Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thiết Phán Quan
Unknown
Chương 4: Bất lực
Đã quá giờ trưa. Liên lo lắng lén đi l·ên đ·ỉnh núi nơi sư phụ cùng Vũ tập luyện.
Cô chỉ thấy hai người họ, đứng đó không biết đã bao nhiêu lâu. Hai chân chùng xuống, hai tay giơ lên, bàn tay để úp. Miệng há thật to. Tư thế kỳ quái cô cũng chưa từng thấy qua. Không biết là loại công pháp nào. Liên lén cười nhìn hai người.
Đúng lúc đó, y sư trở về tư thế nghỉ. Ông xoa nhìn Vũ vẫn nghiêm túc đứng luyện tập, thì gật gù.
Y sư quay về sau định đi về thì thấy Liên. Liên cúi chào y sư. Khó giấu được một nét tủi thân trong đôi mắt.
Y sư nói:”Chuyện tối qua thật xin lỗi con. Tới giờ ta vẫn chưa thấy được chút tin tức nào của Nhất. Nhưng con đừng quá lo lắng, Nhất là một tài năng, tuy tu vi chưa cao, nhưng ta tin là không có nhiều người là đối thủ của nó. Nhất sẽ về sớm thôi.”
“Dạ, con biết. Tới giờ cơm rồi sư phụ.” Liên gượng cười.
“Ừ, mình ăn trưa thôi. Cứ để Vũ ở đó, đừng nên quấy rầy nó tu luyện.”
Liên cùng y sư đi về.
Lại nói về Vũ. Cơ thể hắn tuy bất động, bề ngoài trông như là không có bất kỳ biến hòa nào. Thế nhưng tiểu thế giới của hắn đang trong trạng thái trao đảo như là trải qua một cơn đ·ộng đ·ất vậy.
Theo như lời y sư giảng thì ở cấp độ đầu tiên, diệu khổ thì người ta sẽ trải qua cảm giác cồn cào thèm khát nguyên khí. Vì nguyên khí đi vào rất chậm, không đủ đáp ứng như cầu của tiểu thế giới.
Thế nhưng ngay lúc rơi vào trạng thái tu luyện. Hắn chỉ cảm thấy như quá tải. Nguyên khí dội vào cơ thể hắn như thác nước đổ. Cuộn trào như m·ưa l·ũ.
Cho nên tiểu thiên thế giới của hắn mới rung động kịch liệt như vậy.
Theo sự gia tăng lên kinh khủng của nguyên khí tiểu thiên thế giới của hắn cũng theo đó bành trướng để càng tích tụ được thêm nhiều nguyên khí.
Linh Nhân của Vũ thế nhưng càng lạ kỳ hơn. Theo lý thuyết sự tăng trưởng của nguyên khí còn làm cho Linh Nhân tiến về phía trước.
Nhưng Linh Nhân của Vũ ngược lại, nó nhận được quá nhiều nguyên khí, cả cơ thể màu xanh của Linh Nhân trước kia đã chuyển sang vô vàn màu sắc khác nhau, với năm màu chủ đạo ứng với năm nguyên tố phổ biến trong tự nhiên. Và nó bước loạng choạng như người say rượu. Thậm chí còn chẳng hề phân biệt được hướng đi là hướng nào.
Vũ không cảm thấy Linh Nhân không biết làm cách nào để điểu khiển Linh Nhân. Hắn hoang mang suy nghĩ.
Suy nghĩ tới bao nhiêu nữa, chỉ thấy Linh Nhân đã đi vòng quanh được cả chục vòng, có lúc nó còn chệch chân ngã xuống ngay mặt đất.
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, Vũ mệt mỏi bỏ cuộc. Hắn cảm thấy cơ thể kiệt sức, trí tuệ không còn thông suốt nữa, vì tràn đầy những suy diễn về cơ chế hoạt động của Linh Nhân.
Thấy mặt trời đã dần xuống núi. Vũ cứ tưởng là đã trải qua một ngày. Hắn xuống núi.
Lại thấy ở trước cổng nhà có rất nhiều anh em đồng môn đang đứng bàn tán, có cả tiếng khóc thương.
Hắn len lỏi vào đám người xem. Thấy ở giữa đám đông là một cái xác người không đầu. Họ nói đó chính là Nhất, người đáng lẽ phải trở về để hỏi cưới chị Liên của hắn.
Hắn chẳng thể tin vào những gì trước mặt mình, hai chân vô lực quỳ xuống mặt đất.
“MEO”
Vũ thấy một con mèo trắng từ khi nào đã đứng trước mặt hắn.
Nó liếm tay liếm chân. Bình thản nói:”Kẻ này đột nhập vào hoàng cung trộm đi rất nhiều vàng bạc đá quý, trộm cả những tài liệu quan trọng hoàng thất, nên thái hậu phán tội c·hết không tha. Hắn chạy trốn được sau đó thì nàng phái ta đi bắt về, không quan tâm sống c·hết. Nếu c·hết thì trả xác về nhà.”
Vũ sợ hãi lùi về sau, không tin những lời kinh khủng đấy thoát ra từ miệng của một con mèo.
“Ngươi, ngươi đã g·iết anh ấy, ngươi ác độc lắm, ngay cả khi anh ấy c·hết cũng không toàn thây. Ngươi...”
Bạch Hiển lắc đầu:”Ta chỉ là tên lính được nhận lệnh từ cấp trên mà thôi. Nhưng hắn là một tên t·ội p·hạm, phạm vào tội đánh cắp thông tin và tải sản. Cho nên bị phán tội c·hết ngay không cần xét xử. Ngươi đừng trách ta. Có trách thì trách hắn đã ngu ngốc phạm vào sai lầm,”
Vũ sợ hãi và hoang mang. Đầu hắn nổ vang.
Hắn đứng dậy chạy vào trong phủ như muốn tìm kiếm lấy ai đó. Thế nhưng hắn lại chuyển hướng, vốn định tìm y sư, nhưng lại chạy về phía phòng của Liên.
Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.
Cửa phòng của Liên khóa từ bên trong. Hắn gõ của nhưng không có phản hồi. Vũ đập cửa, một luồng lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể hắn tuôn ra bổ trợ từng cú đập.
Hắn cuối cùng cũng đập vỡ cửa lao vào trong. Chỉ thấy Liên ngồi trên ghế, đầu tựa vào vai, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi còn mỉm cười, nhưng nàng bất động.
Vũ gọi:”Chị Liên. Chị..”
Hai vành mắt Vũ đỏ lên. Hắn sờ vào động mạch. Chạm vào mũi nàng. Không có dấu hiệu sự sống nào cả.
Nàng thực sự đ·ã c·hết rồi. Bên cạnh bàn còn có một ly nước. Vũ ngửi thử thì nhận ra ngay là thuốc độc, là loại độc cực mạnh dành riêng cho việc tiêu diệt tu sĩ cấp cao. Nếu cấp thấp như Liên uống vào sẽ c·hết ngay không cách nào cứu chữa, loại này còn có tên là Cúc Máu.
Vũ lại bất lực ngã ra đất. Hai dòng nước mắt chảy dài như mưa. Hắn òa khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc mang theo một lực lượng khổng lồ, như là âm thanh rền vang chấn động cả tòa phủ rộng lớn.
Chỉ trong một thoáng chốc hai người anh chị thân thiết nhất với hắn đ·ã c·hết. Còn hắn chỉ có thể bất lực mà than khóc.
Mười hai năm, sư phụ hắn nuôi dạy hắn y thuật, đem thành tựu cả đời truyền dạy cho hắn để hắn sau này hành nghề trượng nghĩa cứu lấy thế gian. Thế nhưng hai người thân duy nhất của hắn, hắn cũng không cứu nổi thì còn cứu được ai chứ?
Tam Diện nghe thấy tiếng khóc thì chạy tới phía căn phòng này. Tam Diện có ba khuôn mặt. Hắn cũng tới kiểm tra lấy sức sống của Liên. Ba khuôn mặt biến đổi nhiều sắc thái.
Hắn vỗ vai Vũ an ủi. Cho tới khi Vũ nín khóc.
“Tiểu vương đừng quá đau buồn. Sinh tử vô thường, con người yếu đuối khó tồn tại trong một xã hội khắc nghiệt được. Hãy coi như để cho họ rời đi thế giới này, tìm kiếm một thế giới xinh đẹp mà họ thuộc về. Ở nơi đó, họ sẽ được hạnh phúc.”
“Sao ngươi dám nói chị ấy yếu đuối chứ, chị ấy là người phụ nữ mạnh mẽ nhất ta từng gặp trong đời, chị ấy, chị ấyyyy...huhu”
Tam Diện nói:”Tiểu vương có biết trước khi ra đi nàng đã nghĩ cái gì không?”
“Nàng nghĩ tới việc trả thù cho người nàng yêu. Nhưng nàng quá yếu đuối, quá bất lực, nàng sẽ vĩnh viễn chẳng thể làm được vì kẻ thù của nàng quá mạnh, trước mắt kẻ đó nàng chỉ là ngọn cỏ. Sinh mạng của nàng hay của người nàng yêu trong mắt kẻ đó chẳng là cái gì cả. Cho nên nàng lại chọn c·ái c·hết.”
“Làm sao mà ngươi biết chuyện đó chứ? Làm sao ngươi dám nói ra những điều đó.”Vũ nghiến răng nhìn căm thù Tam Diện.
“Tiểu vương đừng trách lầm ta. Ta ngửi thấy được mùi của c·ái c·hết. Ta có thể xem được hồi quang phản chiếu. Ta có thể cảm nhận dc nỗi đau của n·gười c·hết. Ta chỉ có thể làm thế với người đ·ã c·hết.”
“Tiểu vương nếu không tin..”
Tam Diện dùng nguyên khí hóa thành một thước phim, mang theo toàn bộ suy nghĩ trước khi c·hết của Liên phơi bày.
Sự thực tàn nhẫn khó tránh thoát được.
-------------