Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cao Cấp Người Chơi
Unknown
Chương 77: Chiến đấu cùng mất tích.
Lý Hương Liên lao ra khỏi căn phòng, bóng dáng mảnh mai bọc trong lớp nội lực trắng sữa mềm mại mà cứng cáp, trông như một tấm vải lụa mỏng uốn lượn quanh người, phát ra những tia sáng nhẹ nhàng. Cô hóa thành sương trắng, ẩn hiện giữa không gian như một linh hồn lướt qua màn đêm. Mỗi bước đi đều tinh tế, để lại trên mặt đất một lớp sương mờ nhạt, tựa như dấu tích của một giấc mơ thoáng qua.
Hai tay cô thoăn thoắt mò vào túi, những viên bi trắng nhỏ lăn ra, nhanh chóng biến hình, hòa vào không khí, hóa thành hàng chục cây kim châm sắc nhọn. Ánh mắt cô sắc bén, đôi mắt như hai hoa sen vàng nở rộ bốn cánh, rực rỡ mà kỳ diệu. Lý Hương Liên di chuyển nhẹ nhàng, bước chân không tiếng động, tựa như làn gió thoảng lướt qua mặt hồ, chỉ để lại hương vị nhàn nhạt, nhưng với kẻ thù, đó lại là mùi vị của tử thần.
Áo trắng bay lượn, bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ là một bóng trắng mờ ảo nhưng khi xuất hiện thì c·hết chóc theo sau. Những tên sát thủ áo đen chẳng kịp phản ứng, ánh mắt chỉ kịp thoáng ngạc nhiên trước khi cơ thể đổ gục. Những cây kim châm trắng như bạch ngọc sắc bén đã xuyên thẳng vào các điểm chí mạng. Từng đường bay của châm như điệu múa nghệ thuật, phiêu dật mà sắc sảo, không một đường bay nào thừa thãi.
Kẻ thù kinh hoàng muốn né tránh, nhưng không gian dường như bị thao túng, những cây kim bất ngờ phóng tới từ những góc độ không tưởng, xuyên qua phòng ngự mà lấy mạng một cách lạnh lùng. Mỗi lần kim châm bắn ra là một lần máu đen phun lên như vệt mực rơi trên bức tranh trắng xóa, nhuộm cả màn đêm bằng sắc đỏ lạnh lùng của t·ử v·ong. Lý Hương Liên tựa như một bông hoa trắng nở rộ giữa màn đêm, kiêu hãnh và c·hết chóc, đẹp đẽ mà nguy hiểm, từng chiêu thức là một vũ khúc hoa lệ của sát khí.
Vừa kết thúc đợt t·ấn c·ông, Lý Hương Liên không khỏi suy nghĩ về kẻ đứng sau màn đen này. Ai trong số các huynh đệ của cô có thể đủ năng lực và toan tính để tạo ra một ván cờ lớn như vậy? Đại Hồ Quốc không truyền ngôi cho nữ nhân và việc lập thái tử cũng vẫn là một câu chuyện chưa được quyết định, nhưng mối lo này luôn âm ỉ trong lòng những ai có tham vọng.
Quốc gia này có tới hai mươi mốt vị hoàng tử, tạo ra vô số phe phái và liên minh phức tạp. Đầu tiên, cô loại trừ hai người nhỏ tuổi nhất - vị hoàng tử thứ hai mươi còn đang học đi và người thứ hai mốt mới chỉ là một đứa trẻ tám tháng. Những hoàng tử có biểu hiện kém cỏi, không tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào trong triều đình, cũng nhanh chóng bị loại khỏi vòng nghi ngờ. Tuy nhiên, cô hiểu rằng có thể có người đã che giấu thực lực hoặc cố tình giả ngu, nên không loại bỏ khả năng này hoàn toàn.
Với từng tầng suy luận, cô thu hẹp phạm vi đến sáu vị huynh trưởng đáng ngờ, những người đủ tài lực và quyền lực để duy trì một lượng lớn tử sĩ âm thầm trong bóng tối. Lý Hương Liên thầm ghi nhớ từng khuôn mặt, từng lần tương tác của họ với mình trong quá khứ, cố gắng lần tìm dấu vết còn lại trong trí nhớ để xác định xem ai có khả năng thực hiện âm mưu này nhất.
Đầu tiên là đại hoàng tử, Lý Trường Hưng. Hơn bốn mươi tuổi, hắn là một nhân vật có ảnh hưởng sâu rộng, kiểm soát một phần lớn nhân lực và hệ thống quan lại. Sức mạnh của hắn không chỉ nằm trong quyền hành chính trị mà còn ở kinh tế, với việc quản lý một phần năm của cải quốc gia. Hắn là một trong những kẻ đáng gờm nhất, đầy toan tính và âm mưu.
Tiếp theo là tam hoàng tử, Lý Kiến Long. Ở tuổi ba mươi lăm, hắn đã là viện trưởng của học viện lớn nhất nước, một vị trí mang lại sự ủng hộ to lớn từ tầng lớp tri thức. Sức ảnh hưởng của hắn chủ yếu nằm ở việc kiểm soát tư tưởng và giáo d·ụ·c, dễ dàng định hướng nhận thức của nhiều người. Đó là một sức mạnh mềm nhưng không kém phần đáng sợ.
Thứ ba là thất hoàng tử, Lý Thiên Dương. Gần ba mươi tuổi, hắn giữ chức tướng quân hải quân, chỉ huy hơn ba vạn quân lính và có mối quan hệ mật thiết với các thương nhân hải ngoại biến hắn trở thành một kẻ đầy tiềm năng trong việc vận chuyển và nuôi dưỡng tử sĩ. Bên ngoài là một chiến lược gia, bên trong là kẻ khôn ngoan trong việc tích lũy sức mạnh kinh tế và quân sự.
Bát hoàng tử, Lý Bạch Phong, ở tuổi hai mươi lăm, là một bậc thầy võ học với thực lực tiên thiên đạt được từ tám năm trước. Với tính cách hào sảng và sự nổi tiếng trong giang hồ, hắn được xem như một vị vua không ngai của thế giới võ lâm, có thể tập hợp và chỉ huy một lượng lớn võ giả và cao thủ, khiến hắn không thể bị xem nhẹ.
Thập nhất hoàng tử, Lý Hoàng Kỳ, mặc dù không nổi bật về võ công hay tri thức, lại có tài kết nối các mối quan hệ. Ở tuổi hai mươi hai, hắn đã tạo dựng cho mình một mạng lưới rộng khắp gồm những gia tộc lớn nhỏ, thiết lập liên minh lợi ích khó mà phá vỡ. Sự khôn khéo của hắn nằm ở việc điều khiển các thế lực này mà không cần xuất hiện công khai.
Cuối cùng là thập tam hoàng tử, Lý Minh Khải, chỉ mới hai mươi nhưng đã làm quan thanh tra. Hắn nổi tiếng nhờ lòng chính trực, xử lý nhiều vụ án oan và giành được sự ủng hộ từ người dân. Tuy nhiên, đôi khi sự nổi tiếng này cũng có thể là vỏ bọc cho một kế hoạch lớn hơn, làm mờ mắt những kẻ đang âm thầm theo dõi.
Lý Hương Liên và Lâm Lão đứng giữa khung cảnh hỗn loạn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống những vệt máu và xác kẻ địch nằm la liệt trên mặt đất. Vừa rồi, hai người đã phối hợp để hạ gục những tên áo đen còn sót lại, nhưng không thể lấy được bất kỳ thông tin gì từ chúng. Bọn tử sĩ này đã bị tẩy não từ thuở nhỏ, chỉ cần thất bại hoặc b·ị b·ắt là sẽ tự hủy diệt bản thân ngay lập tức, không để lại bất kỳ manh mối nào.
Lý Hương Liên nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên những người lính của bộ lạc Na Hoa. Họ đang bao quanh cô và Lâm Lão thành một vòng chắn tạm thời, nhưng rõ ràng sự sợ hãi lộ rõ trong ánh mắt và những ngón tay đang run rẩy siết chặt v·ũ k·hí. Thái độ của họ như là đang đối mặt với phạm nhân nguy hiểm chạy trốn hơn là đối với ân nhân cứu mạng.
"Được rồi, không phải bọn họ!" Một giọng nói già nua nhưng đầy quyền uy vang lên, khiến bầu không khí căng thẳng như sợi dây đàn đang kéo căng đột ngột dịu lại. Từ trong bóng tối, một bà lão chậm rãi bước ra, ánh đuốc hắt lên gương mặt đầy nếp nhăn và đôi mắt sáng tinh anh, ẩn chứa sự từng trải của năm tháng. Lý Hương Liên lập tức nhận ra đó là bà trưởng lão mà họ đã gặp khi tiến vào phòng của chủ mẫu.
"Trưởng lão??"
"Cái này,…"
Bà lão nhìn quanh hiện trường, ánh mắt như xuyên thấu mọi bí ẩn, rồi gật đầu với vẻ hiểu chuyện. Bà định nói gì đó nhưng lại ngừng, thay vào đó, quay sang quát lớn với đám lính canh đang run rẩy vì căng thẳng: “Tất cả lui ra!” Giọng bà vang lên, không lớn nhưng đầy uy lực, khiến những người lính ngay lập tức chấp hành, nhanh chóng rút lui và dàn thành một vòng bảo vệ xa hơn.
Bà trưởng lão không nói thêm lời nào, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Lý Hương Liên và Lâm Lão, sau đó ra hiệu cho cả hai đi theo mình.
. . .
"Cái gì? Mất tích!" Lý Hương Liên thốt lên, biểu lộ đầy kinh ngạc, không giấu nổi vẻ bàng hoàng khi nghe tin.
Bà lão ngồi đối diện chỉ khẽ thở dài, rồi chậm rãi đưa chén trà lên miệng, uống một hớp nhỏ. Bà bình thản nói, giọng điệu không gợn chút dao động: "Không sai, khi ta quay lại để kiểm tra, cả chủ mẫu và Năng Nga đều đã biến mất không một dấu vết."
Lý Hương Liên cau mày, tâm trạng xáo trộn. Giờ đây, mọi thứ đã bắt đầu có chút rõ ràng. Đám lính canh thể hiện sự căng thẳng và dè chừng với cô là vì lý do này. Việc chủ mẫu và Năng Nga đồng thời m·ất t·ích, trong khi cô và Lâm Lão là những người cuối cùng ở gần họ, không tránh khỏi khiến bộ lạc nghi ngờ.
Cô siết chặt bàn tay, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Chủ mẫu thì không cần phải nói, nhưng thân phận của Năng Nga cũng không kém, cô là người vốn được chọn để trở thành chủ mẫu đời tiếp theo, cũng biến mất một cách kỳ lạ. Việc này không chỉ gây hoang mang mà còn là cú sốc khủng kh·iếp đối với cả bộ lạc.
Sự m·ất t·ích này chắc chắn sẽ gây ra một cuộc khủng hoảng lớn, không chỉ về quyền lực mà còn về lòng tin giữa các thành viên trong bộ lạc. Dù sao, có thể trong thời gian ngắn như vậy di chuyển người chỉ có thể là có người cấu kết với bên ngoài hoặc tệ hơn là do người bên trong gây án.
"Ta không tin tưởng các ngươi, dù sao các ngươi vừa đặt chân đến đây thì chuyện đã lập tức xảy ra." Vị trưởng lão trầm giọng, đôi mắt hằn lên vẻ nghi hoặc dù giọng nói vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Bà khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn găm vào Lý Hương Liên như thể chờ đợi một lời giải thích hợp lý.
Lý Hương Liên giữ vẻ mặt bình thản, đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên định: "Chúng ta đến đây chỉ để tìm người." Câu nói của cô dường như không làm thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt già nua của trưởng lão, bà vẫn nhấp một ngụm trà như thể chẳng có gì đáng quan tâm.
"Thì sao?" Bà đáp lại, đôi mắt nheo lại đầy ý vị, quan sát nhất cử nhất động của hai người khách lạ.
Cảm nhận sự căng thẳng trong bầu không khí, Lâm Lão bước lên một bước, giọng nói ôn tồn nhưng cũng không thiếu phần nghiêm túc: "Chủ mẫu đã nói được Thảo Thần báo mộng, rằng tiểu thư nhà ta có thể xử lý lời nguyền đang giáng xuống bộ lạc các ngươi."
Vị trưởng lão thoáng nhíu mày, từng nếp nhăn trên khuôn mặt càng hằn sâu hơn, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào cả hai, như thể đang cố phân tích từng lời nói. Bà giữ im lặng một lúc lâu, sự ngờ vực vẫn hiện rõ trong đôi mắt già dặn đầy kinh nghiệm. Cuối cùng, bà không nói gì thêm, chỉ đặt chén trà xuống bàn và ra hiệu cho họ: "Cứ ở đây chờ, ta sẽ quay lại."
Sau một tiếng đồng hồ chờ đợi, không khí trong căn phòng dần trở nên nặng nề, Lý Hương Liên bắt đầu suy tính xem có nên lao ra ngoài hay không. Đúng lúc đó, cánh cửa khẽ mở ra, vị trưởng lão cuối cùng cũng quay lại. Gương mặt bà đầy vẻ nghiêm túc, ánh mắt như đã suy xét kỹ càng mọi khả năng.
Bà từ tốn ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, hơi nước bốc lên mờ ảo, che đi phần nào ánh mắt sắc lạnh của bà. "Chúng ta giao dịch đi." bà nói, giọng nói không cao nhưng đầy uy quyền. "Các ngươi giúp giải quyết lời nguyền đang hoành hành trong bộ lạc của ta, đổi lại, ta sẽ giúp các ngươi tìm người mà các ngươi đang tìm kiếm."
Lý Hương Liên thoáng ra vẻ do dự, ánh mắt lộ vẻ cân nhắc. Dù trong lòng có chút lo lắng về điều kiện giao dịch, cô không để lộ cảm xúc, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản. Cô và Lâm Lão thì thầm bàn bạc một lúc, sau đó quay lại nói thêm về các điều kiện. Cô không chỉ yêu cầu sự giúp đỡ trong việc tìm kiếm người mà còn yêu cầu bộ lạc trả thêm một khoản phí không nhỏ, đề cập đến việc sử dụng các nguồn lực và thông tin mà cô và Lâm Lão có thể cung cấp.
Vị trưởng lão khẽ nhíu mày khi nghe thêm những điều kiện, nhưng bà không từ chối. Sức chiến đấu của Lý Hương Liên và Lâm Lão không phải chuyện đùa và bà hiểu rõ rằng bộ lạc rất cần sự trợ này. Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua khi bà cân nhắc lời đề nghị, rồi bà khẽ gật đầu.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với vị trưởng lão, Lý Hương Liên và Lâm Lão quay trở lại căn phòng được bố trí cho họ. Cả hai ngay lập tức thực hiện một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng. Họ rà soát từng ngóc ngách, từ các góc khuất đến những nơi khó nhận thấy, để đảm bảo rằng không có thủ đoạn giá·m s·át hay bẫy ngầm nào được cài đặt. Chỉ khi đã hoàn toàn yên tâm, họ mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lý Hương Liên cúi xuống chiếc túi không gian bên hông, một trong những món bảo vật mà Số 44 đã cẩn thận chuẩn bị cho cô trước khi khởi hành. Chiếc túi nhỏ này có sức chứa khổng lồ lên đến 50 mét khối, bên trong đựng đầy đủ mọi thứ cần thiết. Cô lôi ra một chiếc máy tính bảng hiện đại, màn hình nhanh chóng hiển thị địa hình của bộ lạc Na Hoa, được chụp từ trên cao bằng công nghệ tối tân.
Với tính cách cẩn trọng vốn có, trước khi rời đi, cô đã dán thiết bị theo dõi lên người của chủ mẫu và Năng Nga. Giờ đây, cô bắt đầu kiểm tra tín hiệu của cả hai. Thiết bị không làm cô thất vọng, nhanh chóng định vị chính xác vị trí của họ.
Hai tín hiệu hiển thị trong phạm vi của một công trình lớn - Thảo Thần đền thờ. Cô chăm chú nhìn vào bản đồ, ký ức từ giấc mơ vừa rồi lại hiện về rõ mồn một. Dù thực tế chưa từng đến gần, cô vẫn cảm thấy nơi này đã quá quen thuộc, như thể số phận đang cố ý đẩy cô vào những bí ẩn sâu kín bên trong.
Hàng loạt suy nghĩ và giả thuyết ùa đến, nhưng rồi cô chỉ biết thở dài. Nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản là tìm người, không phải dấn thân vào những âm mưu phức tạp của bộ lạc này. Tuy nhiên, nếu tình thế ép buộc, cô hai xe bom cũng không phải để trưng.
. . .
Tại đền thờ Thảo Thần, vị trưởng lão bước chậm rãi đến gần bức tượng thần uy nghiêm đang ngự trị ở trung tâm. Ánh sáng từ những ngọn đuốc xung quanh chiếu lên khuôn mặt bà, làm nổi bật những nếp nhăn hằn sâu do năm tháng và những lo toan chồng chất.
Bà chăm chú quan sát bức tượng Thảo Thần, pho tượng được chạm khắc tinh xảo, khắc họa một nữ thần xinh đẹp, khuôn mặt hiền hòa nhưng lại tỏa ra một uy nghi lặng lẽ. Bỗng dưng, bức tượng rung chuyển nhẹ. Từng tiếng lách tách vang lên khi những mảng bụi mỏng rơi xuống t·ừ t·rần nhà.
Nhưng rồi, khi mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng, bà quay lưng, nét mặt không bộc lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào, và rời khỏi đền thờ một cách chậm rãi, để lại sự tĩnh mịch bao trùm khắp không gian linh thiêng.