Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 11: Thất Bại
Bệnh viện Selayang ở Malaysia có hình dáng bên ngoài cũng tương tự như các bệnh viện khác. Bệnh viện Selayang có quang cảnh khá hiện đại và rộng rãi. Bệnh viện này có nhiều dãy tòa nhà cao tầng nối liền với nhau. Khi bước vào bệnh viện Selayang, người ta sẽ cảm thấy được sự thoải mái và an tâm vì không gian rộng rãi và sạch sẽ của nó. Được thiết kế với kiến trúc hiện đại, bệnh viện có nhiều khu vực tiếp nhận và chăm sóc bệnh nhân với nhiều phòng khám chuyên khoa, phòng chẩn đoán, phòng điều trị và phòng phẫu thuật. Xung quanh bệnh viện cũng có nhiều khu vực xanh mát và thoáng đãng cho bệnh nhân và người thân thư giãn.
Khi mà Nguyễn Hoàng Đức tỉnh lại, phát hiện mình đã ở bệnh viện. Trước mắt hắn là một màu trắng xóa. Nguyễn Hoàng Đức định gượng chống tay để ngồi dậy, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, đành phải nằm xuống lại. Hắn đưa tay sờ lại lên đầu vẫn còn thấy băng gạc. Thứ quái quỷ băng gạc này khó chịu thật.
“Anh đã tỉnh hả? Anh nằm yên đi, chớ có động đậy.” Có một cô nàng y tá da hơi đen, nhưng khuôn mặt rất có nét duyên dáng, mặc áo trắng, quấn khăn trùm đầu, nói bằng tiếng Anh.
Tiếng Mã Lai là ngôn ngữ chủ yếu được sử dụng tại Malaysia. Dầu rằng đã từng có thời gian khi tiếng Mã Lai là ngôn ngữ chính được sử dụng tại đất nước này. Tuy nhiên, điều này đã khiến cho những người có nguồn gốc từ Ấn Độ và Trung Quốc cảm thấy bị phân biệt đối xử. Vì vậy, chính phủ Malaysia đã quyết định sử dụng tiếng Anh làm ngôn ngữ chính. Ngôn ngữ tiếng Anh cũng được sử dụng trong hệ thống giáo d·ụ·c hiện tại của đất nước này. Mặc dù vậy, do một nửa số dân của người Malaysia là người Mã Lai, tiếng Mã Lai vẫn được coi là ngôn ngữ chính của đất nước. Tuy nhiên, người dân Malaysia nói tiếng Anh thông thạo và sử dụng nó rộng rãi ở mọi nơi trong đời sống hàng ngày.
Nguyễn Hoàng Đức nghe không hiểu nữ y tá nói gì, bởi kiếp trước hắn không học tiếng Anh. Hắn chỉ học tiếng Việt mà thôi. Tuy rằng Nguyễn Hoàng Đức cũ đã thông thạo tiếng Anh nhưng Nguyễn Hoàng Đức mới còn chưa thể sắp xếp lại hết các mảnh ký ức nên hắn không hiểu nữ y tá người Malaysia đang nói gì cả.
“Tôi, tôi muốn quay trở lại sân thi đấu. Tôi muốn cùng chiến đấu với các đồng đội của tôi.” Nguyễn Hoàng Đức gắng gượng đáp bằng tiếng Việt Nam.
Trong tâm trí của Nguyễn Hoàng Đức vẫn còn muốn đá bóng. Lý tưởng của hắn chính là bóng đá. Niềm đam mê của hắn ở cả hai kiếp chỉ có một, đó chính là bóng đá. Hắn muốn quay trở lại sân để đấu hết trận. Hắn là một cầu thủ chuyên nghiệp vô cùng có trách nhiệm. Đã vào thi đấu là phải thi đấu cho đến phút cuối cùng mới có thể rời sân.
Tất nhiên là cô nàng y tá không hiểu Nguyễn Hoàng Đức nói gì, bèn bảo: “Mời anh bình tĩnh, anh phải nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ ra ngoài gọi người thân của anh vào.”
Nữ y tá nói xong đi ra ngoài. Nguyễn Hoàng Đức í ới gọi theo, muốn đi ra nhưng đầu đau như búa bổ, nhấc người lên là lại phải nằm xuống, vô cùng đáng thương. Nhưng mà nữ y tá vừa ra thì có những đồng đội của Nguyễn Hoàng Đức vào trong thăm hỏi ngay.
Trung vệ đội trưởng Duệ dẫn đầu, tiền đạo hộ công lãng tử Phong, tiền vệ cánh trái Nguyễn Bá Thịnh cũng vào thăm Nguyễn Hoàng Đức.
Nguyễn Hoàng Đức thấy mọi người đều có mặt ở đây, gặng hỏi: “Trận đấu kết thúc rồi sao? Chúng ta đã chiến thắng đúng không?”
Duệ tới bên cạnh giường bệnh, vỗ nhẹ lên vai Nguyễn Hoàng Đức, đượm buồn nói: “Chúng ta thua.”
“Sao có thể? Chúng ta đã san bằng tỷ số 2 – 2 đều rồi cơ mà?” Nguyễn Hoàng Đức nghe Duệ nói cũng hiểu được sự việc, nhưng căn bản là hắn không muốn tin vào sự thực đó.
Nguyễn Bá Thịnh thở dài: “Chúng ta thua thật rồi. Thua với tỷ số 3 – 2. Sau khi mày b·ất t·ỉnh thì mày được đưa đi c·ấp c·ứu. Còn mọi người ở lại thi đấu nhưng không thể chống lại nổi Thái Lan. Bọn họ đã chọc thủng lưới của chúng ta thêm một lần nữa.”
Một cơn đau như nhói lên trong tim Nguyễn Hoàng Đức. Hắn vậy mà lại bị thua. Một siêu tiền đạo như hắn lại có thể thất bại đơn giản như thế. Hắn cảm thấy bản thân thật là quá vô dụng rồi.
“Tại tôi, tất cả là tại tôi. Nếu như tôi không b·ất t·ỉnh thì đội bóng của chúng ta sẽ không thua như vậy.” Nguyễn Hoàng Đức ôm đầu lẩm bẩm tự trách: “Trời ạ, tại sao lúc ấy tôi lại đột nhiên chóng mặt như thế cơ chứ?”
Gương mặt Phong dài như cái muỗng, giọng khàn đặc: “Mày không cần phải tự dày vò mình như thế đâu Đức. Thua trận là do tao. Chính xác nhất là do tao, nếu như tao không làm hỏng quả phạt đền thì chúng ta không đến nỗi thua tức tưởi như thế được.”
Duệ nhíu mày xua tay lên tiếng: “Thôi đi, mọi người không cần phải tự nhận trách nhiệm về mình. Thua trận là do tất cả chúng ta, nghệ không bằng người thì phải chịu thua. Người Thái Lan mạnh hơn chúng ta và họ đã chiến thắng xứng đáng. Chúng ta phải chấp nhận điều đó.”
Tố chất người trung vệ thép của người thủ lĩnh đội tuyển bóng đá Việt Nam được Duệ thể hiện vô cùng rõ ràng. Khi Duệ lên tiếng thì hai người kia cũng không nói gì nữa mà lẳng lặng đứng nhìn vào hư vô. Nguyễn Hoàng Đức vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ lơ lửng, đầu của hắn vẫn choáng váng nặng nề, như muốn nứt toác ra vậy.
“Các cậu đừng tự trách bản thân. Tất cả là do tôi. Trận thua này, tôi nhận trách nhiệm.” Một giọng nói hùng hậu vang lên từ bên ngoài cửa phòng.
Mọi người nhìn ra cửa phòng bệnh thì thấy huấn luyện viên Nguyễn Văn Phú đang tiến vào. Mặc dù vị huấn luyện viên không to cao lắm nhưng trông giống như một tòa thiết tháp vậy. Gương mặt vuông chữ điền của con người từng trải qua bao bể dâu phảng phất nỗi trầm tư khôn cùng.
Lộp cộp. Lộp cộp.
Nguyễn Văn Phú chậm rãi tiến vào căn phòng bệnh, đến bên giường Nguyễn Hoàng Đức, khẽ mỉm cười: “Tỉnh lại là tốt rồi. Bác sĩ nói cái đầu của cậu không có vấn đề gì cả, không cần phải lo lắng. Những c·hấn t·hương ở chân tay cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng. Tĩnh dưỡng cho tốt là cậu sẽ có thể chạy nhảy ngoài sân cỏ bình thường. Cố lên, tôi tin tưởng cậu sẽ có một tương lai sáng lạn.”
“Thưa huấn luyện viên… cháu…” Nguyễn Hoàng Đức muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, chỉ biết mơ hồ nói theo vô thức, đầu hắn vẫn còn đang lơ tơ mơ lắm.
Nguyễn Văn Phú vươn tay ngăn không cho Nguyễn Hoàng Đức nói, nhẹ nhàng tiếp lời: “Cậu không cần nói nhiều, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Hãy cố gắng rèn giũa thêm. Hãy cố gắng trở thành cầu thủ trụ cột của đội tuyển bóng đá nước nhà.”
“Các cậu cũng vậy, các cậu hãy phấn đấu hơn nữa. Tôi tin rằng, rồi đây, các cậu chính là thế hệ vàng của bóng đá Việt Nam. Các cậu sẽ làm được những điều mà trước kia không một thế hệ nào làm được. Phải ghi nhớ lấy điều đó. Vĩnh viễn ghi nhớ lấy điều đó.” Nguyễn Văn Phú quay sang đám người Duệ đang đứng, cười bảo.
Nguyễn Văn Phú vỗ vai từng người rồi rời đi. Nguyễn Hoàng Đức và những người trong phòng lặng lẽ nhìn theo hình dáng Nguyễn Văn Phú đi ra ngoài cửa. Bóng lưng của vị huấn luyện viên trưởng đội tuyển Việt Nam thời khắc ấy, sao mà cô đơn quá, sao mà đơn bạc quá. Nỗi buồn dường như phủ kín lên toàn thân người đàn ông luôn có vẻ ngoài phong độ. Những lời nói vừa rồi của vị huấn luyện viên giống như là lời dặn dò trước lúc chia ly. Chẳng lẽ huấn luyện viên thực sự muốn rời khỏi đội tuyển bóng đá Việt Nam sao? Nguyễn Hoàng Đức trầm ngâm nhìn theo tấm lưng to lớn của người huấn luyện viên khuất dần sau cánh cửa.