Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Thế Mà Đã 2 – 0 Rồi Sao

Chương 3: Thế Mà Đã 2 – 0 Rồi Sao


Nếu là Nguyễn Hoàng Đức, trong khoảnh khắc ấy, hắn sẽ lui về khung thành, bởi vì quả bóng ấy đang có sự t·ranh c·hấp trực tiếp giữa hậu vệ đội nhà và tiền đạo đối phương. Ngoài ra, trước khung thành còn có một hậu vệ hỗ trợ phòng thủ. Hành động lao ra ngoài vòng cấm địa thực sự là quá mạo hiểm rồi. Không hiểu vì sao anh bạn thủ môn, đồng đội của hắn lại chọn phương án ấy.

Trong đầu của Nguyễn Hoàng Đức có những suy nghĩ như thế bởi vì hắn còn chưa tường tận được hết tình huống trận đấu, tố chất cầu thủ, kỹ thuật cầu thủ, tâm lý cầu thủ, sự bản lĩnh và sự chuyên nghiệp của cả hai bên. Có thể là hắn chưa hiểu hết được về những cầu thủ đồng đội của mình. Hắn không biết có một yếu tố ảnh hưởng rất lớn đến đội tuyển đội nhà. Đó chính là đồng đội của hắn, tồn tại một tâm lý sợ hãi, sợ hãi trước cầu thủ Thái Lan. Có thể là hành động lao ra của thủ môn cũng có lý của mình, khi thấy những cầu thủ Thái Lan khác ở phía sau đang dâng lên rất nhanh. Có thể lúc ấy trong tâm của người thủ môn đó sợ, sợ hậu vệ không thể ngăn cản nổi cầu thủ Thái Lan. Sợ rằng một hậu vệ t·ranh c·hấp và một hậu vệ chặn trước khung thành không thể ngăn cản nổi sự t·ấn c·ông của đội tuyển đối thủ. Và cũng có thể chính bản thân của người thủ môn ấy đang sợ.

Trong khi Nguyễn Hoàng Đức đang có rất nhiều suy nghĩ mông lung mơ hồ thì anh bạn thủ môn đồng đội đã chọn cách lao ra ngoài như một vị thần. Và kết quả là…

“Á…”

Huỵch.

Thủ môn đội nhà dậm mạnh chân, phóng lên cao. Nhưng, nhưng, anh bạn thủ môn không làm gì được với trái bóng, mà, anh bạn thủ môn dội nguyên hai cái đầu gối vào thẳng đầu của một cầu thủ. Không phải cầu thủ Thái Lan, không phải cái gã cầu thủ phe kia b·ị đ·ánh chặn, không có trái bóng nào bị đẩy đi, mà đó chính là cầu thủ đội tuyển nhà, hậu vệ đội nhà bị thủ môn đồng đội bay song phi táng thẳng hai cái đầu gồi vào đầu, nằm thẳng cẳng một chỗ. Còn trái bóng thì sao?

Lộp bộp. Lộp bộp.

Đó chính là âm thanh trả lời của trái bóng. Trái bóng nảy nhè nhẹ nhè nhẹ, chậm chạm đứng trước đôi chân của cầu thủ Thái Lan. Thế là cái gã Thái Lan có hàng ria mép. Mắt của Nguyễn Hoàng Đức rất tinh tường, đứng tuốt đằng xa cầu môn bên sân khách vẫn nhìn thấy hàng ria mép của gã Thái Lan kia. Đúng thế, cái gã có ria mép, có tên là Worachit, Nguyễn Hoàng Đức còn thấy gã đó nhếch mép cười cợt, hai cái ria mép nhếch lên nhếch xuống cực kỳ đáng hận. Gã Thái Lan vô cùng ung dung, di chuyển những bước nhỏ, trước hai người đội nhà, một hậu vệ nằm ngửa ngay đơ và một thủ môn nằm sấp mặt.

Kết quả đã chứng minh là thủ môn sai lầm rồi. Không những phán đoán tình huống sai lầm mà đến cả kỹ năng cá nhân cũng là một t·hảm h·ọa. Sai lầm thì phải trả giá. Pha phán đoán tình huống sai lầm của thủ môn đội nhà chắc chắn phải trả giá. Trong tình huống này thì đó chính là sai lầm chí mạng. Nguyễn Hoàng Đức ngẩn tò te nhìn về tình huống khôi hài diễn ra ở cầu môn bên mình. Thủ môn băng ra khỏi khung thành, vượt khỏi vòng 16m50, nhằm cản phá bóng nhưng lại phi thân tông trúng vào hậu vệ đồng đội, để cho trái bóng nhẹ nhàng rơi vào chân của tiền vệ đối phương.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở khung thành của đội tôi thế kia?” Nguyễn Hoàng Đức lẩm bẩm.

Thực ra Nguyễn Hoàng Đức còn không biết đội Thái Lan đã mở tỷ số 1 – 0 như thế nào. Nếu như hắn biết tình huống dẫn đến pha ghi bàn trái đầu tiên của đối phương thì hắn còn phải ngao ngán thở dài hơn. Bởi vì bây giờ những ký ức của hắn đang rất hỗn loạn, hắn không thể nhớ được hết tất cả mọi chuyện. Tình huống đó chính là vị thủ môn của đội tuyển nhà đã bắt bóng ngay sau đường chuyền về của đồng đội. Câu chuyện rất đơn giản, cầu thủ đội nhà chuyền bóng về, thủ môn đội nhà dùng tay cầm bóng lên. Vô cùng là đơn giản. Thế là ăn phạt thôi. Đội Thái Lan được hưởng quá đá phạt gián tiếp và bọn họ không bỏ lỡ cơ hội ghi bàn thắng mở tỷ số cho Thái Lan với cú sút sệt xuyên thủng bức tường phòng ngự của đội tuyển Nguyễn Hoàng Đức.

“Trời ơi, c·hết rồi.”

“Tiêu tùng rồi, thủ môn làm gì thế không biết?”

“Thủ môn lại phạm sai lầm cá nhân nữa. Đây không biết là lần thứ mấy phạm sai lầm rồi.”

“Tất cả nhanh trở về, mau về cản bóng.” Một ai đó ở phần giữa sân hét lớn.

“Cản cái con khỉ.” Một tay Nguyễn Hoàng Đức chống nạnh, một tay bóp trán, nhìn một vị hậu vệ duy nhất của đội nhà đang bặm môi trợn má đứng tấn cố ngăn cản gã tiền đạo Thái Lan tung cú sút.

Người hậu vệ đó thì Nguyễn Hoàng Đức biết tên, không ai khác là vị trung vệ đội trưởng có tên là Due. Lúc này hắn vẫn chưa biết thực sự là Duệ, Duể hay là Duế. Vị trung vệ đội trưởng vẫn vô cùng quyết tâm cố gắng hết sức để ngăn cản tiền đạo Thái Lan. Tuy nhiên một mình trung vệ đó không thể nào kiêm nổi hai chức năng vừa là hậu vệ vừa là thủ môn được. Hắn thấy vị trung vệ đội trưởng ấy cũng khá là dễ mến vì hắn nhận ra sự lo lắng cho hắn lúc nãy của người trung vệ đội trưởng không phải là giả. Đó là sự chân thành.

Gã tiền vệ Thái Lan nhếch mép cười, bước thêm ba bước nhỏ, rồi cực kỳ ung dung, chuyền nhẹ tênh cho đồng đội Thái Lan của hắn đang từ bên dưới chạy lên. Một mình người trung vệ đội trưởng là quá khó. Người trung vệ đội trưởng bị hớ chân, xoạc ra trên thảm cỏ.

Bịch.

Gã Thái Lan số 13, có vị trí tiền vệ chạy cánh, trên lưng áo có tên Phicha, đứng ở góc khung thành, đệm chân hết sức nhẹ nhàng vào trái bóng. Với pha chuyền bóng dọn cỗ của đồng đội, Phicha hết sức thoải mái đệm lòng chân phải. Trái bóng bay thẳng vào khung thành đội nhà. Người trung vệ đội trưởng rướn theo, tung một chân cố gắng móc chân vào trái bóng, cố đẩy trái bóng ra, nhưng không kịp. Trái bóng bay thẳng qua vạch vôi, đâm thẳng vào mành lưới, khiến cho mành lưới rung lên.

“Vào…”

Vào rồi. Tất nhiên là phải vào. Với pha chuyền bóng dọn cỗ như thế mà không vào thì chỉ có là… bán độ.

“Vào…” Cổ động viên Thái Lan tuy chỉ có một nhúm, ít hơn cổ động viên tuyển nhà nhiều, nhưng giờ đây bọn họ đang nhảy nhót tung trời.

Đám cổ động viên Thái Lan còn mang theo cả lá cờ khổng lồ ba màu đỏ, trắng và xanh tím than. Lá cờ khổng lồ của bọn họ rung lên như sóng trên khán đài. Sự cuồng nhiệt của những cổ động viên đội đối phương cũng rất lớn.

Tỷ số của trận đấu là Thái Lan 2 – 0 Việt Nam.

Nguyễn Hoàng Đức nghe ban tổ chức đọc tỷ số và xướng tên của hai đội bóng mới quay đầu nhìn về phía bảng điện tử. Thái Lan thì Nguyễn Hoàng Đức đã biết là đội bóng bên đối thủ rồi. Còn Việt Nam thì đến bây giờ hắn mới nghe tên và hiểu, à thì ra đây là đội bóng của mình. Câu lạc bộ này có cái tên mới thật, nước Đại Việt mà hắn sống cũng chưa thấy tên câu lạc bộ này bao giờ. Đây quả là một thế giới Đại Việt khác lạ.

Nhưng mà, xem lại coi nào, 2 – 0, đã thua hai trái rồi sao? Không phải vậy chứ, đội tuyển của hắn mà bị thủng lưới tận hai trái ngay ở phút thứ 52 nghĩa là thế nào? Nguyễn Hoàng Đức choáng váng tiếp rồi. Đầu của hắn lại đau nhức.

Chương 3: Thế Mà Đã 2 – 0 Rồi Sao