Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 257: Khẩn Cấp Xử Lý Vấn Đề Sân Vận Động
Trần Minh Thuận sa sầm mặt: “Ông nói như thế mà nghe được à? Chúng tôi bỏ tiền ra thuê sân là để cho cầu thủ thi đấu, mà ông bảo chỉ dùng chi cho công tác điện, nước, vệ sinh sân bãi này nọ, nghĩa là như thế nào? Đây là cầu thủ không chỉ của chúng tôi mà cũng là cầu thủ quốc gia, cầu thủ nước nhà thi đấu. Là đồng bào của tôi, là đồng bào của ông thi đấu. Bây giờ ông để mặt cỏ xơ xác, héo úa, mặt sân mấp mô như thế này, lỡ như cầu thủ của chúng ta bị c·hấn t·hương nặng thì ai chịu trách nhiệm? Ông có gánh nổi trách nhiệm ấy không? Được tôi sẽ kiểm tra lại thật kỹ vấn đề chi tiêu này thật kỹ càng.”
Nguyễn Hữu Bào nhíu mày, bảo: “Tôi nói thẳng, chúng ta đi ô tô, xe máy, nếu người đi nhiều thì 2, 3 năm là đã hỏng, phải sửa chữa nhiều. Còn sân Mỹ Đình được xây bao lâu rồi? Được xây gần 20 năm rồi, từ năm 2003 để phục vụ Sea Games 22 cho tới tận bây giờ. Thế thì làm sao mà không xuống cấp cho được?”
Trần Minh Thuận bực mình hỏi: “Ông là người đứng đầu ở Khu liên hợp Thể thao này, nếu như cơ sở vật chất xuống cấp thì ông phải sửa chữa chứ? Nếu không đủ kinh phí thì ông phải lập kế hoạch dự án để báo cáo lên trên, để các cơ quan có thẩm quyền cùng giải quyết, chứ sao để tình huống này xảy ra? Còn vài ngày nữa là cầu thủ của Australia người ta sẽ sang đây tập luyện rồi, với mặt sân thế này thì chúng ta có mặt mũi nào để đón tiếp người ta được. Rồi còn phóng viên của cả thế giới tới để săn tin nữa? Nếu chúng ta chuẩn bị không tốt thì phóng viên báo chí thế giới người ta sẽ viết về chúng ta như thế nào? Những hình ảnh không đẹp về sân Mỹ Đình khiến cho người hâm mộ cảm thấy chúng ta thiếu sự tôn trọng họ. Khán giả bỏ tiền đến sân bóng không chỉ để xem bóng đá mà còn thưởng thức, hưởng thụ những giá trị dịch vụ tại sân bóng. Chẳng lẽ một nền bóng đá đang ngày càng tiến bộ, đi lên như thế và mục tiêu của chúng ta chính là hướng tới mục tiêu được tham gia World Cup, mà đội tuyển lại không thể chơi trên một sân vận động tử tế?”
Nguyễn Hữu Bào phẩy tay: “Sao ông biết là tôi không lập kế hoạch báo lên cấp trên? Tôi đã báo cáo đầy đủ hết cả rồi đấy chứ. Nhưng kinh phí dùng chi cả khu liên hợp rất eo hẹp. Tôi phải bù đầu bù óc, phân chia thu chi đủ thứ, chứ có ngồi chơi xơi nước đâu. Ông có biết để duy tu, bảo dưỡng một sân vận động phải mất vài trăm tỷ đồng trong một năm không? Tiền đào đâu ra bằng đó để duy tu, bảo dưỡng hàng năm. Ta so sân Mỹ Đình với tiêu chuẩn Châu Âu thì làm sao mà so được? Đất nước còn nghèo mà.”