Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Tội này không tha

Chương 11: Tội này không tha


Lý Thuần Phong là ai chứ?

Vy nói:”Vy không rõ, hắn giống như là một con nhà giàu có hay quyền quý đến từ kinh thành. Hắn vừa tới đây dạo chơi vừa đang tìm kiếm thứ gì phục vụ quá trình tu luyện của hắn và Vy chỉ biết tới đó thôi.”

“Thế còn người chủ cũ thì sao?”

“Ừm, hắn tên là Tô Dương là anh em một nhà với tên Tô béo bán thịt. Hắn là kẻ buôn nô lệ khắp vùng xứ Đàm Dương này. Hắn sống ở nơi xa hoa nhất thành Sương Đen.”

“Tốt, còn một câu hỏi cuối cùng? Cây trâm màu đỏ này? Em có điều gì muốn giải thích về nó không?”

“Cây trâm này. Em cũng không biết giải thích như nào nữa, vừa rồi em trốn ra khỏi nhà tên Lý Thuần Phong, đang lúc chạy trên đường thì em nghe thấy tiếng người ta kêu gọi. Khi đi tới nơi thì thấy chính là cây trâm này. Vy định không quan tâm. Nào ngờ nó không biết có bùa phép gì lại xui khiến Vy cướp lấy nó. Vy sợ ông chủ tiệm quá, nên đi trộm tiền của tên béo về mua.”

Vũ xoa đầu Vy. Khen phải. Hắn dắt Vy ra khỏi phòng giam, định sắp xếp một phòng tốt cho con bé ở qua đêm, nhưng nhận ra không còn phòng trống mà chỉ còn hai căn phòng của Nhất và Liên.

Cho nên hắn bất đắc dĩ phải mang Vy về phòng mình. Sắp xếp một chỗ ngủ trên ghế.

Vy hào hứng chạy khắp phòng Vũ. Con bé nói rằng chưa bao giờ được ở trong căn phòng to và đẹp như thế này.

“Tiểu vương à, em có thể ngủ chung giường với tiểu vương được không?” Vy ngây thơ hỏi.

“DĨ nhiên là không rồi, sao em lại nghĩ ra chuyện đó?”

“Hừm, là do em nghe từ mấy cô gái trên phố nói vậy. Nếu mà ngủ với tiểu vương thì sẽ có con, có con rồi thì tiểu vương phải chịu trách nhiệm về cuộc đời em.”

“Holyshit.”

Vũ lấy cây trâm ra xem. Hắn không thấy bất kỳ tiếng gọi nào ở cây trâm này như lời Vy nói. Cũng chẳng phát hiện ra nó có gì khác lạ. Chỉ cảm thấy như là một cây trâm thông thường thôi.

Sáng hôm sau, phủ Thanh U cho gọi hai người Lý Thuần Phong và Tô béo bán thịt lên hỏi chuyện,

Lý Thuần Phong dáng dấp rất tuấn mĩ, cao hơn Vũ nửa cái đầu, năm nay vừa trong hai mươi. Cách ăn mặc đúng chất con nhà giàu. Đồ bên trên toàn là đồ hiệu. So với Vũ thì như là muốn lấn áp.

Vũ lắc đầu, tự an ủi, quan trọng là tài năng, trí tuệ, vẻ bề ngoài không tính là chi!

Sau lưng Lý Thuần Phong còn đi theo rất nhiều người hầu. Có một cặp đôi trông rất quen thuộc. Đó là một người nam và một người nữ đều bị mù, trên tay người nữ đang ôm một con mèo trắng lười biếng ngủ say.

“Bạch Hiển.”

“Ahh, thì ra tiểu vương cũng quen Bạch Hiển tướng quân, đây là hai hộ vệ của ngài ấy, tôi hay gọi là cặp song sinh mù. Thảo dân là Lý Thuần Phong, tham kiến điện hạ.”

Vũ hơi nheo mắt. Bạch Hiểu lười biếng ruỗi vai ngáp dài.

“Tiểu vương tuổi còn nhỏ mà mang trong mình tinh thần thượng tôn luật pháp, tôi rất ngưỡng mộ. Nhưng tiểu vương không thấy rằng có nhiều chuyện không nhất thiết phải mang ra tòa chứ. Chuyện nhỏ có thể giải quyết thì

giải quyết luôn. Chỉ khi nào chuyện lớn mới mang ra tòa phán xử thôi.”

Vũ hỏi:”Theo Bạch Hiển tướng quân thì chuyện gì chúng ta nên xếp vào chuyện lớn, chuyện gì nên xếp vào chuyện nhỏ?”

Bạch Hiển bình tĩnh đáp:”Chuyện nhỏ là chuyện ăn trộm này, chuyện lớn có thể xếp vào chuyện g·i·ế·t người này. Rất đơn giản.”

Vũ gật gù:”Tướng quân nói không sai. Vậy ta coi như đây là chuyện g·i·ế·t người nên phải đem ra tòa là đúng rồi.”

“G·i·ế·t người nào? Có ai c·h·ế·t đâu?” Lý Thuần Phong thắc mắc.

“Lẽ nào, cô bé đó c·h·ế·t rồi sao?”

Vũ gật đầu. Lý Thuần Phong cười haha.

“Cô bé đó c·h·ế·t lúc nào vậy tiểu vương. Chẳng nhẽ ngài định đem tội đổ lên đầu một tên dân đen yếu đuối như tôi. Thật là oan uổng, quá oan uổng. Hôm qua lúc ở trong hẻm cô ấy còn sống rất tốt, chạy nhảy rất nhanh. Cái đó có

tiểu vương trông thấy, có tôi trông thấy, có tên béo bán thịt trông thấy. Vậy mà ở phủ của tiểu vương một đêm lại c·h·ế·t?”

Vũ khen:”Mồm miệng tốt đó. Nhưng Bạch Hiển tướng quân cho ta hỏi, tội đánh đập bạo hành người khác có được xếp vào tội lớn không? Có thể mang ra tòa xử không?”

Bạch Hiển gật gật:”Tội này là tội rất nặng. Thái hậu khi còn chấp pháp đã ban rất nhiều luật lệ nhằm bảo vệ cuộc sống của muôn dân, nàng là mẹ của muôn loài, cho nên cho dù là loài gì phải chịu đau đớn thì nàng cũng vô cùng sót thương.”

Lý Thuần Phong sựng người. Hắn không nghĩ ra Vy lại tố cáo hắn với Vũ. Nhưng hắn cũng không coi nặng việc này.

Vũ đi từ trên sảnh chính ngồi vào ghế phán quan ở chính giữa tòa đại điện. Hắn đội lên đầu mũ của phán quan, tay cầm búa, gõ lạch cạch xuống bàn.

“Hôm nay, Ngọc U Vương có việc bận, không thể giải quyết truyện đáng đau buồn này. Cho nên ta thay ngài.”

“Lý Thuần Phong quỳ xuống, nghe phán xử.”

Hai vị tu sĩ từ đâu xuất hiện đến sau lưng Lý Thuần Phong, một kẻ bên trái, một kẻ bên phải, từ hai phía không chế hắn.

Bạch Hiển vội nói:”Tiểu vương, ngài đừng quá phận. Tiểu vương cũng không thể cường quyền như vậy được. Không có bằng chứng, không có nhân chứng. Sao có thể tự nhiên mà áp chế người khác như vậy được.”

Vũ gật đầu:”Bạch Hiển tướng quân nói rất đúng. Cho gọi nhân chứng.”

Vy được dẫn lên.

Con bé trông so với hôm qua thì sạch đẹp hơn nhiều, mặt mày sáng sủa, quần áo gọi gàng. Từ trong cơ thể còn vô tình phát ra một nguồn lực lượng. Để cho Bạch Hiển nhận thấy ngay.

“Gọi được thiên môn rồi. Là thiên môn tam sắc.” Hắn ta rất ngạc nhiên.

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sao có thể chỉ trong một đêm mà gọi được thiên môn.

Bạch Hiển nói:”Cô bé này làm sao đã goi được thiên môn? Chẳng nhẽ Thanh U phủ đã nhận nàng làm đồ đệ, ngay trong đêm qua đã tẩy tủy cho nàng.”

Vũ lắc đầu đáp:”Không phải như vậy. Nàng là một hạt giống tốt. Không cần dựa vào tẩy tủy vẫn có thể gọi được thiên môn.”

Bạch Hiển càng là ngạc nhiên hơn.

“Nhưng đó không phải phần chính...”

Vũ đi xuống tự tay cởi áo của Vy, để lộ ra lưng của con bé. Tuy hôm qua được chữa trị nhưng những vết thương nguy hại và nghiêm trọng thì không hoàn toàn biến mất. Nó đã biến thành một loại sẹo.

Vũ chỉ vào cái sẹo chạy dọc sống lưng Vy.

“Cái sẹo này từ thần thông thuộc tính phong. Cắt vào sâu trong da thịt, tới tận đốt sống, vết cắt cực mỏng, không khiến cho nạn nhân chịu tổn thương về tính mạng. Nó giống như một phương pháp tra tấn thân thể để mua vui.”

Vũ lại chỉ vào vết cắt trên cổ. Rồi vết cắt ở ngang bụng.

“Kẻ này ta suy đoán có tinh thần không ổn định. Hắn ta trông bề ngoài đạo mạo, là con người của logic và thực tế thế nhưng lại mang một sở thích bệnh hoạn. Ấy là cắt xẻ cơ thể người sống.”

“Em nói xem có đúng như lời ta nói không?”

Vy không dám nhìn vào mắt Lý Thuần Phong. Chỉ gật đầu.

Lý Thuần Phong hơi nhếch mép:”Thế còn chưa đủ để kết tội tôi. Lý lẽ thật thô sơ và nhiều lỗ hổng, nếu ta nói nàng ta là đồ đệ của phủ Thanh U, các ngươi cấu kết, dựng lên chuyện này để hãm hại ta thì sao?”

Vũ nhất thời chưa nghĩ ra cách đối lại.

Lúc này Lý Thuần Phong đột nhiên gầm lên, giải phóng một nguồn năng lượng đánh bật ngay hai người tu sĩ đang khống chế hắn.

Lý Thuần Phong tu vi xem chừng muốn cao hơn Vũ ít nhất hai bậc, lại thêm hắn dường như còn mạnh hơn người cùng tu vi nữa.

“Thôi dẹp chuyện này đi. Chẳng ra đâu vào đâu cả.”

Nói rồi cưỡi gió bay đi mất.

“Ngươi!!”

Bạch Hiển cũng định rời đi nói:”Tiểu vương xem chừng vẫn không hợp với nghề này nhỉ, mồm miệng ngài còn kém quá. Lại nói, bao giờ thì tiểu vương qua kinh thành chơi.”

“Tội này ta quyết không tha. Kể cả tội của các ngươi, cho dù ta có phải tới kinh thành hỏi.”

“Đúng là phong thái của một quân vương. Năm đó, Ngọc U Vương cũng là như vậy, tràn đầy nhiệt huyết và căm thù. Nhưng kết cục đến nay như thế nào thì ai cũng biết. Nhưng ta vẫn chờ tiểu vương.”Bạch Hiển rời đi.

Tô béo đứng ở bên cạnh như người vô hình suốt từ sáng tới giờ. Hắn ta thấy thái độ của Vũ căng thẳng như vậy đột nhiên lại muốn rời đi, miệng cứ nói, việc này cũng không cần làm lớn nữa.

------------------------------

Chương 11: Tội này không tha