Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 2: Đức Chân Gỗ
Cuối cùng thì Lý Đức cũng biết được họ và tên của hắn là Nguyễn Hoàng Đức. Khi nghe đến cái tên này thì đầu hắn đột ngột trở nên nhức nhối vô cùng. Hắn cứ lững thững đi như kẻ mất hồn mặc kệ cho tiếng còi tiếp tục trận đấu bắt đầu và trái bóng đã lăn trên sân cỏ.
“Nguyễn Hoàng Đức… Nguyễn Hoàng Đức… Nguyễn Hoàng Đức…”
Cái tên ấy cứ vang lên trong đầu Lý Đức. Rồi một t·iếng n·ổ uỳnh như vang lên trong đầu Lý Đức. Giống như một chai rượu sâm banh bật nắp bất ngờ. Cùng với đó là rượu phun trào ra tung tóe. Những mảnh ký ức ùa vào đầu Lý Đức. Là những mảnh ký ức của Nguyễn Hoàng Đức. Nó vụn vặt, chắp vá, từng mảnh, từng mảnh nhỏ, như những cuốn phim quay chậm, tua ngược lại.
Thì ra chủ nhân của khối thân thể Nguyễn Hoàng Đức này cũng vừa c·hết. C·hết trên sân cỏ. Nguyễn Hoàng Đức nhảy lên cao nhằm đánh đầu, v·a c·hạm mạnh với cầu thủ của đội tuyển đối phương. Nguyễn Hoàng Đức bị ngã xuống, giáng nguyên cái lưng xuống đất, đầu đập xuống dưới. Và, Nguyễn Hoàng Đức c·hết. Cùng lúc ấy, Lý Đức bị sét đánh thế nào lại xuyên không vào cơ thể này hòa nhập vào cơ thể của Nguyễn Hoàng Đức. Rốt cuộc một Nguyễn Hoàng Đức mới được khai sinh. Không còn Lý Đức nữa. Cũng không còn Nguyễn Hoàng Đức cũ, Nguyễn Hoàng Đức của trước kia. Mà bây giờ là một Nguyễn Hoàng Đức. Một Nguyễn Hoàng Đức mới ra đời.
“Ta bây giờ là Nguyễn Hoàng Đức sao? Ta bây giờ chính là Nguyễn Hoàng Đức.” Lý Đức bây giờ chính là Nguyễn Hoàng Đức lải nhải như tâm thần, lững thững đi đi lại lại ở khu vực tiền đạo trung phong.
Nguyễn Hoàng Đức cứ đi thơ thẩn như thế là do bản năng của một tiền đạo cắm dưỡng thành của hắn ở kiếp trước. Có lẽ cũng là do cả ký ức ở kiếp này. Cả hai đều là tiền đạo cắm. Hắn cứ lang tha lang thang, thơ thơ thẩn thẩn vòng quanh cái vị trí trung phong của mình. Cũng chẳng thấy đồng đội nào thèm đếm xỉa đến hắn, bởi vốn dĩ trước giờ hắn đều như thế, đó là phong cách của Nguyễn Hoàng Đức cũ. Lười chạy chỗ, đa phần là đi bộ, mà hình như khả năng chạy chỗ cũng chẳng tinh tế gì cho cam. Nguyễn Hoàng Đức cũ toàn chạy chỗ vào những nơi không có bóng. Tiền vệ người ta chuyền bóng một đằng thì hắn chạy đi một nẻo. Lâu lâu cũng có vài quả xuất thần, hắn chạy chỗ đụng vị trí có bóng, nhưng rồi, hắn sút, lên trời.
“Ê, ê, Đức Chân Gỗ, Đức Chân Gỗ, bóng kìa.”
“Mau tới chỗ kia tiếp bóng.”
“Thằng Đức Chân Gỗ ra sân đi, đá đấm cái gì mà toàn đi bộ như ngáo ngơ thế hả?”
Nguyễn Hoàng Đức ngoáy lỗ tai. Hình như người ta đang gọi hắn thì phải. Dám gọi hắn là Đức Chân Gỗ sao? Hắn là một siêu tiền đạo, một siêu sao bóng đá mà dám bị miệt thị là Chân Gỗ. Hắn cố lục lại ký ức, rồi hắn mới bi ai nhận ra, quả thực như thế, hắn thường được cổ động viên đội nhà đặt cho biệt danh rất chi là khinh thường, Đức Chân Gỗ. Có thể cổ động viên đã quá khắt khe với hắn, nhưng mà một phần nào đó cũng không oan. Đa số những cú sút của hắn toàn là vào thủ môn, bay lên trời, may hơn một chút là trúng cột dọc, dội xà ngang. Còn rất hiếm khi hắn sút vào, tất nhiên là hắn cũng có sút vào mới có thể còn cái chỗ đứng này ở vị trí tiền đạo cắm của đội tuyển quốc gia.
Nguyễn Hoàng Đức có chân gỗ thật nhưng đầu của hắn không phải đầu gỗ, đầu của hắn không đến nỗi là đầu vàng, có thể là đầu đồng, hoặc nhỉnh hơn một chút là đầu bạc. Tuy nhiên, tuyệt đối không phải là đầu gỗ. Đầu của hắn đã ghi rất nhiều bàn thắng cho đội nhà. Mỗi cú lắc đầu, hoặc đội ngược đầu, đa số đều tung lưới đối thủ. Đầu của hắn quả thật nhạy bén. Chiều cao 1m85 cũng là lợi thế giúp cho hắn săn bàn thành công trong các pha t·ranh c·hấp bóng bổng. Bởi vậy mà hắn rất hay nhảy lên tranh bóng bổng, đội đầu chuyền cho đồng đội, đội đầu ghi bàn. Hắn biết chân của hắn là chân gỗ nên hắn càng cố tâm vào luyện đánh đầu. Không phụ lòng mong mỏi của hắn. Hắn rất biết cách ghi bàn bằng cái đầu không phải đầu gỗ của mình.
Thế cho nên Nguyễn Hoàng Đức vững chắc suất tiền đạo trung phong trong đội tuyển quốc gia. Cũng hơi hơi may mắn là, hắn là một tiền đạo không giỏi, nhưng các tiền đạo trung phong khác ở trong nước của hắn còn không giỏi hơn cả hắn. Đó là nói giảm nói tránh chứ thực tình mà nói thì đó là chữ tệ. Các tiền đạo khác còn tệ hơn cả hắn, còn sút vào thủ môn, sút lên trời, sút cột dọc, sút xà ngang, nhiều hơn cả hắn mỗi khi đứng trước khung thành đối phương. Hắn quả là một Đức Chân Gỗ may mắn. Bằng tất cả những điều trên, không ai có thể cạnh tranh nổi vị trí tiền đạo trung phong của Đức Chân Gỗ.
Sau khi lục lọi ký ức, lùng tìm trí nhớ, thu thập thông tin, Nguyễn Hoàng Đức cũng phải gật đầu công nhận một điều hiển nhiên, chủ nhân của khối thân thể này, là hắn, phải, hắn chính là Đức Chân Gỗ.
“Thằng Đức Chân Gỗ kia, mau quay về hỗ trợ đội nhà.”
“Bọn Thái Lan nó có bóng, đang dốc lên t·ấn c·ông kìa.”
“Đức Chân Gỗ, mày làm cái trò mèo gì ở chỗ gần khung thành Thái Lan thế hả?”
Tiếng cổ động viên mặc áo đỏ la hét ầm ĩ trên khán đài. Mặc dù khán đài không có cổ động viên ngồi kín sân, nhưng những người cổ động viên áo đỏ vẫn chiếm phần đông hơn cổ động viên mặc áo màu xanh tím than. Tiếng hô hoán của cổ động viên rất lớn.
Nguyễn Hoàng Đức bị tiếng gào rống của cổ động viên làm cho hắn lơ nga lơ ngơ ngó về sân nhà. Quả đúng như tiếng kêu gào của cổ động viên. Đội tuyển phe đối thủ mà cổ động viên gọi là Thái Lan mặc áo vừa thực hiện một đường chuyền cực dài lên tận phần sân của đội tuyển nhà. Thái Lan là cái đội tuyển gì thì hiện tại Nguyễn Hoàng Đức chưa được rõ ràng cho lắm. Hắn có chưa thể tiếp thu được hết vô số ký ức của kiếp này. Còn đối với hắn ở kiếp trước thì không có đội tuyển nào gọi là Thái Lan cả. Hắn chẳng biết Thái Lan là cái tỉnh nào ở trong nước Đại Việt của hắn, cũng chẳng có câu lạc bộ nào trong thế giới của hắn tên là Thái Lan, cho nên hắn vẫn chôn chân một chỗ trong trạng thái mông lung mơ hồ.
Nguyễn Hoàng Đức nhìn xuống trông thấy tình huống khá khôi hài. Thủ môn đội nhà băng ra khỏi vòng 16m50, bước ba bước dài vô cùng dũng mãnh, trông như một con sư tử đang chuẩn bị vồ mồi. Lúc ấy trái bóng mà đội Thái Lan đã chuyền xuống, chạm đất một cái lại nảy lên trên cao, lơ lửng trên đỉnh đầu giữa hậu vệ cánh phải phe ta và tiền vệ của đội tuyển Thái Lan. Thủ môn dậm mạnh chân, phóng lên như một vị thần. Chính thế, giống y như một vị thần đầy sức mạnh.
“Đẩy bóng, đẩy bóng ra.”
“Chặn thằng tiền đạo Thái Lan lại.”
“Ngăn cản trái bóng mau.”
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Hoàng Đức thân là một cầu thủ chuyên nghiệp, hắn cũng không hiểu lắm hành động của thủ môn trong tình huống ấy. Chạy hùng hục ra ngoài vòng cấm địa, trong khi có một hậu vệ đang t·ranh c·hấp trực tiếp trái bóng và một hậu vệ đang án ngữ trước khung thành đội nhà. Thủ môn định làm gì trong tình huống ấy? Thủ môn chạy ra ngoài vòng cấm, cố ý chạm tay vào bóng là sẽ bị trọng tài phạt. Thân là thủ môn thì tất nhiên là càng phải rõ luật lệ vi phạm khi chạm tay vào bóng ngoài 16m50. Đôi khi thủ môn có thể vô ý hoặc không tập trung mà chạm tay vào bóng ngoài vòng cấm địa. Sự vô ý hay cố tình được đánh giá vào sự tinh tường và công minh của trọng tài. Trong thực tế diễn ra thi đấu ở các giải đấu, có không ít pha thổi phạt thiên vị được đưa ra trong nhiều trận đấu. Tuy nhiên, khi thủ môn chạm tay ngoài vòng cấm địa chắc chắn sẽ bị thổi phạt. Còn bị phạt thẻ hay không sẽ tùy thuộc vào lỗi cố ý hay vô ý.