Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Kiểm tra.
Nghe thấy lời đó, nam nhân kia liền xoay người lại, theo phản xạ liền đứng lên niềm nở. Từ đó có thể nhìn thấy dung mạo của nam nhân này ước chừng còn trong độ tuổi ăn tuổi lớn, thanh tú khoáng đạt. Ngũ quan thông minh lanh lợi, cùng nước da trắng hồng đến từ vùng giá lạnh. Tất cả kết hợp lại tạo nên một nam nhân điển trai ngời ngời.
Phía mái đình nhỏ ở xa xa có bộ bàn ghế đá.
Trương Vệ trong lúc hồi hộp chờ đợi câu trả lời đã vội cầm ly nước lên ngậm lấy một họng đầy trà. Vừa nghe xong thì phun ra một bãi, bất ngờ lớn giọng.
Chỉ cần nghe bấy nhiêu, Kinh Như Tuyết đã vỗ đùi, cười lớn.
Nhìn cái vẻ mặt dở khóc, dở cười của chàng đã chọc cho Kinh Như Tuyết muốn nhịn cười cũng không được.
"Chẳng phải đệ đã rời đi rồi sao? Chuyện gì mà quay lại nhanh thế."
Thình thịch...thình thịch.
Vì vậy nên chàng cứ nhìn chăm chăm Kinh Như Tuyết mà không có lấy một cái chớp mắt.
"Thật ra, đệ có chuyện muốn nhờ đến tỷ... nhưng không biết nên mở lời thế nào?"
"Được rồi, cho ta xem thử kinh mạch của đệ đi!"
Kinh mạch không thể xếp ngang hàng với công pháp nhưng cũng là một thứ quan trọng chẳng kém. Vì đó là nơi tích trữ công lực của bản thể, hay nói một cách khác là chân khí sẽ được lưu tại trong kỳ kinh bát mạch bản nguyên. Và được chủ thể đem ra sử dụng trong tất cả các trường hợp.
Nghe vậy, Trương Vệ liền đặt hữu thủ lên bàn, tùy ý cho hắn xem xét.
Dù gì giấc ngủ trưa cũng đã không trọn vẹn, hắn bèn đứng dậy khỏi giường mà định đi ra ngoài. Khi đến gần cửa hắn quay đầu nhìn lại gian phòng một lượt, rồi mạnh mẽ đẩy mạnh cửa bước ra.
Dứt lời, Kinh Như Tuyết giơ tay ra hướng về phía Trương Vệ.
"Tiêu Chính Nam! Món nợ ấy, ta sẽ đòi lại sớm thôi."
"Hừm... mạch đập rất loạn..."
Hắn cười hận.
Chương 20: Kiểm tra.
"Vì đệ đã luyện rất tốt công pháp nên giờ đây kinh mạch đã có thể bắt đầu được khai thông để trữ chân khí. Ta có lời khen cho sự nỗ lực đó, cho nên khi trở lại đây chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc thăng tiến nó. Để đệ có thể có bước tiến mới trong hành trình tu hành của mình rồi. Chúc mừng đệ!."
Ngắm nhìn cảnh vật hữu tình như thế khiến tâm trạng mỗi cá nhân đều dịu đi phần nào.
Thế là, một nụ cười đập tan bầu không khí đã được sinh ra từ môi miệng của hắn. Hắn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được rồi... giờ thì nói chuyện đàng hoàng này." Nói đoạn hắn chậm rãi chỉnh chu lại dáng vẻ, nhưng vẫn chưa thể giấu được sự đùa cợt vẫn còn đang hiện hữu. Nên phải luyện giọng trong cổ họng vài tiếng hừm hừ cho ra được dáng vẻ nghiêm nghị, rồi bình thản nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói đoạn chàng cũng ngồi xuống, miệng luôn nở nụ cười và hướng ánh mắt về cùng một hướng với người mà chàng gọi là tỷ.
"Trương Vệ ơi, đệ thật là. Chuyện chỉ có bấy nhiêu, mà đệ tỏ ra nghiêm trọng, khiến ta cũng tưởng là thật."
Nói đoạn chàng thiếu niên, trưng ra bộ cử chỉ như để phô bày ra sự yếu kém của mình rồi nói tiếp. "Chẳng đâu ra đâu cả. Vậy nên đệ khẩn thiết muốn thăng cấp trước ngày đó."
Năm trăm năm ư?
"Chuyện phàm có lớn đến đâu, nhưng cũng hãy để bản thân thư thả nhất có thể. Từ đó mới nhìn ra được sách lược quan trọng. Nào, nếm thử một miếng trà đi."
Kinh Như Tuyết bước xuống chiếc giường của mình sau một giấc ngủ trưa ngắn. Hôm nay hắn lại gặp ác mộng về cuộc chiến năm xưa với Tiêu Chính Nam. Lần suýt c·hết đó để lại trong hắn một sự ám ảnh không có điểm dừng, cứ mỗi khi hắn nhắm đôi mắt lại thì những hình ảnh kia lại lần lượt hiện lên. Như thể nhắc cho hắn luôn phải nhớ về nó.
Vừa nói Kinh Như Tuyết vừa nhẹ nhàng bước qua chàng thiếu niên, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Chàng thiếu niên thấy vậy thì ngại ngùng ra mặt, bàn tay cứ thế xoa xoa đầu nói:
Chờ đợi một lời nói thốt ra từ đôi môi đó sao mà trở nên nghiêm trọng đến thế?
Sau đó liếc mắt nhìn sang chàng thiếu niên bên cạnh, nhận thấy đối phương vẫn chưa động đến thì không nhịn được mà mời gọi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh nắng nhẹ nhàng bên ngoài kia đã xuyên qua từng kẽ lá vừa vặn tiến đến gương mặt trắng bệch của Kinh Như Tuyết. Bất chợt hắn đanh mắt lại đầy căm hận.
Từ cái tên mà hắn vừa nói, hóa ra chàng thiếu niên trẻ tuổi này là Trương Vệ, đã mười năm trôi qua, dung mạo cùng khí chất đã khác xưa rất nhiều, thần thái ấy, quả thật là nhìn không ra.
Theo đó hai ngón tay của Kinh Như Tuyết, chậm rãi chạm đến động mạch chủ của chàng một lát rồi thâu lại.
"Ắt hẳn điều đệ muốn nói rất hệ trọng, cứ nói ra đi."
Kinh Như Tuyết dùm giọng trầm, tỏ vẻ khá nghiêm túc.
"Hahaha." Kinh Như Tuyết tỏ ra khoái chí vì đã trêu đùa được Trương Vệ một phen. Vì hắn diễn quá nhập tâm nên đã cuốn đối phương phải đi theo chiều cảm xúc của mình. Nhưng đùa vui một chút mà thôi, Kinh Như Tuyết lại trở nên nghiêm túc mà nói tiếp:
Lúc này tại đấy hiện lưu lại một hình bóng của một nam nhân đang quay lưng về phía hắn. Nhìn từ hình thể để mà nói thì người này có vóc dáng người trưởng thành, tóc cắt ngắn đến ngang cổ.
Nghe vậy, chàng thiếu niên trẻ tuổi vui vẻ nhận lời, tuy nhiên do trong lòng vẫn còn vương vấn chuyện sắp nói nên đã uống vội một hơi mà không hề cảm nhận được cái ngon của trà vị. Điều đó thể hiện rõ nét hơn, khi mà vừa đặt ly xuống bàn chàng đã nhanh chóng vào chủ đề luôn.
"Đương nhiên là thật rồi!"
Sau khi thốt ra lời đó, chàng mới cảm thấy có gì đó không đúng, liền nheo mắt lại đầy cá tính. Giọng có ý trách móc.
Đang nói, Kinh Như Tuyết tiện tay hóa ra một bộ trà, đến khi dứt lời thì thuận tay cầm lấy một ly nóng hổi. Từ đôi môi hồng hắn thở ra từng hơi nhẹ nhàng, hâm nóng hương vị của trà đạo. Trước khi tiếp tục câu chuyện hắn đã hớp lấy một ngụm.
Vào một ngày cũng như bao ngày.
"Thật ra, chuyện là thế này. Hơn hai tháng nữa là đến Tam Minh Tranh Bá. Nhưng nhìn đệ lúc này xem..."
Nhận được lời khen ngợi ấy, gương mặt của Trương Vệ liền nở rộ như đóa hoa, tươi cười khoái chí. Thành công hôm nay không biết chàng đã trải qua những sự luyện tập như thế nào. Nhưng những lời nói động viên đó đã khiến chàng không thể nào kiềm được cảm xúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái loại thái độ này khiến Trương Vệ bất giác trở nên hồi hộp và căng thẳng.
"Cái gì!"
"Lại thêm một mạch đập nhỏ khác nhưng không rõ ràng... khả năng cao là có mang."
"Đệ muốn ta nói thật hay nói dối."
Kinh Như Tuyết im lặng một lúc rồi nói:
Cảm xúc của chàng cứ vậy được đẩy lao cao trào đến mức gương mặt đơ hết cả ra. Trong đầu lúc này đã hiện ra hàng nghìn viễn cảnh tồi tệ.
"Đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà tỷ còn đùa được."
Không gian bên ngoài líu lo chim hót, khung cảnh quả thật yên bình.
Mười năm sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nhìn thấy đạo nhân ảnh đó, Kinh Như Tuyết cười khẽ một cái, sau đó thu lại hết tất cả mệt mỏi mà tiến nhanh đến.
Bấy giờ, nét mặt của hắn bỗng hóa nghiêm nghị. Động tác thưởng trà cũng trở nên chậm và ngập ngừng khác thường.
Ở nơi đấy, là một cánh rừng anh đào đang mùa nở rộ, những cánh hoa nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng như gương.
Đối với hắn thời gian đó chẳng qua như một con số.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.