Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 94: Chiến Binh Sao Vàng Đấu Hổ Mã Lai

Chương 94: Chiến Binh Sao Vàng Đấu Hổ Mã Lai


“Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu quốc. Bước chân dồn vang trên đường gập ghềnh xa…”

Tiếng hát quốc ca Việt Nam đang vang lên trên sân vận động Côn Sơn. Các cầu thủ Việt Nam mặc áo đỏ, quần đỏ, tất đỏ, đặt bàn tay phải của mình lên ngực trái cùng nhau hát quốc ca. Huấn luyện viên trưởng Jeon Byung Hoon cùng các thành viên trong đoàn bóng đá Việt Nam ở khu vực băng ghế huấn luyện viên cũng đứng nghiêm trang, đặt bàn tay phải lên ngực trái hát quốc ca. Trên khán đài, cổ động viên Việt Nam đứng cực kỳ trang trọng với bàn tay phải đặt lên ngực trái, cất lên những lời ca hùng hồn cùng toàn thể đội tuyển U-23 Việt Nam.

Cổ động viên Việt Nam đến sân vận động Côn Sơn hôm nay đã đông hơn những trận trước. Có khoảng 600 cổ động viên Việt Nam mang theo lá cờ tổ quốc, đeo băng đỏ trên đầu có hình ngôi sao vàng chính giữa. Đồng hành với những cổ động viên nam là những bóng hồng vô cùng xinh đẹp. Ngày hôm nay có rất nhiều nữ cổ động viên cực kỳ xinh đẹp đang đứng ở trên sân với ngôi sao vàng dán ở bên gò má hoặc cột băng đỏ có hình ngôi sao trên đầu.

Bước vào trận đấu, các cầu thủ đã bỏ lại sau lưng những thị phi ngoài đời ở bên ngoài sân cỏ. Giờ đây, tất cả những chàng trai U-23 Việt Nam chỉ có một nguyện vọng duy nhất, vật ngã những con hổ Mã Lai ở phía bên kia chiến tuyến. Còn những luồng dư luận trái chiều, những làn sóng chỉ trích độc địa nhằm vào đội tuyển bóng đá U-23 Việt Nam ở trong nước đã nhanh chóng bị các ban ngành đoàn thể thuộc lĩnh vực truyền thông dập tắt, không để cho âm mưu nham hiểm của những kẻ trốn trong bóng tối lan truyền rộng rãi thêm nữa.

Những kẻ phá bĩnh giờ đây chỉ có thể tụ tập ở các trang mạng xã hội, trang web của nước ngoài để chửi đổng đội tuyển bóng đá U-23 Việt Nam từ xa mà thôi. Bọn chúng không thể tác oai tác quái ở không gian mạng trong nước. Đáng thương thay bọn ruồi bọ chuột nhắt bây giờ chỉ có thể trốn chui trốn nhủi, rúc rích ở các xó xỉnh để mà công kích đội tuyển bóng đá Việt Nam.

Khi Nguyễn Hoàng Đức và trung vệ đội trưởng Adam Nor Azlin đang tiến đến chỗ trọng tài chuẩn bị làm thủ tục chọn đồng xu thì Adam Nor Azlin lại gần đối mặt với Nguyễn Hoàng Đức, nhếch mép nói bằng tiếng Anh: “Hôm nay không thấy gã hậu vệ số 5 của tụi mày đâu vậy hả?”

Adam Nor Azlin tất nhiên là biết Đoàn Văn Cường đã bị c·hấn t·hương trước đó bởi vì Ban huấn luyện đã thông báo chuyện đó với toàn thể giới báo chí chứ không hề giấu diếm gì cả. Adam Nor Azlin chỉ là muốn nói kháy Nguyễn Hoàng Đức mà thôi.

“Hậu vệ số 5 bị c·hấn t·hương rồi, không thể thi đấu được.” Nguyễn Hoàng Đức hờ hững đáp lại bằng tiếng Anh.

Adam Nor Azlin mặc áo đen, quần đen, tất vàng, cười ha hả: “Cái gã số 5 đó đá khá lắm, mất gã thì đội Việt Nam tụi bây tổn thất lớn lắm đấy nhỉ? Tao ngày hôm nay đại phát từ bi, đột nhiên nổi lên lòng tốt. Tao thiện tâm nhắc nhở cho tụi mày nghe đây. Tụi mày nên cẩn thận cánh trái, coi chừng chúng tao sẽ khoét sâu liên tục vào lỗ hổng ấy.”

Nguyễn Hoàng Đức nở nụ cười: “Cám ơn sự quan tâm của mày, ở trong đội U-23 Việt Nam thì không có ai là không thể thay thế. Chúng tao còn rất nhiều cầu thủ tài giỏi và đa năng. Tụi mày có t·ấn c·ông vào cánh trái hết cả trận cũng chẳng thể nào chọc thủng nổi hàng phòng ngự kiên cường của người Việt Nam chúng tao đâu.”

“Quả là đáng tiếc cho tên số 5, tên ấy hôm nay không thể ra sân chứng kiến đội bóng của mình thua tơi tả như thế nào trước những con hổ Mã Lai rồi. Nghe nói chúng mày mấy ngày qua bị dân của chúng mày chửi rủa ghê lắm hả?” Adam Nor Azlin săm soi nhìn biểu hiện trên mặt Nguyễn Hoàng Đức, chặc lưỡi: “Chậc chậc, đúng là họa vô đơn chí mà. Đã bị dân chửi còn thiệt quân. Tao rất là chia buồn với mấy cầu thủ Việt Nam tụi mày đó.”

Adam Nor Azlin muốn nhìn thấy sự tức giận trên gương mặt Nguyễn Hoàng Đức nhưng hắn phải thất vọng rồi. Nguyễn Hoàng Đức chẳng xem những lời khiêu khích của Adam Nor Azlin ra cái gì cả. Nguyễn Hoàng Đức chỉ đang xem Adam Nor Azlin như một thằng hề đang nhảy nhót diễn xiếc khỉ mà thôi.

“Ha ha ha, tao cũng khá khen cho thủ đoạn bỉ ổi của tụi mày. Năng lực đá bóng thì không có nhưng năng lực hại người quả là có thừa.” Gương mặt Nguyễn Hoàng Đức vẫn rất vui vẻ, bình thản đáp, đoạn nheo mắt nhìn Adam Nor Azlin, hỏi: “Tụi mày nghĩ tụi mày làm thế là có thể chiến thắng được người Việt Nam chúng tao sao? Tụi mày lầm rồi. Quá sai lầm rồi.”

“Sai lầm hay không thì phải xem kết quả trận đấu mới biết được. Lòng của tụi mày đang hỗn loạn, tụi mày còn bị thiếu mất cầu thủ trụ cột trong đội hình nữa. Để tao xem, tụi mày sẽ dùng lối đá buồn ngủ của tụi mày chiến thắng chúng tao như thế nào? Miệng lưỡi giỏi không giúp tụi mày mạnh mẽ hơn đâu. Tỉnh ngủ lại đi thằng nhà quê, ha ha ha.” Adam Nor Azlin há miệng cười ha hả.

Nguyễn Hoàng Đức nở nụ cười nửa miệng: “Tao ban đầu cũng không dự định ghi bàn vào lưới tụi mày nhiều lắm. Nhưng khi tụi mày giở trò bỉ ổi kia là tao đã quyết định khiến cho tụi mày hôm nay phải mang xe tải tới mà chở bóng về phòng khách sạn rồi sau đó lên máy bay cút hết về Malaysia.”

“Ok, ok, tao thì đang nghĩ, ngày hôm nay, thằng Đức Chân Gỗ như mày sẽ phải làm như thế nào để bò lê bò lết đến bệnh viện. Coi chừng cái giò của mày đó.” Adam Nor Azlin nham hiểm liếc nhìn cái chân Nguyễn Hoàng Đức, rồi nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Hoàng Đức gằn giọng.

Mắt Nguyễn Hoàng Đức lóe lên tia sát khí, trầm giọng bảo: “Tao khuyên mày nên bỏ ý nghĩ đó đi, nếu không thì người phải bò lê bò lết chính là mày. Tao nói thật.”

“Hai đội trưởng lại đây, bắt đầu tiến hành thủ tục chọn đồng xu.” Trọng tài hô lớn.

Hai người Nguyễn Hoàng Đức và Adam Nor Azlin đang gườm gườm nhìn nhau như hai con gà chọi liền từ từ rời mắt khỏi nhau tiến đến trước mặt trọng tài.

Nguyễn Hoàng Đức thua đội trưởng U-23 Malaysia trong thủ tục chọn đồng xu. Adam Nor Azlin lại thêm một phen nói mát Nguyễn Hoàng Đức đến cả việc chọn đồng xu cũng thua thì làm nên trò trống gì. Thấy Nguyễn Hoàng Đức ngó lơ chẳng thèm đáp trả, Adam Nor Azlin hừ lạnh một tiếng, rồi quyết định chọn phần sân bên phải. Đội tuyển U-23 Việt Nam được quyền giao bóng trước.

Đúng 16 giờ ngày 20 tháng 1 năm 2018, trận quyết chiến giữa những chiến binh sao vàng với hổ Mã Lai được chính thức bắt đầu.

Nguyễn Hoàng Đức tập hợp những cầu thủ quây lại thành vòng tròn, mọi người đặt bàn tay lên nhau. Nguyễn Hoàng Đức nhìn vào mắt anh em. Ai cũng rực lên ngọn lửa quyết chiến đấu đến cùng.

Nguyễn Hoàng Đức cất tiếng trầm bổng trước những đồng đội của mình: “Chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn để có thể bước đến ngày hôm nay. Những chiến thắng trước kia của chúng ta là không hề dễ dàng. Dù cho có chuyện gì xảy ra trước đó thì các anh em hãy quên đi. Hãy quên đi những lời xúc phạm của những người không hiểu chuyện. Hãy quên đi những lời cay độc của những kẻ mang lòng dạ tiểu nhân. Hãy quên đi những lời nhục mạ của những kẻ thù âm hiểm phía bên kia chiến tuyến. Hãy tập trung vào trận đấu này. Chúng ta phải tập trung và nỗ lực hết mình trong trận đấu sinh tử này. Cùng nhau, chúng ta sẽ chiến thắng đội bóng U-23 Malaysia. Hãy chơi bằng tất cả con tim, dù cho những kẻ phía bên kia chiến tuyến có hung hăng như thế nào đi chăng nữa. Cường đã không thể ra sân. Trận đấu này, một người đồng đội của chúng ta đã vì dính c·hấn t·hương mà vắng mặt. Hãy cùng nhau chiến đấu và đặt niềm tin vào nhau, chúng ta sẽ chiến thắng. Trận đấu này là chúng ta chiến đấu cho Cường. Trận đấu này là chúng ta chiến đấu cho chính chúng ta. Trận đấu này là chúng ta chiến đấu vì vinh quang của tổ quốc chúng ta. Chúng ta hãy chiến đấu và chiến thắng. Chiến thắng.”

“Chiến thắng.” Mười một cầu thủ cùng vung bàn tay lên cao.

Chương 94: Chiến Binh Sao Vàng Đấu Hổ Mã Lai