Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Đào Thoát Cùng Truy Sát.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Đào Thoát Cùng Truy Sát.


Chặn lấy suy nghĩ trong đầu, Tô Tiểu Thất há miệng tụ lực, sau đó cả người nhảy lên, quay đầu nhắm vào phía sau tên kia đang cấp tốc chạy tới ma tu, một đạo năng lượng màu xanh nhạt hình bán nguyệt từ trong miệng sói bay ra bắn thẳng vào Lưu Khải trên thân.

‘CMN, tại sao càng chạy càng gần a !!!’ (đọc tại Qidian-VP.com)

[Tính danh: Lưu Khải

Cả nhà năm người bị Lưu Khải tàn nhẫn t·ra t·ấn, cuối cùng tự tay hắn móc ra bọn họ trái tim, kết thúc năm người này sinh mệnh. Nếm được trả thù khoái cảm phía sau, cả người hắn thú tính liền bộc phát, không kiêng nể gì liền tàn sát cả một thôn nhỏ.

“Ngươi... đồ c·h·ó.. vô sỉ..... ặc..”

Trong gió tuyết, một người đàn ông sau lưng đeo một bao đồ vật chậm rãi bước đi, âm thanh bàn chân dẫm lên trên tuyết đều đều vang vọng. Hắn cả người cao một mét chín, quấn kín trong quần áo nhìn không ra mập ốm, trên mặt che chắn chỉ chừa một đôi hung ác nhãn thần. Tên này liền là Lưu Khải. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Thần thông: Huyết Sát Trảo]

Hai bên kẻ truy người đuổi gần hai giờ, bỗng nhiên phía sau Lưu Khải chân giống như vấp trúng gốc cây, cả người trượt ngã về trước, lăn lộn vài vòng để lại trên tuyết một vệt máu dài, cuối cùng nằm im không còn động đậy. Tô Tiểu Thất nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, sau khi thấy Lưu Khải tình trạng, trong bụng hắn liền cười lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố gắng phản kích khiến v·ết t·hương trên vai hắn lại phun máu ba lần, làm Lưu Khải sắc mặt càng thêm vài phần tái nhợt, ánh mắt ác độc lúc này nhìn chằm chằm Tô Tiểu Thất, cả người khom xuống chờ cơ hội t·ấn c·ông.

Lúc nhìn thấy Tô Tiểu Thất bỏ chạy, Lưu Khải nghĩ hắn đã có thể ăn chắc được đầu này sói, không biết đến lúc sau chính mình liền sẽ ăn phải quả đắng, quả thật ngây thơ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Khải vừa mới dứt lời, ngay cửa động bỗng chạy ra một đầu cả người màu trắng lông tóc, gần hai mét thân cao sói lớn. Đầu này sói vừa nhìn thấy hắn liền quay đầu bỏ chạy, tức thời Lưu Khải trong mắt quang mang lóe lên, không chút chần chờ cấp tốc đuổi theo phía sau.

‘Yêu thú a, nếu có thể lấy được nó trái tim liền có thể bù đắp hơn mười quả tim người, quả thật kiếm bộn rồi !!’ Lưu Khải trong lòng may mắn, dưới chân tốc độ càng lúc càng nhanh.

Nhìn lại phía sau, lúc này hai bên khoảng cách chỉ còn chưa đầy ba mươi mét. Biết chạy trốn không thành, Tô Tiểu Thất chỉ có thể thầm than, cầu mong sống qua được kiếp nạn này.

“Ửm, hang động ? Vậy liền tránh một chút chờ bão tuyết qua đi thôi.”

Trò này trước kia hắn đã chơi ra một trăm lẻ tám loại tình huống, nát tới không thể nát hơn. Dù sao lúc trước hắn đói không còn sức lực, chỉ có thể lừa bịp kiếm sống qua ngày. Hiện tại liền có người dùng phương pháp này dụ hắn, đúng thật là chơi đao trước cửa quan công, ngại mình sống được quá lâu sao ??

Nhất Nhất bị hắn bỏ vào trong tiểu thế giới, lúc này nằm trên giường lăn lộn chơi đùa, bên chân giường là một đống lộn xộn chén bát cùng quần áo. Gấp rút chạy trốn Tô Tiểu Thất chỉ có thể mang Nhất Nhất vào tiểu thế giới, còn lại đồ vật hắn vội vàng không cách nào sắp xếp, liền loạn nhét vào trong.

Nhìn thấy Lưu Khải trúng chiêu, Tô Tiểu Thất liền không để cho địch nhân có thời gian suy nghĩ, chân sau phát lực, cả người bổ nhào tới, hai đầu chân trước móng vuốt nhắm ngay đầu hắn, muốn một kích tất sát, không để đêm dài lắm mộng.

Nhìn Lưu Khải tinh thần cảnh giác, cả người căng cứng chuẩn bị t·ấn c·ông, Tô Tiểu Thất lại quay đầu chạy, chỉ để lại cho Lưu Khải một đạo màu trắng bóng lưng, cả người đứng ngơ ngác trong gió tuyết lạnh lẽo.

‘Thành cái đầu ngươi a, muốn ta đi gặp Lý lão đầu sao, không có cửa !!!’

Giới tính: Nam

Khi nãy Tô Tiểu Thất đã nhìn qua tên kia ma tu thuộc tính, xác định đánh không lại phía sau hắn liền cong chân chạy trốn. Liều mạng là chuyện không thể nào, hắn mới sống chưa được một năm đây.

‘Chờ hắn lại gần một chút, ta một trảo liền đem tim hắn moi ra ngoài, lông liền đem đi làm áo khoác, đúng, chỉ một chút nữa.... chỉ một chút nữa... Hử ???’

“C·hết tiệt, làm sao nhanh như vậy liền tìm tới nơi này !!!”

Chủng tộc: Nhân loại

Tu vi: 23 năm (Nhị Giai Võ Sư)

Bên dưới người hắn lớp tuyết đỏ thẫm một mảng, ngang lưng vị trí mặt đất b·ị c·hém ra một khe hở dài gần một mét rưỡi, trong khe tràn đầy máu tươi, bốc lên trận trận nhiệt khí. Lưu Khải lúc này đ·ã c·hết đến không thể c·hết hơn.

Tô Tiểu Thất miệng sói gầm gừ oán trách vài tiếng, bốn chân không ngừng chạy, trong lòng hận không thể biến bốn chân thành tám chân mà dùng. May mắn hắn về kịp, chậm một chút có lẽ hắn liền sẽ bị chặn lại trong hang.

Xuất thần một giây sau Lưu Khải cả người run rẩy, há miệng gào thét, không nghĩ tới chỉ là một con c·h·ó lại dám xem thường mình. Coi bản đại gia là người cam nhận chịu thiệt sao ??? Hôm nay hắn lưu không được mạng của đầu c·h·ó kia, sau này hắn liền làm cẩu !!! Lưu Cẩu !!!!

Tô Tiểu Thất giả vờ kiểm tra, miệng ngậm lấy vài hòn đá ném vào Lưu Khải, to to nhỏ nhỏ ném hai mươi mấy lần mới từ từ lại gần, người sau khuôn mặt nằm sấp trong tuyết, cắn răng chịu đựng, trong lòng điên cuồng tự nhủ.

‘Chỉ là một đầu sói không ngờ lại làm ta chật vật đến như vậy, quả thật khinh suất, ta mới đầu liền không nên xem thường nó...’

Chương 10: Đào Thoát Cùng Truy Sát.

[Chú thích: Phổ thông nhân loại, sau bị người khác dùng biện pháp kích thích cưỡng ép thức tỉnh huyết sát thuộc tính, tuổi thọ suy giảm. Túc chủ liều mạng có thể kích sát, chúc túc chủ thành công.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuổi thọ: 35/97 năm]

Lưu Khải nhịn lại cánh tay trái đau đớn, nhanh chóng thả xuống trên người bao khỏa, tay phải bàn tay hiện lên trảo hình, tràn ngập huyết sắc quang mang bàn tay đưa lên đỡ lấy Tô Tiểu Thất bay tới móng vuốt, đem đẩy qua một bên, chân trái phát lực liền đá vào trên thân sói đem Tô Tiểu Thất đạp bay ra ngoài, cả người đâm vào thân cây làm trên cành cây tuyết đọng rơi đầy đất.

Trước khi vào Huyết giáo, bản thân Lưu Khải chỉ là một tên nông dân làm thuê, vất vả làm lụng tới cuối cùng tất cả thu hoạch đều phải nộp lên cho gia tộc, cả năm ăn không được mấy bữa cơm no khiến cả người hắn gần như chỉ còn da bọc xương, lúc bước đi liền không khác gì một bộ xương khô.

Hiện tại, cảm nhận bản thân sức mạnh tràn trề, hơi thở hữu lực, cơ bắp cả người căng phồng huyết khí, Lưu Khải càng tán đồng quyết định ban đầu của mình. Sau khi bị trưởng lão phái ra ngoài, người đầu tiên hắn g·iết liền là chủ gia lúc trước bóc lột hắn.

‘Muốn dụ ta lại gần sao, ngươi đang nghĩ cái rắm ăn đây ???’

Nghe thấy đằng sau hét lớn Tô Tiểu Thất chạy càng nhanh, trong lòng không ngừng tính toán. Hắn muốn chờ tới khi Lưu Khải mất máu quá nhiều kiệt lực, sau đó liền quay lại cắn Lưu Khải một ngụm, tiễn hắn xuống dưới làm bạn với Lý lão đầu đi.

(Sạt !! Sạt !! Sạt !!)

Bị đánh bất ngờ Lưu Khải giật mình, nghiêng người né tránh, nhưng Lang Nha Trảm tốc độ quá nhanh, bề ngang lại quá rộng. Hắn mặc dù cấp tốc tránh đi nhưng vẫn b·ị c·hém trúng cánh tay trái, trên cánh tay dưới bả vai để lại một vết cắt sâu tận xương, máu tươi cuồng phún ra ngoài.

Tô Tiểu Thất chật vật bò dậy, máu tươi từ trong khóe miệng rỉ xuống thấm đỏ mặt tuyết. Khi nãy bị đá trúng hắn đã cố cong người giảm bớt lực, cuối cùng lại đụng vào thân cây, thương càng thêm thương, thật nhọ không còn gì để nói.

Cố gắng được mấy chữ, chưa nói hết một câu thì Lưu Khải đã t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, suy nghĩ trong đầu cũng liền đứt đoạn. Hắn cả người..... hiện tại là hai nửa người nằm vật ra trên tuyết, hai mắt trợn tròn, trong mắt chỉ có vô tận oán hận.

“Tổn thương ta còn muốn chạy trốn ?? Cẩu vật, để mạng lại đây !!!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Đào Thoát Cùng Truy Sát.