Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 110: Quyết Chiến
Gã lùn mã tử Javokhir Sidikov chạy một vòng rồi hướng về phía Nguyễn Hoàng Đức vênh mặt lên. Gã giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V về phía Nguyễn Hoàng Đức, đoạn nắm bàn tay lại, lật ngón tay cái xuống đất, khiêu khích Nguyễn Hoàng Đức.
Nguyễn Hoàng Đức nhếch mép cười, giơ một ngón tay về phía Javokhir Sidikov, lắc qua lắc lại, đoạn xoay lưng rời đi.
Nguyễn Hoàng Đức tiến về giữa phần sân nhà, ra hiệu tập hợp cầu thủ lại, lớn giọng nói: “Tôi hiểu anh em đang nghĩ gì? Được chứng kiến đẳng cấp thực sự của một đội bóng lớn, anh em có đôi phần choáng ngợp. Điều đó là điều rất bình thường. Những trận đấu vừa rồi, chúng ta luôn dẫn trước, chúng ta luôn nắm giữ được thế trận. Nhưng ở trận đấu này, khi đối mặt với người Uzbekistan, chúng ta liên tục bị đối phương kéo theo lối chơi của họ, chúng ta không thể chủ động giữ được thế trận như trước nữa. Mà người Uzbekistan lại rất giỏi trong việc tận dụng cơ hội, khi họ có cơ hội là họ ghi bàn. Họ tận dụng cơ hội giỏi như chúng ta, trình độ kỹ thuật của họ lại hơn chúng ta. Chà, thật khó. Nhưng, hỡi anh em, chúng ta không được nản lòng. Tỷ số mới có 2 – 1 và thời gian vẫn còn dài. Một bàn thôi mà, nó chẳng là cái gì cả? Chúng ta sẽ gỡ hòa. Và chúng ta ghi bàn tiếp để nâng bàn thắng lên. Hãy cùng với tôi, chúng ta phải giành chiến thắng. Nản lòng, không có trong từ điển của chúng ta. Hãy cùng với tôi, quyết chiến.”
“Quyết chiến.” Toàn bộ cầu thủ trên sân đồng thanh hô vang.