Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cầu Trường Rực Lửa
Unknown
Chương 92: Tội Đồ
“Tôi thấy gã Kenny Nguyen này rất có tiềm năng để gia nhập hội kín của chúng ta đấy. Hai người thấy sao?” Một âm thanh vang lên từ phía sau, giọng nói phát ra từ ả mặt đầy mụn.
Một ả đàn bà mặt đầy mụn, đang đứng ở chỗ mấy người đang thao tác trên máy vi tính, tiến đến bên cạnh hai người Đường Văn Thời và Nguyễn Tường Tuấn. Ả mặt đầy mụn tên là Phạm Đoan Trân, cũng là thành viên lâu năm của hội kín này. Hội kín của đám người tụ tập trong ngôi nhà là một hội kín bao gồm những thành phần bất hảo, những kẻ bất mãn xã hội, những kẻ lưu vong không nhà, những kẻ lông bông không nghề ngỗng. Bọn chúng làm việc đơn giản là vì tiền. Các lực lượng ở hải ngoại chu cấp tiền cho bọn chúng làm việc.
Nhiệm vụ hàng ngày của bọn chúng là tìm mọi cách để chửi bới. Thấy chuyện gì xấu, những mặt trái của xã hội là phải moi ra để chửi bới. Nếu như có chuyện tốt thì cũng phải biến nó thành chuyện xấu, phải đổi trắng thay đen, phải làm sao để mọi người có ác cảm với chuyện tốt đó. Bọn chúng chửi càng nhiều thì càng được nhiều tiền. Vì vậy mà hàng ngày bọn chúng chạy chỉ tiêu cho cái sự chửi của mình.
Chẳng hạn như lần này, khi thấy đội tuyển bóng đá U-23 Việt Nam đang thành công rực rỡ. Mà đất nước lại đang háo hức đẩy thành công của đội tuyển lên thì bọn chúng phải tìm cách dìm hàng, bôi nhọ đội tuyển bóng đá U-23 Việt Nam. Khi bọn chúng thấy người Malaysia ra tay, bọn chúng mừng như bắt được vàng, liền góp gió thổi lửa, kích động người dân càng thêm ác cảm đối với đội tuyển U-23 Việt Nam. Hiện tại bọn chúng đang cật lực vào các fanpage, group, diễn đàn để lèo lái dư luận theo chiều hướng xấu đối với đội bóng quê nhà.
Đường Văn Thời gật gù: “Mặc dù thằng Kenny Nguyen này hay ba hoa chích chòe nhưng cũng là kẻ giỏi trong ngón nghề thao túng tâm lý mấy bé gái ngây thơ chưa trải sự đời. Khả năng của thằng này có thể phát huy khi ở trong hội kín của chúng ta.”
“Anh Tuấn thấy sao?” Phạm Đoan Trân hướng mắt nhìn Nguyễn Tường Tuấn hỏi.
Nguyễn Tường Tuấn mấp máy cái môi thâm sì của gã, nói sin sít qua hàm răng: “Cũng được, hãy biến gã trở thành một phần tử mới trong lực lượng của chúng ta đi. Hy vọng gã sẽ phát huy được khả năng tẩy não của gã đối với mọi người.”
Phạm Đoan Trân nhe răng cười một cách quái đản: “Nếu hai người đều tán đồng thì để tôi kiểm tra lại những thông tin của gã xem sao. Anh Thời gửi đường dẫn facebook của gã cho em đi. Dù gì thì cũng phải khảo sát gã vài vòng mới được.”
Nguyễn Tường Tuấn gặng hỏi: “Phía hải ngoại gửi tiền cho chúng ta chưa?”
Phạm Đoan Trân hí hửng: “Đã gửi rồi anh, lần này trúng quả đậm. Bọn họ bảo nếu chúng ta làm lớn chuyện hơn nữa thì bọn họ sẽ càng thưởng thêm tiền cho chúng ta.”
Cả đám nghe bảo có thưởng thêm tiền thì sáng mắt lên, tiếp tục lao vào cuộc chinh chiến trên bàn phím. Bọn chúng phải phát huy khả năng chửi của mình. Vừa được chửi lại vừa được tiền thì bọn chúng khoái lắm, nên bọn chúng vô cùng hung hăng trong cái công cuộc chửi của mình. Bọn chúng ồ ạt tràn vào không gian mạng, tiếp tục chửi, chửi cực kỳ hăng say, chửi đến quên trời quên đất.
Những nội dung giật gân, những hình ảnh Đoàn Văn Cường và Đỗ Tùng Lâm phạm lỗi là bị bêu lên nhiều nhất bởi vì hai người là hai cầu thủ thi đấu cực kỳ xông xáo trong hàng phòng ngự đội tuyển U-23 Việt Nam, cho nên hai người có nhiều pha v·a c·hạm nhất trong các thành viên của đội bóng. Rất nhiều các tài khoản mạng xã hội thật giả lao vào cắn xé, chửi bới, nhục mạ hai người. Thực ra những kẻ đang xâu xé hai người chỉ là thiểu số trong đất nước. Nhưng thiểu số đó lại vô cùng hung hăng và vô cùng rảnh rỗi. Không có việc gì làm nên lực lượng đó có thể cãi nhau xuyên ngày xuyên đêm mà không biết mệt mỏi. Chỉ cần có người vào nói một câu là những kẻ đó sẽ túm vào chửi bới, chì chiết cho đến khi đối phương câm miệng mới thôi.
Không những chỉ đích danh hai cầu thủ Đoàn Văn Cường, Đỗ Tùng Lâm mà sau đó các đối tượng kích động trong và ngoài nước còn chuyển hướng sang chỉ trích cả Nguyễn Hoàng Đức. Quá khứ Đức Chân Gỗ bị lật lại. Bọn chúng tung hê những clip Nguyễn Hoàng Đức sút trượt, đá ra ngoài trong thời gian trước lên. Bọn chúng cười cợt chê bai Nguyễn Hoàng Đức. Bọn chúng bảo Nguyễn Hoàng Đức không xứng làm tiền đạo trung phong, không xứng làm đội trưởng đội tuyển U-23 Việt Nam.
Từ cầu thủ, bọn chúng dần công kích đến Ban huấn luyện mà chỉ trích nặng nề nhất là huấn luyện viên trưởng Jeon Byung Hoon. Bọn chúng mang những thất bại trước kia của ông ở bên Hàn Quốc bêu ra trước bàn dân thiên hạ để làm trò cười. Bọn chúng nhại theo giọng điệu của mấy tờ báo Hàn Quốc gọi ông Jeon là Ông Ngủ Gật. Bọn chúng bảo ông chỉ dẫn dắt một câu lạc bộ đang đá ở giải hạng ba mà toàn thua với hòa. Câu lạc bộ đó đứng ở vị trí thứ bảy trong tám câu lạc bộ của giải đấu, có nguy cơ phải xuống hạng bốn, thì có cái tư cách gì mà đòi làm huấn luyện viên của đội tuyển bóng đá Việt Nam. Bọn chúng ồn ào hỏi, vậy dẫn dắt đội bóng đá Việt Nam có khi nào đưa Việt Nam xuống hạng bốn giống cái câu lạc bộ của Hàn Quốc kia không?
Bọn chúng muốn biến toàn thể những người trong đội tuyển U-23 Việt Nam trở thành tội đồ. Và bọn chúng còn hè nhau đặt một loạt các # trên facebook và twitter là #JeonOut #CuongOut #LamOut #DucOut #ThinhOut #PhongOut… Nói chung là những người đang nổi nhất, là trụ cột nhất của đội tuyển U-23 Việt Nam thì bọn chúng đều cho out hết. Bọn chúng muốn đuổi cổ hết những người giỏi nhất ra khỏi đội bóng Việt Nam.
Thực bất ngờ là trong làn sóng chỉ trích nặng nề ấy, có một số tài khoản đến từ Thái Lan cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên rằng: “Tôi thấy kỳ lạ quá. Trước kia đá với người Malaysia, người Thái Lan chúng tôi cũng đã từng gặp cái trò mèo này rồi. Người Thái Lan chúng tôi thì cực kỳ đoàn kết với nhau, bênh vực cho cầu thủ của mình. Tại sao các bạn lại chỉ trích cầu thủ của mình như thế?”
Tuy nhiên, lời cảm thán và thắc mắc của một số tài khoản đến từ Thái Lan ấy đã bị lọt thỏm trong đám đông cuồng nộ. Bọn chúng đang cực kỳ hả hê trong biệt tài chửi bới của mình. Bọn chúng không hề biết rằng mình đang bị rơi vào bẫy, đang bị lọt vào vòng xoáy của một trường âm mưu nham hiểm và thâm độc.
Cùng với sự cuồng nộ của đám đông quá khích thì cũng xuất hiện những huấn luyện viên online, những người hâm mộ theo phong trào quay sang ngấm ngầm chỉ trích đội tuyển U-23 Việt Nam. Tuy rằng một bộ phận này không điên cuồng như đám đông quá khích kia nhưng cũng là một nhóm người xát muối vào cơn bạo phát phản đối những cầu thủ U-23 Việt Nam. Bộ phận này là bộ phận cỏ đầu tường, khi thấy Việt Nam chiến thắng thì yêu thích theo phong trào, nhưng khi thấy đội bóng bị chỉ trích thì như những ngọn cỏ ở trên đầu tường trước gió, hùa theo đám đông cuồng nộ mà phản đối đội bóng nước nhà.
Có một số huấn luyện viên online, một số người hâm mộ theo phong trào, chê bai cái cách mà huấn luyện viên Jeon Byung Hoon đặt chiếc xe bus án ngữ ở sân nhà nhưng những người đó không hiểu một điều rằng, chúng ta thua sút quá nhiều so với những đội bóng ở Tây Á, Bắc Á, Đông Á. Chưa cần nói tới những đội bóng ở các xứ đó, tính riêng là so với Thái Lan thì nền tảng của Việt Nam vẫn còn thua sút nhiều lắm. Huấn luyện viên Jeon Byung Hoon hoàn toàn biết đá đẹp thì sướng, đá vào nhiều thì khoái, t·ấn c·ông dồn dập thì phê. Huấn luyện viên Jeon cũng thích bóng đá đẹp chứ. Nhưng còn phải xét thực lực của mình so với thực lực của người ta như thế nào. Muốn đá đôi công thì phải xem đá đôi công với ai? Đá đôi công với những đội bóng mạnh hơn mình, để rồi bị dần cho nhừ tử, bị thủng lưới lỗ chỗ thì lúc ấy đá t·ấn c·ông hoa mĩ để làm gì, khi mà thua cuộc, khi mà tay trắng về nhà. Ậy, rồi cũng những người hâm mộ phong trào ấy, lại là những người quay lưng sớm nhất với đội tuyển nhà khi thấy đội tuyển nhà không còn chiến thắng nữa. Bởi vì sao? Bởi vì bọn họ thích thứ bóng đá chiến thắng. Chiến thắng thì bọn họ mới hâm mộ, còn thất bại thì không còn hâm mộ nữa và bọn họ quay lưng cái rẹt, xoay lưng bỏ đi như chưa từng có cuộc chia ly.