Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Thử Thách Sinh Tồn.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Thử Thách Sinh Tồn.


Chương 21: Thử Thách Sinh Tồn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ẩn Quỷ Cốc khi màn đêm buông xuống trở thành một địa ngục đầy rẫy hiểm nguy. Bóng tối ngự trị khắp nơi, chỉ có những tiếng gió rít xuyên qua rừng rậm và tiếng xào xạc của lá khô vang vọng. Không gian u ám, cô lập hoàn toàn, những âm thanh của côn trùng và tiếng động vật vọng lại từ bốn phương tám hướng, tạo nên một cảm giác bất an vô hình.

Trương Vệ gật đầu, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, cậu hiểu rằng không thể mãi nán lại trên cành cây này. Cậu khẽ hít một hơi, rồi bắt đầu trượt xuống theo cô bé. Nhưng trong khi cô bé hạ mình xuống đất nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, Trương Vệ lại trượt chân, ngã nhào xuống đất với một tiếng “bịch” rõ ràng.

Trương Vệ cố gắng ngồi dậy, đôi mắt mở to đầy hoang mang, nhìn quanh không gian u ám. Cậu bé hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo và tăm tối đang bao trùm, như một cơn ác mộng không lối thoát.

Tiếng gầm gừ của những ma thú vang lên từ xa, rền rĩ và đầy đe dọa. Chúng như lời cảnh báo từ những sinh vật vô hình đang dõi theo mọi bước chân của kẻ xâm nhập. Thỉnh thoảng, tiếng thét chói tai từ một sinh vật nào đó vang lên, rồi lập tức bị nuốt chửng bởi màn đêm tĩnh mịch, để lại sự im lặng ghê rợn.

Tiếng gió rít qua cành cây, tiếng động của ma thú từ sâu trong rừng làm cậu bé run sợ. Đôi mắt của Trương Vệ ngấn lệ, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi nhưng càng nhìn thấy xung quanh, cảm giác hoang mang và cô độc lại càng xâm chiếm. Cảm giác bị bỏ rơi, không nơi nương tựa trong nơi đầy hiểm nguy như Ẩn Quỷ Cốc khiến trái tim non nớt của cậu không thể chịu đựng thêm nữa.

Bộ da của chúng dù phủ đầy lông dày, nhưng vẫn để lộ những vết sẹo chằng chịt, chứng tỏ chúng từng trải qua nhiều trận chiến khốc liệt. Đuôi chúng dài, đầy cơ bắp, kết thúc bằng một đốm lửa xanh ma quái, sáng rực mỗi khi chúng tức giận.

Nhưng khi những con ma thú đến nơi phát ra âm thanh, chỉ còn lại tấm vải bố nằm lặng lẽ trên mặt đất. Cảnh tượng như một cú lừa tàn nhẫn, khiến những sinh vật khát máu khựng lại trong sự bối rối.

Bàn tay còn lại của cô bé nhanh chóng kết một loạt thủ ấn phức tạp, dẫn động linh lực quanh cơ thể. Một chiếc lục lạc nhỏ trên cổ tay cô bé bắt đầu rung lên khe khẽ, phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, bao bọc lấy cả hai trong một màn chắn vô hình.

Chúng di chuyển với sự uyển chuyển đáng sợ, như lướt qua bóng tối, những chiếc mũi nhạy bén đánh hơi không ngừng, tìm kiếm mùi hương con mồi đã mất dấu. Những sinh vật này như sinh ra từ ác mộng, mang theo sự c·hết chóc mỗi khi chúng xuất hiện, và ngay lúc này, chúng đang điên cuồng tìm kiếm Trương Vệ, con mồi nhỏ bé đã biến mất khỏi tầm mắt chúng.

Chúng tiến tới, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên trong bóng đêm, cúi xuống ngửi lấy tấm vải bố. Mùi hương của con mồi vẫn còn vương vấn, nhưng mục tiêu đã biến mất. Những con thú bắt đầu lùng sục xung quanh, chiếc mũi nhạy bén rà khắp mặt đất, đánh hơi từng cọng cỏ, từng phiến lá, tìm kiếm dấu vết của con mồi.

Những cây cổ thụ trong cốc sừng sững như những người khổng lồ đứng canh giữ bí mật của cõi rừng. Tán lá dày đặc che khuất ánh trăng, tạo ra bóng tối dày đặc như mực, khiến người ta có cảm giác bị nuốt chửng. Những dây leo uốn lượn như những chiếc thòng lọng treo lơ lửng, chờ đợi con mồi mắc vào bẫy. Hơi ẩm từ đất bốc lên, nặng nề và lạnh lẽo, gợi nhớ về sự c·hết chóc ẩn nấp khắp nơi trong rừng sâu.

Bóng tối càng lúc càng dày đặc, tiếng gầm rú của ma thú vẫn rền vang khắp nơi, như nhắc nhở rằng đây không phải là nơi dành cho sự sống. Chiếc bao bố tiếp tục ngọ nguậy yếu ớt, như một mảnh đời nhỏ bé bị bóng tối và tử thần vây hãm.

Cô bé tên Lạc Lạc mỉm cười tinh nghịch, nhìn Trương Vệ từ trên xuống dưới, như thể đánh giá cậu bé. "Vậy tại sao một thiếu gia như cậu lại lạc vào chốn nguy hiểm này?" cô bé hỏi, giọng điệu đầy tò mò nhưng không kém phần sắc sảo.

Trương Vệ cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, như thể cậu và cô bé đã hòa mình vào bóng tối, trở nên vô hình trước những con ma thú hung dữ bên dưới. Cậu không thể nào rời mắt khỏi cô bé, người đang tập trung cao độ để giữ cho lớp bảo vệ được duy trì ổn định.

Sau một thời gian giằng co, dây buộc chặt chiếc bao bố cuối cùng cũng bung ra. Mỗi lần chiếc bao rung lên, nút thắt trở nên lỏng lẻo hơn, cho đến khi một cú giật mạnh cuối cùng làm nó tuột hẳn ra. Chiếc bao từ từ mở ra, để lộ bên trong là một đứa trẻ, nhỏ bé và run rẩy. Đó chính là Trương Vệ, đứa con trai duy nhất của Trương Bảo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những con ma thú trong Ẩn Quỷ Cốc là những sinh vật kỳ quái, hình thù đáng sợ không thể lẫn vào đâu được. Chúng có vóc dáng cao lớn, thân hình vạm vỡ phủ đầy lông đen sẫm, hòa vào bóng tối. Đôi chân to lớn với móng vuốt sắc bén cắm sâu xuống đất mỗi khi chúng di chuyển, tạo nên những âm thanh ghê rợn vang vọng trong đêm.

Trương Vệ còn chưa kịp trả lời thì cô bé đã nhanh chóng giới thiệu bản thân, giọng điệu đầy hứng thú: "Mình là Lạc Lạc! Cậu thật vụng về, nhưng mình thích những người như cậu."

Lúc này, Trương Vệ đang núp trên một cành cây cao, ánh mắt căng thẳng nhìn xuống mặt đất. Bên dưới, những con ma thú khổng lồ với bộ lông đen như mực và đôi mắt đỏ rực đang lùng sục quanh tấm vải bố bị bỏ lại. Âm thanh gầm gừ từ chúng vang lên đầy đe dọa, khiến không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt và đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiếc bao phồng lên rồi lại xẹp xuống, vật lộn một cách yếu ớt. Nó nằm lẫn giữa những rễ cây và dây leo, như bị quấn lấy và giam cầm. Mỗi lần chiếc bao cử động, cành lá xung quanh cũng rung rinh theo, như thể cả khu rừng đang dõi theo từng cử động nhỏ nhất của nó. Dù có cố gắng đến đâu, sự vùng vẫy của chiếc bao cũng dần trở nên yếu ớt, như bị khuất phục bởi sự lạnh lẽo và đáng sợ của cốc quỷ.

Trương Vệ, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cú ngã, đứng dậy và chỉnh trang lại quần áo. Cậu trả lời với vẻ tự hào: "Ta là Trương Vệ, con trai của Trương Gia Bảo Chủ. Năm nay ta bảy tuổi."

Cô bé có mái tóc đen dài, rối tung vì chạy trốn, đôi mắt sáng rực như có thể nhìn thấu mọi chuyện. Bàn tay nhỏ của cô bé giữ chặt Trương Vệ, không cho cậu phát ra âm thanh nào. Dưới ánh sáng yếu ớt của trăng, khuôn mặt của cô bé hiện ra rõ ràng, mang theo một vẻ điềm tĩnh và tự tin khó tin ở độ tuổi của cô.

Cuối cùng, nỗi sợ hãi bùng lên mạnh mẽ, vượt qua cả sự kiềm chế của một đứa trẻ. Trương Vệ bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa đêm tối tĩnh lặng, hòa lẫn với âm thanh ghê rợn của khu rừng, khiến khung cảnh trở nên thê lương hơn bao giờ hết.

Khi lũ ma thú cuối cùng cũng rời đi, cô bé mới từ từ buông tay ra, ánh mắt vẫn giữ sự cảnh giác. Cô thì thầm, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc: "Xuống được không?"

Cậu muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng trước khi kịp làm gì, một bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đã bịt chặt miệng cậu lại. Trương Vệ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một cô bé trạc tuổi mình đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt đầy cương nghị và kiên quyết.

Bên dưới, những con ma thú vẫn tiếp tục lùng sục, nhưng không hề phát hiện ra sự hiện diện của hai đứa trẻ. Mùi hương của con mồi bắt đầu phai nhạt, khiến chúng trở nên bối rối và mất kiên nhẫn. Sau một lúc, lũ ma thú đành phải bỏ cuộc, từng con một chậm rãi rời đi, dần dần biến mất vào màn đêm sâu thẳm.

Những con ma thú khát máu bị kích thích bởi tiếng kêu yếu ớt, lập tức lao tới từ mọi hướng. Đôi mắt chúng lóe lên trong đêm, cơ thể to lớn và hung hãn lao qua bụi cây mà chẳng chút do dự.

Lạc Lạc nói xong, nụ cười tinh nghịch lại nở trên môi, ánh mắt sáng rỡ đầy tự tin. Trương Vệ, dù có chút ngạc nhiên, cũng không thể không cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm kỳ lạ của cô bé này. Trên con đường đầy nguy hiểm phía trước, có lẽ, cậu đã tìm được một đồng minh đầy bất ngờ.

Trương Vệ không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể lúng túng nhìn Lạc Lạc. Cô bé mỉm cười, rồi nhón chân lên vỗ nhẹ vào đầu cậu. "Dù sao thì, cậu cũng trông nhỏ hơn mình đấy! Từ giờ phải gọi mình là tỷ tỷ, nghe rõ chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Âm thanh yếu ớt nhưng đầy sợ hãi của Trương Vệ nhanh chóng bị cuốn theo cơn gió lạnh lẽo, lan tỏa ra xa, đến tai những sinh vật tàn ác đang ẩn mình trong bóng tối. Ngay lập tức, sự im lặng của đêm bị phá vỡ bởi tiếng gầm gừ, tiếng bước chân dồn dập và tiếng lá cây xào xạc dưới móng vuốt sắc nhọn.

Dưới một gốc cây cổ thụ, gần một con đường mòn nhỏ bị cỏ dại và lá mục che phủ, có một chiếc bao bố cũ kỹ bị bỏ lại. Chiếc bao bố này không yên lặng, nó đang ngọ nguậy yếu ớt, như thể có thứ gì đó bên trong đang cố gắng thoát ra. Mỗi cử động của chiếc bao tạo ra những âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng, vang lên rành rọt giữa không gian tĩnh mịch, như làm tăng thêm cảm giác bất an đang bao trùm nơi đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đầu chúng pha trộn giữa các loài thú dữ, với sừng cong v·út nhô ra từ hai bên trán. Đôi mắt đỏ rực như lửa, phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng đầy ám ảnh. Hàm răng chúng lởm chởm với răng nanh nhọn hoắt, lúc này đang nghiến lại trong cơn khát máu chưa được thỏa mãn.

Cô bé đứng gần đó không nhịn được mà cười khúc khích, ánh mắt lóe lên sự thích thú. Cô tiến lại gần Trương Vệ, đang lúng túng ngồi dậy sau cú ngã đau đớn, rồi nghiêng đầu hỏi với giọng điệu tinh nghịch: "Cậu tên gì thế?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Thử Thách Sinh Tồn.