Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cây Ô Liu Màu Trắng

Cửu Nguyệt Hi

Chương 23-2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23-2


Một âmthanh vang dội đếncả đườngchântrời,Tống Nhiễmhoảng sợcảngườicorụtlại,giậtnảy.

“Ừ.”Lý Toảnnhìn Tống Nhiễm,cóchút không yênlòng,nhưng bây giờ đangcónhiệm vụ,chỉnói,“Tôi đitrướcnhé.”

“Vừarồi đám phầntử kh*ng b* kia xông vàonhàcủatôi,buộc vàongườitôi.Bọnchúngcòn giếtchồng vàcontôi.”

TốngNhiễmchạyđếncạnhcửa lập tức runchânquỳxuốngđất,lộnnhàolui về bêncửasổ.

Sau lưng cô,ThẩmBội kêu lên: “AToản!”

Lý Toảnlẳnglặngnhìn.

Anh quỳmột gốitrướcmặtcô,đưatay sờ đầucô,khẽnói: “Sẽ ổnthôi.”

“À,vậylàtốtrồi.Làmtôi sợmuốnchết.”Thẩm Bộinói, rồinhìn Lý Toản,“Benjamin đangtìmanh,có việc gấp.”

“Nhiễm Nhiễmcũng ở đây à?Không saochứ?”Thẩm Bộichạytới kéocô,“Trênngười saolạinhiềumáuthế này?”

Đôi giày quenthuộc,Tống Nhiễmtừtừngướcmắt,là Lý Toản.

Ngườiphụnữ run rẩynângtay.

Chương 23-2

Lý Toản đangtháo sợi dâytrên vaicôta,nghethế dừnglạimột giây,chậmrãingướcmắtnhìncô ta.Người phụnữcó khuônmặt điểnhìnhcủa Đông Quốc,làn dahơinâu,tóc đencứng,xương gòmácao,hốcmắt sâu.

Rất nhanhcó binh sĩquânđộichínhphủchạyvào,thấycảnhnày lập tức gọiquâny đến khiêng đi. Tống Nhiễm giao Sasincho bọn họ, mình thìnhưbị rút hếtsứclực,xụi lơ trên mặtđất.

Cửalớn độtnhiên bị đá văng,ánhnắngchiếu vào,những kẻ kiacaolớnnhư đếntừcõichết.Tống Nhiễm sợ đếnnỗingaycảthởcũngngưng,corúm vào gócchết bên ghế sô pha.

Mau đến đi quânnhân,cầu xincácanh!Làm ơn đếnmau đi!Maucứulấynhững đứatrẻ!

Gần đótoànlàtiếng khóc,tiếng s·ú·n·g,tiếng kêuthảmthiết.

Mà Lý Toảnlại sượt quangườicô,nhào về phía sau.

Haingười đốimặt vớinhautrong không giannhỏhẹp,yêntĩnhnhưchết.

“A Toản!”Thẩm Bội ômmáy ảnhtừ bênngoàichạy vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Beta:Eimi.103

Côthấy Lý Toảnnhanhchóng xông vàocănnhànày,cholàcóchuyện gì khẩncấp,kết quả…

TốngNhiễmkhông cóchútphảnứng nào. Vẻ mặtcô vô hồnđứngở ven đường, nhìn qua con phốđẫmmáu,khôngbiếtnênđi đường nào.

Chúng điênrồi!Trụ sở quân độichính phủcáchnơinày không đến 1km!

Sự yên tĩnh trên đường bỗng nhiên sôi trào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cônhẹnhàngmởcửara,kéotaycậu.Sasinchậmrãimởmắtra,đau đớnlắc đầu,rahiệu đừng để ýtớicậu.

TốngNhiễmnhanh chóng cúi đầuxuống, quay mặt quachỗkhác,tự mình lau nước mắt.

Tiếngmở cửa của dân cư gần đó, tiếng đóng cửa, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết,tiếngsúngvangvọngkhắpcả thế giới.

Ngườiphụnữ khóc ròng nói: “Mau cứu tôi! Mau cứutôi!”

Tác giả cólờimuốnnói:Tình tiếtkẹo trong chươngnày được cải biên từchuyện cóthật.

Trongchớpmắt,tiếng s·ú·n·g, tiếng mìn, tiếngpháokhôngngừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quânnhânmau đến đi! Cầuxincác anh, mau đến đi!

“Mộtchút.”Thểlựcngười phụnữmangthai đãcóchút khôngchống đỡnổi.

Màngoàicửa sổ,thithể vỡnátcủa bọnnhỏlẳnglặngnằm đó.Có đứa bécòn động đậy,viên đ·ạ·n baytớilậptứclạilặngthinh.

Lý Toảnmang đầy đủmũ giáp,mặctrang phục phònghộthật dày,mangtheothùng dụngcụ đi đếnchỗngười phụnữ kia.

Anhrủmắt xuống,conngươihơichuyển động,liếcnhìntay phảingười phụnữ,trôngthấymột vếtchaimỏng ởlòng bàntay gầnngóncáicủacôta ——là docầm s·ú·n·g.

Lý Toảnmới đi đếntrướcmặtngười phụnữnọ,côta đángthương vì bị dọa dẫm sợhãimàhaichân xụilơ,quỳ xuốngth* d*c.

Côngơngácnhìnngười kiatự phátnổ,máuthịtbắnthành pháohoa.Màlũtrẻ xung quanhhắnta,từngcơthểnhonhỏnhưtờ giấynát vụn baytứtung,máutươitungtóe.

Bọnchúng quá pháchlối,vốn dĩ không đểtrụ sở quânchính phủ gần đây vàomắt!

Điênmấtthôi!Vài quânnhânmắng,mắngmấyconchótổchứccực đoan.

Ngườiphụnữ kinh ngạc hai mắttrợntrừng, đầu phun máu, ngón tayđặttrênnút kíp nổchưaấn xuống.

“Pằng”“Pằng”mấytiếng s·ú·n·g vanglên,tiếng gào khóccủangườimẹngaylậptứctắtlịm.

Độtnhiên,tayngười phụnữhạ xuống,chạm đến kípnổ;mà Lý Toảntrongchớpmắtrút súngtừ ống quầnra,nhắmchuẩn đầucôta,“Pằng”nổ s·ú·n·g!

Nướcmắt cô chảy ròng ròng, sợhãiđến sắp sụp đổ:“Làmơn!Cậu sẽ c·h·ế·t! Cầu xincậu!”

Ánhmắtanh đỏlên,hít sâumộthơi kìmchếcảm xúc,ngóntaylaunướcmắttrênmặtcô,địnhnói gì đó.

Một giây đónhư bị kéo dài đến vôtận,côthậmchícòncảmnhận đượclúcanh phóng về phía saucònmangtheomộtcơn gió,thổi vàonộitâmcô vừa đau xót vừalạnhlẽo.

TốngNhiễmkhông nhìn anh, gậtđầu.

Biểucảmngười phụnữcứng đờ,hỏi: “Sao vậy?”

Lý Toản đirấtnhanh.

Anhlậptức quay đầu,hét: “Chạymau!”

Mộtnhóm quânnhân đang dọn dẹpthithể,giảicứungười bịthương,sơtánngười sống sót.

Bênngoàitrànngập đủtiếnghôhoán,âmthanhcứu viện,côtựa vàotường,khôngnhúcnhích.

Cậu đẩytay Tống Nhiễmra,sắcmặttrắng bệch: “Mautrốn…”

“Kẻnào buộc bom vàocô?”

TốngNhiễmnhưkhôngnghethấy, khom lưng nhét thiết bịvàotrongba lô, không nói lời nàođeoba lôđi ra ngoài.

Màmột giâycũngthậtngắn,khiếnconngườita không kịplàmra bất kỳcử độngnào,trongchớpmắt,quả bom kianổtung.

Lúcnày,bêntrongmột khu dâncưtruyền đếntiếng kêu,mộtnhóm binh sĩnhanhchóngluirangoài,mấy giây sau,mộtngười phụnữnướcmắt đầymặtchậmrãi đitới.

Ấn đườnganhnhănlạirất sâu,khôngnói gì,cũng khônghỏicôcó sao không.Anh biếtrõcô đãtrải qua điều gì.

TốngNhiễmhítmũi,dùngtay áo laumắt,gắnggượng điều chỉnh tốt máyảnh.

Cậuchỉmớihaimươituổi,chỉlà sinh viênnămthứhai.

Màcôtacũng đang quan sátanh.

Edit: Onion2109

Lũtrẻ được xếpchỉnhtề ở ven đường,phía dưới vảitrắnglộratừnghình dángcủanhững đứa bé;một binh sĩtrẻtuổingồi bên vệ đường,chemắt,khóc đến bả vairunlên.

TốngNhiễmđứnglặng, trong đôi mắttrừng lênlà sựhoảng sợvà mất trí trước nay chưa từng có.Cô nhìn chằm chằm làn khói màu nâuxanh, miệng háto,tay vẫn còn giữnguyên tưthếchụpảnh,đúngmườigiây,cô cứng ngắc như tượng gỗ, không nhúc nhích.

TốngNhiễmrốtcuộckhóclớn lên: “Help!Help!”

Sóngxungkíchmạnhmẽ như mộtbứctườngvô hình dội thẳng vào người Tống Nhiễm,xen lẫn những mảnh bom sắc bénđâmvào ngườicô.

Quânđội chínhphủ đã đến.

TốngNhiễmbịtchặtmiệngcủamình,tiếng khóc cốhết sức kìm trong cổhọng.

Lý Toảnmỉmcười: “Khôngcó gì.”

TốngNhiễmcúiđầu,che lỗ tai, nước mắtđiêncuồng tuôn ra.Nỗisợ hãi củacả đời này nhưbộcphátra hết trong lúc này.

Bọnchúng ghìm s·ú·n·g,chemặt,đitrên đường,đá vàotừngthithểtrênmặt đất,gặpngườicòn sốngliềnnổ s·ú·n·g.Còncónhiềutêntrựctiếp xông vào khu dâncưcàn quét,tiếng kêuthảmthiết không dứt bêntai.

Côtachết khôngnhắmmắt,người đổ về phía sau.

Không biết qua baolâu,từtrong ánhnắngrọi vàocửa xuấthiệnmộtcái bóng,cóngười đi đến.

TốngNhiễmyênlặngthu lại giá bachânbên cửa sổcùngmáyảnh và máyquayphim.

“Hãy phốihợp vớitôi.”Lý Toảnnói,“Nângcánhtaylên.”

TốngNhiễmsợ hãi, cô bòqua cửa chính, xuyênqua khe cửa trông thấy Sasinnghiêng ngả tựavàotường, bụng trúng một phát đạnnhưng vẫn còn sống.

Côlậptứclao vềcửa ômlấy bả vai Sasin,kéocậu vàotrong phòng,nhanhchóng đóngcửalại.

Ngoàicửasổ tiếng s·ú·n·g càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Haimắtcô đẫmlệtrongmônglung,thấy Sasinhaimắt vằnmáu,cầmmột khẩu s·ú·n·g xôngrangoài.

Côchỉcảmthấyngũtạnglục phủ đều bị đánhnát,đôimắtnhư bị kimchâm đau đếnmuốnhétlên,nhưngcô khônghét được,lậptứcngã xuống,ót đập vàomặt đất,nháymắt đãmất đitri giác.

Ngườiphụnữ kia giơhaitay,kêu khóc:“Maucứu tôi!”

Các binh sĩ giơ súnglên,hétlên vớicôta: “Luilại!”

Tiếnghô khẩu hiệu kinh khủng,tiếng kêugàocuồngdại.

Mộtloạttiếng s·ú·n·g vanglên,phía Sasin bỗngnhiên yêntĩnhhẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không phảicủatôi.Làcủangười khác.”

Mặc dùlàngười bìnhthường,nhưngnhững quânnhân vẫn duytrìcảnh giác,đứngcáchcôtahơnmườimét,hétto: “Luilại!Trướctiênluilại đã!”

TốngNhiễmtuyệt vọng ngẩng đầu lên, lặng lẽmở miệng khóc,khócđến nước mắt đầy mặt.

ThẩmBội nhìn hai người,im lặng. Vừa rồi ở bên ngoài,Lý Toản bởi vìthấymột phóngviênĐôngQuốctên là Sasin bịthương nặng đãlậptức tiến lên hỏi được khiêng ra từtòa nhà nào.

Cô ômchặt Sasin,nhìnchằmchằm bóngngườitrên đất,thấy bọnchúng bước quacánhcửa.

Nhữngquânnhânđượchuấnluyện nghiêm chỉnhxoay ngườichạy.

Xungquanhlà nhữngquânnhânvẫn đang dọn dẹp hiện trường,còn có đủloạitiếngkêula. Tình huốngbên này, bọn họđềukhôngđể ý.

Ánhnắng buổitrưachiếulàm đọngmồhôi giữatrán.

ThẩmBội thấy cả phòng toàn vết máu, nói: “Phóng viên chiếntrường thật đúng không phải cho người làm, quá nguy hiểm. Hôm naymớingàyđầu tiên thôi mà suýt chút nữalà tôi bịbắnchếtrồi.Cũngmay vừa rồi cóA Toản bảovệ tôi.”

TốngNhiễmthấycảnhđó,lại nhìn nhữngquânnhânchạyvề phía mình, sững sờ đứng nguyên tại chỗ không cóbấtkỳ phản ứng nào, chỉthấytấtcả mọi người chạy tản ranhư pháo hoa. Mà LýToảnđanglao về phía cô.

Mãi đến khimộtcơn đau dữ dội bị xéráchtừ sâutrongnộitâm dânglên,Tống Nhiễm xoayngườichạy vềhướngcửa;haingườimẹ vìnghethấytiếng đã gào khócchạyrangoài.

“Chuyện gì xảyra vậy?”Những quânnhân xung quanhnhaonhaochạytới.

TốngNhiễmkhông khóc nữa, chạy tớicửasổ nhìn, phần tử kh*ng b*trênđường đềutiếnđếnkhu dân cư.

Cách đó không xa vanglêntiếng súngliênhoàn,bênngoàicóngườilahét kêuto.Những bóngngườinàylậptức quaylạichiến đấu.

Trênngườicô ta buộc đầybom.

Thờikhắcnày,cô hyvọngmắtmìnhbị mù. Bởivì ——

Nơi đây cách trụ sởquá gần, phần tử kh*ng b*sợ tiếp viện phía sau, cũng khôngdám đánh lâu, rút lui rấtnhanh.

Cô bò đến bêncửa sổ,thấyrõ quần áocủa đámngườingoài kia,làtổchức kh*ng b*.

TốngNhiễmnhàotớiôm chặt lấy chân cậu, thấp giọng k** r*n: “Please!”

Côcóthể đi đâu?Cô đã khôngcònchỗ đểtrốn.

Lý Toảnngồi xuống,hỏi: “Cóthểnóitiếng Anh được không?”

Bênngoàitiếngtrẻcon khócthét,nhữngngười phụnữ khóclóc van xin,mấytiếng s·ú·n·g vanglêntiêu diệthếtthảy.Sasin đã khóc đếncả khuônmặtméomó,cậu vùng khỏi Tống Nhiễm xôngrangoài.

ThẩmBội lập tức chụp lạicảnhnày.

Lý Toảnrủmắt,tiếptục phá sợi dâytrướcngựcngười phụnữ,ánhmắtliếc đếncáinúttrên kípnổ.

Côta dừng ở ven đường,toànthânrunrẩy,sắcmặtthêthảm.Mọingườilúcnàymớithấyrõ,đólàmột phụnữmangthai!

TốngNhiễmkhóckhông ratiếng, nước mắtchảyxuống nhưđiên, chỉlắcđầu.

TốngNhiễmôm Sasinnúp ởgócnhà mờ tối, haitayhết sức che lấymiệng vếtthương trên bụng cậu. Máu củacậukhôngngừng chảy ra,ấm áp, sền sệt, mang theo sứclựccòn sót lại, giống như từng sinh mạng đang thống khổ giãy giụa trên vùng đất này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tiểu đội trưởngquânđội chínhphủ qua thươnglượngvớiđội giữ gìn hòabình. Đámngười Benjamin, LýToảnsau khi bàn bạc, quyết định trước cứ quaxemthử.

Lý Toảnchậmrãi đitới,ngồi xuốngtrướcmặtcô.

TốngNhiễmbiếtquảbom kia sẽphátnổ lan ratớichínmét,cô lạnh cảngười, muốn chạy nhưng không cất bước nổi. Giống như tưduyvào thời điểm này đãngừng lại.

Đôimắttrốngrỗngcủacô dầnthêmngoancố,nhìnchằmchằmanh,khóemiệngrủ xuống,giốngnhưlà đứatrẻchịuhết bao uất ức,haimắt đẫmlệtràotuônnhưmưarơi.

Lý Toảnnhét khẩu s·ú·n·g và đứnglên,nhưng khoảnh khắctrôngthấyngười phụnữ đãchếtngã xuống,kípnổ được kíchhoạt,thời gian đếmngược biếnthànhnăm giây.

Sắc trời ngoàicửa sổ chiếu lên lànda tái nhợt của cô,đôimắt dại đi.

Lý Toảntiếnhành kiểmtra sơ bộ,trênngườicôta buộc đầytừng dãy bom kíchnổ,đồnghồ đếmngượccòncómười phút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23-2