0
Một số ký ức hỗn loạn trong đầu Nguyễn Hoàng Đức lần lượt được xếp lại cho ra hình ra dáng sau t·iếng n·ổ uỳnh cực lớn khi tiếng hô Việt Nam của cổ động viên được cất lên. Tiếng hô Việt Nam ấy giống như một cái gì đó rất đỗi thân thương, rất đỗi nồng cháy của khối thân thể này, của những ký ức này. Nguyễn Hoàng Đức nhớ về tuổi ấu thơ ở trong con ngõ vắng, nhớ về căn nhà nhỏ lúc còn bé, nhớ về những buổi tập đá bóng, nhớ về rất nhiều thứ mơ hồ, đang lướt qua trong đầu hắn.
“Tấn công… tặng Việt Nam thêm một bàn thắng nữa đi…” Bên phía cổ động viên Thái Lan lại hô hoán ầm ĩ.
Một cầu thủ Thái Lan dốc bóng thật mạnh bên cánh trái đội tuyển Việt Nam. Tiền vệ cánh trái bị hổng rồi, bị cầu thủ Thái Lan vượt qua. Cầu thủ Thái Lan đột phá từ đường biên cánh trái nhanh như điện xẹt. Các cầu thủ Thái Lan chạy xuống. Một đường chuyền từ cánh trái vào giữa sân. Tiền đạo Thái Lan tung cú sút.
“Không vào…”
Rất may cho đội tuyển Việt Nam là đội bóng Thái Lan đã dứt điểm cận thành nhưng quả bóng lại đi chệch cột dọc. Thật là may mắn, quả bóng đi không trúng đích chứ nếu không thì tỷ số đã bị nâng lên 3 – 0 rồi. Hú vía.
“Đức… mày làm gì đó. Tỉnh lại đi, chúng ta không thể thua. Mày hãy tỉnh lại mà tiếp sức cho đồng đội. Mọi người cần mày, mày hiểu không?” Phong cực kỳ xông xáo chạy khắp nơi, thấy Nguyễn Hoàng Đức còn đang lù khà lù khù như gà mắc tóc, nghĩ cũng bực mình, đồng đội chạy vắt giò lên cổ, còn tên kia cứ khật khà khật khừ ở tuyến trên, liền quát lớn.
Nghe tiếng quát của Phong, Nguyễn Hoàng Đức mơ hồ ngoái nhìn. Tiếp sức cho đồng đội? Mọi người cần hắn? Nghe những câu hỏi ấy, khóe mắt Nguyễn Hoàng Đức giật giật. Trong đầu Nguyễn Hoàng Đức vang vang lên những tiếng hô mãnh liệt của khối ký ức trước khi hoàn toàn mất đi, phải thắng, phải thắng, phải thắng. Đó giống như là một tín điều vĩnh cửu của ký ức, mặc cho những lời chê bôi, mặc cho những câu nói khinh thường, mặc cho những tiếng gọi mỉa mai Đức Chân Gỗ, lòng quyết thắng của ký ức kia vĩnh viễn không bao giờ tịch diệt.
Phải thắng. Đúng vậy, phải thắng. Nguyễn Hoàng Đức phải thắng. Hắn không thể thua. Hắn phải thực hiện tín điều của khối ký ức cũng như tín điều hắn. Hắn sẽ không bao giờ chịu thua. Hắn phải thắng, hắn sẽ thực hiện tín điều ấy cho khối ký ức cũng như cho hắn. Phải thắng.
Nguyễn Hoàng Đức gầm lên: “Phải thắng.”
Mấy hậu vệ Thái Lan nhìn gã tiền đạo trung phong của Việt Nam đang gồng hai tay giơ lên trời, hét lớn như một tên ngớ ngẩn, thì nhếch mép cười khẩy. Gào thét cái gì mà gào thét? Nãy giờ tên ngớ ngẩn tiền đạo kia cứ đi lại lung tung chẳng giúp ích gì được cho đội bóng, giờ bỗng nhiên giơ tay lên trời gào thét cứ như chứng tỏ sẽ cứu vãn được thế trận ngay không bằng.
“Tôi tới ngay, tôi tới ngay đây.” Nguyễn Hoàng Đức hét lớn.
Nguyễn Hoàng Đức sải bước chạy về sân nhà trong tình trạng rất kích động.
“Hự.” Nguyễn Hoàng Đức nhăn mặt.
Cái chân phải của Nguyễn Hoàng Đức đau. Đây chính là v·ết t·hương mà hắn dính phải ở trận đấu trước trong một pha t·ranh c·hấp bóng. Khi đi bộ thì chưa có cảm giác gì lớn lắm, nhưng chạy nhanh là chỗ v·ết t·hương lại nhói lên. Hắn bị c·hấn t·hương ở chân rồi. Hắn buông xuôi ư? Không, hắn sẽ không buông xuôi. Hắn cắn răng chịu đựng tiếp tục chạy. Thực tế là không chỉ một mình hắn đang nén đau chịu đựng, cắn răng nuốt đau vào lòng, mà những đồng đội của hắn cũng đang nén đau thi đấu. Trải qua các trận đấu thì hầu như cầu thủ nào cũng dính c·hấn t·hương trên cơ thể. Không đau ở chân thì đau ở tay, vai, lưng… Đây chính là vận mệnh của những cầu thủ thi đấu trên sân. Ai cũng phải dính v·ết t·hương khi thi đấu. Không ai có thể tránh khỏi, kể cả là thủ môn chuyên đứng trong khung thành tận dưới cùng các hàng cầu thủ.
Những đồng đội của Nguyễn Hoàng Đức đều mang thương tích thi đấu, mà hắn có thể thua kém bọn họ được sao? Hắn là một siêu sao cầu thủ. Hắn không phải là Đức Chân Gỗ. Hắn là một siêu tiền đạo. Hắn phải chứng minh cho thế giới mới này biết hắn, Nguyễn Hoàng Đức, là một siêu sao bóng đá.
Bịch bịch. Bịch bịch.
Nguyễn Hoàng Đức chạy hồng hộc trên sân cỏ về phía khung thành đội nhà. Nguyễn Hoàng Đức cảm nhận được sự hưng phấn tràn đầy trong tim mình, giống như cảm giác thuế biến, cảm giác được sinh ra đời một lần nữa, khi mà hắn bước một bước chân đầu tiền từ trên hàng tiền đạo chạy xuống về khung thành đội nhà. Khoảnh khoắc ấy chính là khoảnh khắc lột xác của con người có biệt danh là Đức Chân Gỗ. Hắn phải rũ bỏ cái biệt danh Đức Chân Gỗ, hắn không thể sống mãi dưới cái tên ấy. Để có thể làm được điều đó thì hắn phải chứng tỏ bản thân, hắn phải giành lấy cơ hội để tạo ra bàn thắng cho đội tuyển Việt Nam. Hắn ngước đầu nhìn lên và thấy trên không trung là trái bóng đang bay về phía cầu thủ đội Thái Lan. Hậu vệ cánh của Thái Lan vừa mới tạt một quả từ cánh trái vào giữa sân cho tiền vệ trung tâm. Hắn giậm chân, mặt khẽ nhăn vì cơn đau nhói lên, nhưng hắn không màng tới.
Vút.
Nguyễn Hoàng Đức nhảy thêm vài bước, phóng người, rướn chân tới, nhanh như cắt, c·ướp trái bóng trước khi nó chạm đến chân của cầu thủ Thái Lan. Đợi đến khi bóng vừa chạm đất, bàn chân của hắn đảo một vòng trên trái bóng, đẩy ngược lại, quay ngoắt người dưới sự ngỡ ngàng của cầu thủ Thái Lan. Hắn nhanh chóng xoay người hướng về phía khung thành của đội tuyển Thái Lan. Đôi mắt gườm gườm như một con sư tử rình mồi.
“Òa…” Khán giả trên khán đài cất lên tiếng ồ thật lớn. Đó không phải là tiếng khen tặng. Đó không phải là tiếng chúc mừng. Mà đó là tiếng ồ hoàn toàn bất ngờ ngoài tầm dự đoán của những khán trên khán đài.
“Chuyện gì vừa xảy ra?” Một cổ động viên Việt Nam có gương mặt vuông bất thần bật lên câu hỏi.
“Không phải là tôi hoa mắt đấy chứ, anh có nhìn thấy không? Thằng Đức Chân Gỗ vừa mới c·ướp được bóng ngay trước mũi tiền vệ Thái Lan kìa.” Người có gương mặt tròn bật thốt.
“Anh nhìn đúng rồi đấy, thằng Đức Chân Gỗ nó mới làm một việc không tưởng, c·ướp bóng ngay trước mũi giày của cầu thủ Thái Lan. Thật không thể nào tin nổi.” Người ria mép nói bằng giọng kinh ngạc.
“Con bà nó, mặt trời mọc đằng tây rồi. Đức Chân Gỗ của chúng ta ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà tự nhiên biết chạy đi tranh c·ướp bóng. Lại còn c·ướp thành công trái bóng của người Thái Lan nữa.” Người đeo kính gọng trắng, hô lên.
“Hay.”
“Hoan hô Hoàng Đức.”
“Hoàng Đức cố lên. Việt Nam cố lên.”
Cổ động viên Việt Nam ở trên khán đài vỗ tay hoan hô nhiệt liệt trước pha c·ướp bóng xuất thần của Nguyễn Hoàng Đức.
Người Việt Nam thật tình lắm. Ghét thì ghét mà thương thì thương. Nguyễn Hoàng Đức thường xuyên sút trúng thủ môn, trúng cột dọc xà ngang hoặc ra ngoài nên được cổ động viên gọi là Chân Gỗ. Nhưng những pha bóng xuất thần hoặc những pha ghi bàn của Nguyễn Hoàng Đức thì đều được cổ động viên ghi nhận và tung hô. Những thành quả của Nguyễn Hoàng Đức đều được các cổ động viên hết sức ủng hộ và giành cho những lời khen tặng.
Sự vui sướng của cổ động viên chỉ kéo dài trong giây lát, khi một cầu thủ đối phương áp sát Nguyễn Hoàng Đức. Ai cũng lo lắng cho Nguyễn Hoàng Đức sẽ để mất trái bóng vừa mới c·ướp được ấy. Nguyễn Hoàng Đức nhanh nhẹn lắc mình bên trái.
Cầu thủ Thái Lan nheo mắt, lắc mình sang trái theo để ngăn chặn không cho Nguyễn Hoàng Đức vượt lên phía trước. Đồng thời chân phải của cầu thủ Thái Lan cũng nhanh như chớp vung đến hòng đoạt bóng từ trong chân của Nguyễn Hoàng Đức.
“Ài…” Có tiếng cổ động viên Việt Nam thở dài, người đó chắc mẩm phen này Nguyễn Hoàng Đức lại mất bóng như bao lần khác rồi.