Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 47: Lần Đầu Gặp Mặt Jeon Byung Hoon

Chương 47: Lần Đầu Gặp Mặt Jeon Byung Hoon


Top 100 thế giới, đó là một khái niệm hết sức mơ hồ đối với người Việt Nam. Vào thời điểm ấy, người Việt Nam không quan tâm nhiều lắm đến các thứ bậc trên bảng xếp hạng FIFA. 130, 120 hay 110 thì nó cũng chẳng khác gì nhau lắm đối với người Việt Nam. Cái người Việt Nam quan tâm mong muốn thiết tha nhất chính là chiếc huy chương vàng bóng đá nam Sea Games. Nỗi khát khao ấy của người Việt Nam đã gần 60 năm rồi nhưng nó vẫn rất xa tầm tay với.

Mọi người không quan tâm bảng xếp hạng nhưng Nguyễn Hoàng Đức thì quan tâm, đội bóng quốc gia của hắn thì không thể nào xếp ở cái hạng khoảng 130 được. Đối với hắn thì quốc gia của hắn bèo lắm cũng phải nằm trong top thập cường thế giới chứ đây lại tận tít dưới đáy của thế giới là thế nào? Hắn không thể chấp nhận được điều ấy. Mục tiêu của vị huấn luyện trưởng còn quá hiền. Hắn mà đặt mục tiêu thì phải là mục tiêu mười nước mạnh nhất thế giới kìa. Mơ ước mà, ai cấm được mơ ước đâu. Tất nhiên hắn cũng sẽ chẳng nói mơ ước này với ai kẻo người ta lại cười cho thối mũi.

Bỏ qua tất cả những mục tiêu hay mơ ước xa vời ấy đi và quay về với thực tại. Mục tiêu của thực tại là Nguyễn Hoàng Đức phải giúp cho câu lạc bộ Thành Phố Hồ Chí Minh liên tục giành được những chiến thắng. Đó chính là giấc mơ thực tế nhất.

Vòng 21 của V. League diễn ra vào ngày 14 tháng 10 năm 2017, với trận thắng của câu lạc bộ Thành Phố Hồ Chí Minh. Đối đầu với đội Hải Phòng, Nguyễn Hoàng Đức tiếp tục nổ s·ú·n·g ghi liên tiếp 4 bàn vào lưới đội Đà Nẵng. Tiền vệ Santiago González ghi một bàn, Nguyễn Xuân Minh ghi một bàn cùng với tiền vệ cánh phải ghi một bàn. Mặc dù đội Hải Phòng đã rất cố gắng đuổi bắt đội Thành Phố Hồ Chí Minh nhưng họ cũng đành phải hứng chịu thất bại trên sân vận động Lạch Tray. Tỷ số chung cuộc của trận đấu là 7 – 4, nghiêng về phía đội Thành Phố Hồ Chí Minh, kéo dài chuỗi chiến thắng của đội Thành Phố Hồ Chí Minh kể từ sau Sea Games 29. Không những thế, Nguyễn Hoàng Đức còn lập thêm được một cú poker nữa trong cuộc đời mình, san bằng kỷ lục hai cú poker với chủ tịch Lê Hoài Thanh.

Hôm Nguyễn Hoàng Đức thi đấu, hắn phải thể hiện kỹ năng cá nhân cũng như khả năng sát thủ của mình ở trên sân không thể lơ là. Bởi vì hắn biết là sẽ có người trong ban huấn luyện của đội tuyển quốc gia đi quan sát hắn. Mặc dù Nguyễn Hoàng Đức không biết đó là Jeon Byung Hoon hay là ai nhưng hắn vẫn phải đá hết mình, khẳng định bản thân để cho người trong ban huấn luyện biết được tài năng của hắn.

Tất nhiên là Nguyễn Hoàng Đức đã đoán đúng, ngày hôm ấy đích thân Jeon Byung Hoon đã đến sân vận động Lạch Tray để quan sát trận đấu giữa Thành Phố Hồ Chí Minh và Đà Nẵng. Jeon Byung Hoon phân công các trợ lý người Hàn Quốc của mình đi quan sát trực tiếp các trận đấu khác trong giải V. League. Người lớn tuổi thì đi ở nơi gần, còn người trẻ tuổi thì đi ở nơi xa. Trong vòng 21 của V. League thì trận đấu diễn ra trên sân vận động Lạch Tray giữa Hải Phòng và Thành Phố Hồ Chí Minh là gần nhất, nên Jeon Byung Hoon lớn tuổi nhất sẽ đến nơi đây. Có đội Hà Nội thì đi làm đội khách ở sân vận động Thanh Hóa rồi nên không có đội nào đá ở sân vận động Hàng Đẫy cả. Chỉ có trận diễn ra ở sân vận động Lạch Tray là sát bên Hà Nội nên Jeon Byung Hoon quyết định lên đường đến nơi đây để theo dõi trận đấu V. League đầu tiên của mình ở Việt Nam. Jeon Byung Hoon rất hy vọng mình sẽ tìm ra được điều gì đó bổ ích ở trận đấu này.

Sau khi kết thúc trận đấu, Nguyễn Hoàng Đức vừa mới thay đổi trang phục ở trong phòng thay đồ xong, thì trung vệ đội trưởng Trương Công Lập đầy khí thế bước vào.

“Đức, chủ tịch Thanh gọi kìa.” Trương Công Lập nhìn về hướng Nguyễn Hoàng Đức, lớn tiếng nói.

“Mày bây giờ đúng là bảo bối rồi, được sếp quan tâm hết mực luôn, sướng nhất mày đó.” Nguyễn Xuân Minh ngoác miệng cười.

Nguyễn Hoàng Đức cười đáp: “Chắc là có chuyện rồi, gần vua như gần cọp, chứ sung sướng gì đâu anh.”

“Ha ha ha, chời chời, tao cũng muốn gần cọp như mày đó mà không được nè, thôi đi đi, đừng để sếp đợi.” Nguyễn Xuân Minh phẩy phẩy, đuổi như đuổi tà.

Nguyễn Hoàng Đức đến gặp Lê Hoài Thanh đang đứng ở hành lang thì Lê Hoài Thanh bảo: “Có người muốn gặp em. Hãy cố mà đối đáp cho tốt.”

“Ai muốn gặp em vậy anh Thanh?” Nguyễn Hoàng Đức hỏi.

Lê Hoài Thanh thần bí nói: “Đi gặp rồi biết.”

Lê Hoài Thanh dẫn Nguyễn Hoàng Đức đến một căn phòng thì bảo Nguyễn Hoàng Đức vào trong. Nguyễn Hoàng Đức mở cửa ra đã thấy có hai người đang đợi ở trong phòng. Khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế đợi mình thì Nguyễn Hoàng Đức cũng khá bất ngờ. Người đó không ai khác chính là người đang rất nổi tiếng trong giới bóng đá cả nước lúc này, huấn luyện viên Jeon Byung Hoon.

Một người trẻ hơn ông Jeon, chừng 42, 43 tuổi, đang trao đổi gì đó với ông Jeon, thấy Nguyễn Hoàng Đức vào phòng thì đứng dậy tiến tới bắt tay với Nguyễn Hoàng Đức, bảo: “Chào cậu, tôi tên Bình, tôi là trợ lý ngôn ngữ của huấn luyện viên trưởng đội tuyển Việt Nam, ông Jeon Byung Hoon. Tôi nhỏ hơn cha mẹ cậu mấy tuổi, cứ gọi tôi là chú Bình đi.”

Thì ra người đó là phiên dịch viên toàn của Jeon Byung Hoon. Người này tên là Lê Tất Bình, sẽ là người đi theo trợ giúp phiên dịch ngôn ngữ cho Jeon Byung Hoon trong quá trình ở Việt Nam. Trong kỳ khảo hạch vừa qua Lê Tất Bình đã xuất sắc đánh bại những người giỏi tiếng Hàn Quốc khác để trở thành trợ lý ngôn ngữ cho Jeon Byung Hoon.

“Dạ, cháu chào chú Bình.” Nguyễn Hoàng Đức lễ phép thưa.

“Cậu tới đây, ông Jeon có mấy điều muốn trò chuyện với cậu.” Lê Tất Bình nói.

“Dạ, cháu chào ông Jeon.” Nguyễn Hoàng Đức hướng về phía Jeon Byung Hoon cúi đầu chào.

Lê Tất Bình dịch lại lời nói của Nguyễn Hoàng Đức cho Jeon Byung Hoon. Jeon Byung Hoon không biết tiếng Việt Nam, mà tiếng Anh của ông cũng không giỏi cho lắm, nên mọi sự trao đổi của ông với những người ở Việt Nam đều phải thông qua một trợ lý ngôn ngữ.

“Chào cậu, cậu ngồi xuống ghế đi. Có lẽ cậu đã biết tôi là ai rồi đúng không?” Jeon Byung Hoon mỉm cười.

“Cháu biết ạ, ông là huấn luyện trưởng mới nhậm chức của đội tuyển Việt Nam. Cháu đã xem hết lễ ra mắt ông rồi.” Nguyễn Hoàng Đức ngồi xuống ghế trong phòng, bình tĩnh đáp.

“À, hôm ấy tôi nói khá nhiều. Cậu bắt đầu đá bóng từ năm mấy tuổi thế?” Jeon Byung Hoon chầm chậm hỏi.

Nguyễn Hoàng Đức từ tốn trả lời. Jeon Byung Hoon bắt đầu hỏi tiếp Nguyễn Hoàng Đức. Vị huấn luyện viên 60 tuổi hỏi rất nhiều, giống như là một vị trưởng bối trong nhà đang hỏi chuyện con cháu của mình vậy. Ông hỏi tiếp về quá trình luyện tập bóng đá, quá trình trưởng thành từ lò luyện rồi đến cấp câu lạc bộ, cấp quốc gia. Sau đó ông hỏi về những ước mơ hoài bão, về gia đình, tư cách đạo đức cá nhân, nhân sinh quan, hoàn cảnh sống, bố mẹ làm gì, anh em như thế nào, người yêu bạn gái ra sao… Nguyễn Hoàng Đức đều nhất nhất trả lời rành mạch cho Jeon Byung Hoon nghe.

Xem ra Jeon Byung Hoon khá hài lòng về những câu trả lời của Nguyễn Hoàng Đức, đoạn ông nhìn vào mắt Nguyễn Hoàng Đức, hòa nhã hỏi. “Lúc nãy tôi xem cậu đá trên sân. Tôi rất ấn tượng về kỹ năng cá nhân và khả năng dứt điểm của cậu. Tôi thấy có một số pha bóng hãm thành, cậu có thể tung cú sút nhưng cậu lại quyết định chuyền cho đồng đội ghi bàn. Mặc dù đồng đội đã có những pha bỏ lỡ cơ hội ghi bàn trước đó khi nhận được đường chuyền đến từ cậu, nhưng cậu vẫn chuyền cho đồng đội. Tại sao cậu lại làm như vậy?”

Nguyễn Hoàng Đức ung dung trả lời: “Sự đoàn kết. Cháu muốn đội bóng là một tập thể đoàn kết chứ không phải là một đội bóng chỉ có một ngôi sao.”

Jeon Byung Hoon gật gù: “Tốt lắm, tập thể đoàn kết. Triết lý bóng đá của cậu thực hợp với tôi. Cậu biết không? Ông Guus Hiddink từng dạy tôi, khi làm huấn luyện viên của một đội tuyển quốc gia thì đừng bao giờ cố đào tạo ai đó trở thành một ngôi sao, bởi vì tôi sẽ không có đủ thời gian để làm được điều đó, mà tôi phải tận dụng tất cả những gì mà tôi có ở đội tuyển quốc gia đó. Tôi đã xem cách cậu thi đấu trong trận đấu với Campuchia và cách cậu thi đấu với Hải Phòng trong ngày hôm nay. Cậu để lại ấn tượng rất mạnh ở trong tôi. Cậu rất có tiềm năng để trở thành một cầu thủ đẳng cấp. Đẳng cấp của cậu tôi không thể mường tượng hết được. Cậu, có muốn cùng với tôi, xây dựng đội tuyển quốc gia này, trở thành một tập thể đoàn kết, vươn ra tầm châu lục hay không?”

Chương 47: Lần Đầu Gặp Mặt Jeon Byung Hoon