Chương 6: Kiếm của bác sĩ
Y sư cùng Vũ đi ngang qua một con suối. Nước suối đã đóng băng không còn chảy được. Y sư hỏi:”Thông thường một tu sĩ cho dù là tư chất tầm thường thì kể từ lúc triệu hồi được thiên môn cho tới khi mở được thiên môn cũng không tiêu tốn quá hai năm. Vì đây là cảnh giới dễ dàng nhất, do khoảng cách Thiên môn tới Linh Nhân là tương đối gần.”
Ông lại nói:”Ngoài ra còn phụ thuộc vào khả năng hấp thụ nguyên khí của Thiên Môn nữa. Tuy nhiên con sở hữu cả hai thiên môn và còn là ngũ sắc thiên môn, thế mà lại mất tới ba năm để mở thiên môn.”
“Điều này thì lại nằm ngoài dự đoán của ta.”
Vũ phân trần:”Khi tu luyện con cảm thấy việc hấp thu nguyên khí là cực kỳ dễ dàng. Thế nhưng Linh Nhân lại bất động, đôi khi nó di chuyển nhưng lại không xác định được phương hướng mà đi theo một vòng tròn.”
“Việc vừa rồi vào được thiên môn là nhờ đâu con thực sự không nhớ, mọi thứ như là một giấc mơ vậy.”
Vũ vẫn nắm lấy đóa hoa cúc máu trên tay, nói về người phụ nữ xinh đẹp trong mơ, hắn vẫn tin là nàng chỉ là trong mơ, thực sự không tồn tại, nên không nghĩ rằng nhờ nàng mà hắn vào được thiên môn.
Y sư nói tiếp:”Cũng khó, con là trường hợp hi hữu đầu tiên sở hữu hai cổng, cho nên chằng có kiến thức nào có thể truyền cho con. Chỉ có thể là tự con cảm nhận. Lại nói, thế công pháp Ngũ Diệu Kinh có ổn không?”
Vũ gật đầu:”Rất ổn.”
“Thế thì tốt. Đó là công pháp luyện khí, là làm cho nguyên khí nhiều hơn, nồng đậm hơn, chất lượng hơn, chứ chưa phải cách sử dụng nguyên khí. Con sau này cần tu luyện thêm các loại thần thông, vũ khí, võ thuật. Đầu tiên vẫn là ta truyền cho con nốt thành quả của mình.”
Vũ cúi đầu kính cẩn cảm ơn y sư.
Y sư nói tiếp:”Ta học y thuật trước khi học kiếm thuật, giống như con, nên ta nghĩ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với con. Y thuật phát triển đi tới sự tinh vi, tỉ mỉ. Để được hai chữ tinh vi, thì phải nhỏ, gọn, chính xác. Kiếm đạo cũng vậy, lưỡi kiếm phải thật mỏng, chiêu kiếm phải nhanh, chính xác.”
Y sư tạo ra một lưỡi kiếm bằng nguyên khí phát ra ánh sáng màu xanh. Lưỡi kiếm mỏng như đầu của cây kim. Y sư vung nhẹ kiếm, đem cỏ cây bên đường cắt sạch, vậy mà không hề gây ra một chút tiếng động nào.
Cỏ cây bị cắt đứt quá nhanh, thậm chí còn chẳng kịp đổ xuống mặt đất thì lưỡi kiếm đã thu về tay y sư.
“Kiếm đạo của ta chính là như vậy, không quan trọng uy lực, quan trọng sự tinh vi và chuẩn xác.”
“Ta gọi nó là Lục Y Kiếm. Nếu như con học có thể đổi tên thành Đa Sắc Y Kiếm cũng được, nhưng mà như thế nghe không vang bằng Lục Y.”
Y sư giảng tới đâu, Vũ gật đầu lia lịa tới đó. Cũng không phải là hắn giả bộ mà thực sự đối với hắn quá dễ hiểu, não hắn chỉ cảm thấy dường như minh mẫn và thông suốt hơn tới hai, ba lần trước đây, cái gì cũng nhận biết được, cảm ngộ được, cho dù là tiếng nước suối chảy dưới lớp băng, cho dù là tiếng một ngọn cỏ đổ xuống sau khi bị cắt đứt.
Y sư vừa đi vừa giảng về các đường kinh mạch vận chuyển nguyên khí từ tiểu thế giới ra khắp cơ thể. Đấy là một nền tảng trong việc sử dụng nguyên khí tăng cường cho cơ thể.
Nhưng việc tạo kiếm khí từ các đầu ngón tay nên cũng phải sử dụng các đường kinh mạch này.
Vũ theo sự chỉ dạy của y sư thử tạo ra kiếm khí từ hai đầu ngón tay. Nào ngờ nguyên khí màu ngũ sắc phóng ra cuồn cuộn như xả lũ, qua cả mười đầu ngón tay. Vũ cũng không cách nào kiểm soát. Nguyên khí thoát ra cày trên mặt đất làm cho cỏ cây, đất đá bị đánh cho tan tác.
Vũ cố áp chế nó, nhưng không thành công, đánh phải thu hết nguyên khí lại.
Y sư cười, hiểu rằng đấy là do nguyên khí của Vũ quá nồng đậm và cường đại, càng như vậy, kiểm soát càng khó khăn. Chứ chưa nói tới hình thành lên một thanh kiếm mỏng như lục y kiếm.
Cả hai lúc này mới tăng tốc trở về.
Vũ không luyện khí nữa mà dành phần lớn thời gian luyện kiếm. Dưới sự chỉ dạy riêng của y sư, cảm ngộ về kiếm thuật của hắn đã tăng trưởng rất tốt, chỉ có điều đó là lý thuyết, vào thực hành lại là một chuyện khác.
Vũ dành nhiều thời gian suy nghĩ về lục y kiếm và thử nhiều cách kiểm soát kiếm khí. Đầu tiên hắn trích ra một ít nguyên khí phong ra từ đầu ngón tay trỏ. Cố gắng áp chế nguyên khí tuôn ra ít nhất có thể. Lúc này tia nguyên khí đã mỏng như một cây kim.
Sau đó hắn lại phóng ra một tia nguyên khí mỏng như một cây kim tương tự như vậy xếp ở ngay cạnh tia nguyên khí vừa rồi, cứ làm như vậy tới tia thứ hai chục thì đã hình thành một lưỡi kiếm mỏng như đầu que kim. Cách làm này rất hiệu quả, hắn thử đi thử lại nhiều lần.
Cuối cùng cũng thành công trong việc tạo ra kiếm khí nhỏ như cây kim. Điều này cũng khiến cho y sư sợ xanh mặt, thiên phú của hắn phải nói quá là kinh dị rồi, y sư luyện ra lục y kiếm khi ông ở cảnh giới trường thang đỉnh phong, có thể nói là cách Vũ gần ba bậc, trong thời gian hơn ba năm.
Nay hắn phá kỉ lục chỉ trong vài ngày tìm tòi tự nghiên cứu.
Kiếm khí của Vũ cũng như lời y sư nói, hình thành từ ngũ sắc nguyên khí, cho nên kiếm khí không có màu xanh mà thay vào đó có màu ngũ sắc rất là sinh động.
Hắn ra ngoài sân nhớ lại những chiêu kiếm mà y sư giảng giải, trên hai đầu ngón tay có kiếm khí mà múa.
Vũ múa một đường kiếm còn hơi vụng về, múa đường thứ hai đáng lẽ phải vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, nhưng dáng thi triển của hắn trông như đang dùng đao mà hung hăng bổ xuống chứ không giống như kiếm hoa mĩ.
Kiếm khí mang theo uy lực của nguyên khí nồng đậm, chém vào không khí phát ra những tiếng nổ, chứ theo lý thuyết thì nó đáng lẽ không được phát ra âm thanh gì.
Vậy xem chừng hắn lại rơi vào khó khăn. Việc kiểm soát luồng nguyên khí nồng đậm và chất lượng như vậy thực sự là quá khó khăn. Lại còn phải kiểm soát tới hai chữ tinh vi và tỉ mỉ. Thế khác nào ép vàng cứng vào khuôn mà không cần nung chảy.
Y sư đứng từ xa xem mà thở phào nghĩ rằng cho dù là thiên tài thì vẫn có vấn đề đấy thôi, không cần quá xấu hổ với những người như vậy.
------------------------------