn vào thế đối đầu nhau, lý do chỉ là những chuyện vụn vặt, như t·ranh c·hấp về nguồn nước, ranh giới đất đai hay thậm chí là những hiểu lầm vặt vãnh,... tất cả đều bị thổi bùng thành căng thẳng. Những xích mích này dường như chỉ là ngẫu nhiên và điều đó càng khiến ta nghi ngại."
Bà tạm dừng, như chìm vào ký ức xa xôi, rồi lại tiếp tục, giọng trở nên trầm ngâm. "Còn về các bộ lạc lớn… Lu Cốt từng là biểu tượng của sức mạnh, một bộ lạc chiến binh lừng danh. Nhưng từ khi tộc trưởng làm mất đi thánh vật của bộ lạc hai mươi ba năm trước, mọi thứ đã thay đổi. Sau đó, tộc trưởng còn đuổi đi chủ mẫu cũ và thay vào vị trí này cho con trai của mình, gây nên mối hiềm khích sâu sắc trong nội bộ. Những năm qua, họ không ngừng chìm trong các cuộc đấu đá nội bộ, trở nên suy yếu."
"Còn Ti Xam…" Bà thở dài, vẻ mặt đầy sự xót xa. "Mười năm trước, họ đã phải chứng kiến cuộc chia ly lớn nhất trong lịch sử của mình, khi một bộ phận thành viên bỏ bộ lạc mà đi, đến những quốc gia xa xôi. Chưa dừng lại ở đó, năm năm trước, họ lại đối mặt với một t·hảm k·ịch khi yêu tà g·iết hại không ít người, khiến phần lớn thế hệ trẻ trong bộ lạc đều t·hiệt m·ạng. Nếu không có vị trí Thảo Nguyên Vương để nâng đỡ và bảo vệ, Ti Xam e rằng đã suy tàn từ lâu."
Chủ mẫu dừng lại một chút, rồi quay về Na Hoa, ánh mắt bà hiện rõ sự bi thương và xót xa. "Về phần chúng ta… mấy năm nay Na Hoa không chỉ phải chịu lời nguyền khắc nghiệt, mà lương thực thu hoạch cũng liên tục thất thu. Vụ mùa ngày càng kém cỏi, kho lương giờ gần như đã cạn kiệt."
Lý Hương Liên im lặng, ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên định, nhưng rõ ràng cô không còn hứng thú với câu chuyện mà vị chủ mẫu đang cố gắng kéo dài. Dường như chủ mẫu đã nhận ra điều đó, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt bà ánh lên chút phức tạp. Có vẻ bà đã muốn hướng cuộc đối thoại này theo một hướng khác, nhưng Lý Hương Liên lại không dễ dàng bị lay chuyển như vậy.
"Về Thảo Thần...?" Lý Hương Liên cẩn thận buông lời, ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt của chủ mẫu, cố gắng bắt lấy từng phản ứng dù là nhỏ nhất.
Ngay lập tức, gương mặt vị chủ mẫu biến sắc, tất cả sự ấm áp cùng thoáng thân thiện trước đó biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng và xa cách đầy sắc bén, như thể bà vừa khoác lên mình một chiếc mặt nạ thần linh vô cảm. Đôi mắt mờ đục, già nua ban nãy giờ đây sâu thẳm, như đang soi xét từng tế bào trong con người Lý Hương Liên, chừng như muốn thấu rõ từng ngõ ngách trong tâm hồn cô.
Bà nhìn sâu vào Lý Hương Liên, ánh mắt sắc lạnh pha lẫn một tia chán ghét không thể che giấu, như thể cô vừa phạm phải điều cấm kỵ mà chỉ riêng những ai đã thề nguyện trung thành tuyệt đối mới có quyền biết đến. Trong khoảnh khắc ấy, không còn là vị chủ mẫu mệt mỏi và bị nguyền rủa đang đối diện với cô, mà là hiện thân của một quyền năng thăm thẳm, khắc nghiệt và bất khả x·âm p·hạm.
Lý Hương Liên khẽ nheo mắt, vài viên bi màu trắng rơi ra từ tay áo, lăn nhẹ xuống mặt đất như những bóng ma không tiếng động, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào theo ý niệm của cô. Này viên bi là do các Luyện Kim Thánh Thú tạo ra mới nhất đặc cấp luyện kim bom, uy lực có thể so với lựu đ·ạ·n, hơn nữa còn có thay đổi hình dáng và di chuyển theo suy nghĩ của người sử dụng, thậm chí còn có thể khống chế nổ hay không nổ. Để phòng ngừa bất trắc trước khi lên đường Số 44 nhưng chuẩn bị cho cô hai xe tải loại này bom.
Giữa bầu không khí căng thẳng, một tiếng động lớn từ bên ngoài vang lên, phá tan màn đêm im ắng. Tiếng binh khí v·a c·hạm cùng những âm thanh hỗn loạn dội lại từ hành lang, rồi bất ngờ, cánh cửa gỗ nặng nề của phòng chủ mẫu b·ị đ·ánh bật. Một bóng người lảo đảo ngã vào phòng - là Năng Nga, với những v·ết t·hương sâu hằn đến tận xương, hơi thở yếu ớt. Không kịp thốt lên tiếng kêu nào, cô ngã gục xuống, b·ất t·ỉnh ngay tại chỗ.
Theo sau Năng Nga là những bóng áo đen, cả đội hình đông đúc ùa vào, mắt chăm chăm nhìn vị chủ mẫu đang ngồi bình thản trong bóng tối. Có chút giật mình thoáng qua trên gương mặt họ, nhưng không để lộ một giây chần chừ, họ lập tức lao về phía bà.
Lý Hương Liên và Lâm lão nhanh chóng lùi vào một góc khuất, nín thở quan sát, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến bất đắc dĩ. Cả hai lập tức nhận ra đám người áo đen này mang cùng dấu hiệu với nhóm sát thủ từng t·ruy s·át họ trước kia. Sự xuất hiện bất ngờ của họ ở đây không chỉ gây ra cảm giác nguy hiểm, mà còn mở ra trong lòng Lý Hương Liên một loạt suy đoán phức tạp.
Cô nhìn sang Lâm lão, cả hai trao nhau một cái gật đầu nhẹ. Những viên bi màu trắng lúc này từ từ di chuyển theo ý niệm của cô, phân tán khắp căn phòng, chờ đợi khoảnh khắc thích hợp để triển khai.
Trên gương mặt chủ mẫu hiện rõ nét chán ghét, bà thét lên một loạt ký tự lạ kỳ, tiếng nói của bà như vang vọng khắp căn phòng, dường như hòa làm một với không gian.
Ngay lập tức, một cơn gió mạnh ập tới, quét ngang qua, hất tung cả đội người áo đen ra xa. Chúng cố gượng dậy nhưng chỉ trong khoảnh khắc, âm thanh của xương thịt tan vỡ vang lên rợn người. Cơ thể bọn chúng nhanh chóng bị phá nát từ bên trong, từng loài thực vật kỳ dị bắt đầu mọc ra, vươn lên mạnh mẽ như thể được nuôi dưỡng từ chính máu thịt của những kẻ xấu số, cảnh tượng tàn khốc đến mức Lý Hương Liên phải cố nén cảm giác buồn nôn.
Cô hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi rót hết phần dược thủy còn lại vào miệng Năng Nga. Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống để hồi phục, cô quay lại tiến đến Lâm lão, lúc này ông đang xem xét tình trạng của vị chủ mẫu.
"Đối phương chỉ kiệt sức b·ất t·ỉnh thôi." Lâm lão khẽ gật đầu, thông báo với cô.
Cả hai đứng lặng một lát, nghe rõ tiếng binh khí v·a c·hạm và tiếng hô hoán từ bên ngoài. Lý Hương Liên và Lâm lão liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng quyết định rời khỏi phòng, sẵn sàng ra tay hỗ trợ những người trong bộ lạc.