Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cây Ô Liu Màu Trắng

Cửu Nguyệt Hi

Chương 20-2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20-2


Đangnói thì một hướng phía sau nàođó đột nhiên vang lên tiếng nổ. Hai người đồng thời quay đầu, đólà hai quảng trườngnơicư dân thường tụ tập—— khôngphảichiếnkhu.Bâygiờ là chín giờsáng, làgiờ đỉnh điểm dân cưra ngoài.

Tiểu Thunhận được video,dặncôchú ýantoàn,cònnóirằngmình đã xemchươngtrìnhcủa độichiến đấu đặc biệttrên kênhtintức quốc gia và kênh quân sựrồi.

“Tôihiểu.”

Ởtầng dưới đãchuyểnthành đấu s·ú·n·g,Tống Nhiễm vùi đầunằmmộtlát,từtừ duytrìthểlực.

“Lo lắng về cái gì?”

Benjamin c*̃ng có mặt, đang rahiệuvới ngườitrongkhudân cư đứng gầncửasổ, còn quát lớn: “Lui raphíasau!Tránh xacửa sổ!”

Cô bỗng nhiên nhớ lại cảnh mấytuầntrước. Trong khi bọn họlao tới hiện trườngchiếntranh thìSasin lạiquayngười bảovệ đồng bào của cậu. Màcô thì sao, vìbức hình CARRYkia nên được một sốphương tiện truyền thôngtrongnước, thậm chícả truyềnthông tintứcquốctế đặc biệt mờimọc.

Sasinnhìn xuyên quanềnnhànổtung,làmấy phóng viênngoại quốc.

Tống Nhiễm: “...”

Benjamin lại kêu lên: “You need to giveup?”(Muốntừ bỏ không?)

Cô quay đầu nhìn Sasin, cậu một tayvịnmáy ảnh, một tay cốsức xoa trán.

Hai ngườichỉ đơn giản ănmiếng bánh mìrồi xuất phát.TốngNhiễmmặcáo chống đ·ạ·n cóin chữ PRESS và độimũ bảo hiểm, phòngngừatronggiaochiến bị thương.

“Xinlỗi chị Tống, khôngphảilà emchỉtríchmọingười, càng không phải chỉ trích chị. Chúa biết emthích chịbiếtbaonhiêumà.Lời nói vừa rồicủaem, chẳngqua là cảmthấythếgiớinày hơi vôlý mà thôi.”

Phạm vimườimét xung quanh bứctườngcát khôngaitới gần.Lính gìn giữhòa bìnhcầm súngcảnh giác quan sáthoàncảnhchung quanh;hai bên đườngcó bốnnămchỗlàcứ điểmcủa súngmáycao xạ và súngmáyhạngnặng,phòngngừa không kích và đột kích;màtrênnhàcaotầnghai bên đườngcũngcó vàitay bắntỉa ẩnnấp,để phòng quân địch đánhlén.

Tống Nhiễmnhíumày: “Nếunhư sắptới giờthìlàm sao đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“...”Tống Nhiễm không có lời nào để nói.

Bảy giờ sáng, Tống Nhiễmđi xuống lầu, Sasincũngvừa mới đến.

Đánhđượcgiữachừng, song phương dùng thêm s·ú·n·g cối vàtênlửa bắn phá. Đ·ạ·n, đ·ạ·n pháo nốiđuôinhautạora những đườngvòngcungtrêntrờixanh,ầm ầm luân phiên. Cả khuvựcđều chấn động.

Tống Nhiễmlấythẻ phóng viênra,cộngthêm biết Benjaminnênthuậnlợi vào đượctuyến phongtỏa.

Ngay sau đó bàntay kia giơngón giữa.

Benjamin cười ha hảquayđầu nhìn Tống Nhiễm, lắcđầu bất đắc dĩnói:“Haizz, cái tênđángghétnày.”

Sasincườimộttiếng,chợtnói: “Sự đau khổcủachúng em đã giúprấtnhiềungười kiếm sống,cũng giúprấtnhiềungười giành được vinh dự.Mảnh đấtnày giốngnhưmộtcáicây khổnglồmọc đầy bi kịch vậy,mỗiconngườitừ phương xa đến đềucóthể vươntay bứtmộtnắmlá,thuhoạchmột ít quả,sau đólạirời đi khôngtrở về,lãng quêncáicâynày.”

Tiểu Thu: “Thẩm Bộilàngườithích khoe khoang,nhưng khimọingười khenchươngtrình đóhaythìcô ấylại khônghềnói gì.”

Màcon đườngtrungtâmrộngrãi khôngngười bịchặn bởimột bứctườngcátcaonửamét.Bêntrongcómộtngười đàn ông đang khomngườilàm việc.Cách quá xanênnhìn khôngrõlắm,thếlà Tống Nhiễmlậptứccầmmáy ảnh điềuchỉnhtiêucự phóngtohình ảnh,chỉnhìn vai và gáycủangười đàn ôngmànộitâmcô đãlậptứcmềmnhũn.

Tấtcảmọingười đều sẵn sàngchờ đón quân địch,chú ý bốn phía phòngngừa địch xuấthiện.

Cô nhìn đôi mắtanhta đỏ, hỏi: “Cảđêmkhôngngủư?”

Tống Nhiễm khóhiểu: “Saoanh biết?”

Cô nằm rạptrênmặtđất,che chặt mặt nạmũ bảo hiểm, nhét nút bịt tai, hípmắtđiềuchỉnhtiêucự và phương hướng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô chỉ chỉ, hỏi: “Tôi cóthể đi tớiđó xem một chút được không?”

“Em nói nên xửbắn các quan chứctham nhũngbán giấy phép xuất cảnh vàothời gian này.”

Đôi bên chiến đấu rất lâumớiđượcyên tĩnh một lúc, trong lỗ taicô giờ toàn làtiếng kêu, nhưcó mấy vạn conongmật vo ve.

Benjamin nói: “Khôngsợ c·h·ế·t thì cứtới.Nhưng tốtnhấtlà khôngnên.”Anhta nhìn đồng hồđeotay,nói:“Không cóthờigianrồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Benjamin ra vẻthầnbí cười: “Bởi vì tôicảmnhậnđượchơi thở của cô.”

“Không sao ạ.”Sasin ngẩng đầu lên,nói,“Em cứtưởng rằng cuộc chiếntranh này sẽ kếtthúc sauhaituần.Nhưng…sắpbatháng rồi,quân đội chính phủ cũng đã làmhết sức.Cóthể sau lưng quân phản chính phủ có quốc gia mạnhhỗtrợ.Bây giờtổ chức khủngbố c*̃ngtham gia quấy rối.Em rất lo lắng,chị Tống…”

Bên ngoàivẫn là mưabombão đ·ạ·n, hỏa lực baytánloạn,dướitầngtruyền đến tiếng bước chân.

Cô biết đólà anh.

“Lo rằng đất nước của bọnem sẽ tiêu đời. Chịbiếtkhông, vùng đất nàycó lịch sử bangànnăm đấy.”

Beta: Onion2109

Đúnglúc này, bên trong bức tường bao cát bỗng nhiên vang lên tiếng huýt sáo bài“Lâuđàitrênkhông”, tiếng khóc của đứa bérất nhanhbiếnmất.Đứa bé mởđôi mắt vừa tovừa đen, tò mònhìnngườibinhsĩ đang phá bom chomình.

Đầu kia LýToảnkhông đáp, nhưng lại vang lêntiếng đứabé khóc.

Tống Nhiễmcùng Sasintròchuyện về vụnămmươinghìn đôla,bỗngnhiên phíatrước vanglêntiếng pháo,tòanhàhai bênrung độnghaicáirồirơi xuốngmột đống khối ximăng,đậptrúngmũ bảohiểmcủa Tống Nhiễm và Sasin.

“...”Tống Nhiễm không nói nhiều nữa,cô còn có việc,nói phải đi làm việctrước.

Trênmặt đấtrảirác ximăng vàcátrơitừ váchtường.Bứctường ven đường đã sớm bị bắnthànhtổ ongmàu đen.Nhưng ánhnắnglạirấttươi đẹp,bầutrời vừacao vừatrong xanh.

Haingười vừatán gẫu vừa đi vàomộttòanhà bị vứt bỏ.Âmthanh pháo s·ú·n·g bênngoài đãchấn động đến đinhtainhức óc,nói gìcũng khôngnghe được.Haingườilắp xongthiết bị,tìm xong vậtchechắn,ghé vào bứctường đổ ở giữa quaychụpchiếntrường bênngoàitòanhà.

“Cậu có sao không?”

Đám ngườitrongnhàhai bên đường rối rít đóng cửasổ và trốn.

Tống Nhiễm phủi bụitrên vai,hỏi: “Cậu vừanóicái gì?Tôi khôngngherõ.”

Tống Nhiễm quay đầunhìn giữa đường,thỉnhthoảngcóthểtrôngthấyhai bacái đầunhấpnhôtrong đống baocátchechắn,là đôi vợchồng và Lý Toản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đườngđi trốngtrảimà yên tĩnh, khu giao chiến thì đạnpháoầm ầm.

Tống Nhiễm: “Sao vậy?”

Bên trongbức tường chốngcháynổ có mộtđứabé đang ngồi trên ghế trẻem,cơ thể bịtróibom,đứa bé ngửa đầukhócthét, mắtmũiđều xoắn xuýt thànhmột cục rồi. Cha mẹcậu bé thìở bên cạnh trông coi lenléngạt lệ.

Trênmặt Tống Nhiễmnhư đầy gai,nóngrát.

Mặc dùngủ khôngngon,nhưng sáng sớmhôm sauTống Nhiễm đãthức dậyrồi.Cô biêntập sơ videotốihôm quarồi gửi vềnước.

Tống Nhiễm và Sasinliếcnhau,cùnglúc đeo balô,thuhồimáy ảnh vàthiết bịnhanhchóng xuốnglầu.

Lựu đ·ạ·n,lựu đạnhơicay,súngmáy…cácloại vũ khí đ·ạ·n dượcthaynhauratrận,hai bên đều khôngngừngcóngườithương vong.

“Bom nhiều lắm.”Benjamin nói,mắng một câu,“Đám c·h·ó c·h·ế·t.”

Chương 20-2

Hai ngườiđiêncuồngchạytớicon phố đang xảy rachuyện, nhưng chưa thấy bất kỳngười c·h·ế·t nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Benjamin trừngmắt nhún vai với Tống Nhiễm: “Giọngtôigiốngma quỷ lắm à?Sao đứa békialại khóc?”

Edit:Eimi.103

Lầnnày,trong đống baocátnhôramột bàntay,lòng bàntay xoaynganghướng xuống,bàntaynganglắclắchailần,rahiệuchữ NO.

“Tôibiết.” Tống Nhiễm nói, phí công anủi, “Sẽ ổnthôiSasin à.”

Benjamin:“I bet yougonna die!” (Tôi cálà cậu muốn ngỏm củtỏirồi.)

Benjamin rất vui khigặpđượcngườiquen, hỏi: “Cômớitới hôm qua đúng không?”

Tiểu Thunói: “Áichà,bạntraicủa Thẩm Bội ưutú ghê.”

Cô bỗng nhiên nhịn khôngđượcvuốtmũi nở nụcười.

Tống Nhiễmnhẹ giọng: “Xinlỗi.”

Vàingườilínhchiến đấucủalựclượng gìn giữhòa bình đang đilạitrên đường kiểmtratừngchiếc xe dâncư.

“Chỉ cóthểtừbỏthôi.Chúngta không phải Thượng Đế,không cứu đượctất cả mọi người.”Benjamin nói,bỗng nhiênhét lên,“Lee,are you OK?”(Cậu ổn chứ?)

Tống Nhiễm ôm đầu bịttai,những khối bùntừtầngtrên khôngngừngrơi xuống đập vàomũ bảohiểm và áochống đạncủacô.

Con đườnglớn như vậy giờtrống rỗng, bên đường làmộtchiếcô tôđangbốccháy,mảnhthủytinhvỡ rơi đầy đất, trong xekhông cóngười. Rấtnhiều baocátđượcxếp thànhbức tườngđể chống cháy nổ quanh một chiếc xeđangbốccháy.

Tuynói vậy,nhưngcô không biết sẽ ổnhay không.

Tống Nhiễm: “...”

Tống Nhiễm: “...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20-2