Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 46: Tà Ác

Chương 46: Tà Ác


Chương 46: Tà Ác

Gió từ phương Bắc thổi đến mang theo hương biển mằn mặn.

Lúc này tại một thành trì nhỏ được xây ngay gần biển Bắc Hải đang đối mặt với một nguy cơ lớn chưa từng có từ khi nó được thành lập.

~ Cọt kẹt, cọt kẹt ~

Từng cái đại bác được khắc dày đặc các ký hiệu ma pháp đang được di chuyển vào vị trí ở trên tường thành.

"Các pháo thủ vào vị trí !!"

"BẮN!!!"

~Đoàng~ ~Đoàng~

Từng viên đ·ạ·n pháo bay ra mang theo nhiều loại nguyên tố ma pháp khác nhau nện xuống mặt đất đang bị bao phủ chi chít bởi những những bóng đen kỳ quái và nhỏ bé. Nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy từng bóng đen là những con kiến khổng lồ to cỡ bàn tay người, cả người chúng bao phủ bởi bộ giáp xác đen kịt gai góc.

Dù đ·ạ·n pháo đã bắn nổ rất nhiều, nhưng đàn kiến vẫn liên tục tiến tới ngày càng lại gần tòa thành.

Một nam tử trung niên vóc người cao lớn đeo băng bịt một bên mắt hướng về phía đại quân nói to:

"Cứ thủ thế này không phải là cách. Kỵ binh mau theo ta ra ngoài thành dùng hỏa công chặn lại đàn kiến, các cung tiễn thủ và ma đạo sư yểm hộ chúng ta."

Trung niên nam tử kế đó mang theo một đoàn kỵ binh được trang bị giáp sắt đầy đủ, bọn họ một tay cầm đuốc một tay cầm v·ũ k·hí đã bôi sẵn dầu hắc, sau lưng mang từng bao tải rơm rạ lớn, bọn họ muốn dùng rơm trải ra trên mặt đất rồi dùng lửa đốt nhằm tạo ra một hàng rào lửa chặn đứng đợt tiến công của đàn kiến.

Kết quả liền không làm họ thất vọng. Trước hàng rào lửa đàn kiến đông nghịt liền bị chặn lại. Các cung tiễn thủ và ma đạo sư liên tục sử dụng các công kích từ xa t·ấn c·ông vào các nơi có số lượng kiến tập trung đông. Còn nếu có con kiến nào vượt qua được hàng rào lửa liền bị các kỵ binh dùng v·ũ k·hí g·iết c·hết hoặc bị gót sắt của các chiến mã giẫm c·hết.

Những tưởng chừng chỉ cần có thể thủ vững liền có thể giúp cho bọn chiến thắng thì bỗng một cơn gió mang theo hơi lạnh thấu xương không biết từ đâu thổi tới, khiến cho hàng rào lửa mà bọn họ cực khổ dựng lên bị thổi tắt trong giây lát.

"Khẹc khẹc lũ sâu bọ các ngươi đừng chống cự nữa, hãy mau mau nằm xuống và chịu c·hết như những con sâu bọ đi. Được chọn làm tế phẩm cho Thánh Nữ chính là niềm vinh hạnh lớn lao nhất của các ngươi! Khẹc khẹc khẹc."

Một giọng nói khó nghe như ai đó vừa nghiến răng vừa nói vang vọng khắp chiến trường.

Đàn kiến sau khi không còn bị chặn nữa thì một lần nữa ào lên ồ ạt. Từng kỵ binh, người và ngựa bị những cái càng to lớn của những con kiến xé nát thành từng mảnh, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Từ trong hư không xuất hiện một đàn côn trùng lớn có cánh, tuy nhiên bọn chúng không hề tham gia vào cuộc chiến ở dưới mặt đất với đàn kiến. Mà bọn chúng đang nâng đỡ một cái bảo tọa to lớn được khảm đầy đá quý lấp lánh. Ngồi ở trên bảo tọa là một nữ hài khả ái, đôi mắt nàng to tròn lấp lánh, mái tóc đen dài mượt mà dù còn nhỏ tuổi nhưng nàng lại có phong tình thành thục động lòng người.

Đi kế bên nàng là một con côn trùng lớn, hoặc nói đúng hơn là một con côn trùng hình người, hắn có sáu cái tay sau lưng là cặp cánh côn trùng đang đập với tốc độ cao. Hắn đang nói chuyện gì đó với nữ hài, dù rất khó nghe nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn đang nịnh nọt nữ hài đang lười biếng ngồi trên bảo tọa kia.

"Khẹc khẹc, Thánh Nữ điện hạ nhìn xem, những nhân loại này thật yếu ớt làm sao. Chỉ cần những con Ma Nghĩ hạ đẳng liền có thể dễ dàng g·iết sạch bọn chúng rồi. Trong nay mai nữa thôi chúng thần sẽ thu thập đủ linh hồn của một ức sinh linh để dâng tặng cho ngài ."

Nữ hài điềm nhiên nhìn khung cảnh tàn khốc ở phía dưới mặt đất, những con Ma Nghĩ đã xông vào trong thành tàn sát dân chúng, từ trong thành vang lên từng tiếng kêu khóc thảm thiết.

Bỗng, trong đầu nàng nhớ tới tiếng sấm rung trời năm đó và cả hình bóng cao lớn mà nàng từng ôm vào lòng khi đó.

Nữ hài hơi nhíu mày rồi nói:

"Mau chóng thu thập đủ linh hồn. Tránh vì mấy tên nhân loại này mà chậm trễ thời giờ của ta."

Con côn trùng hình người nghe vậy liền xoắn suýt.

"Úi chà! Thần thật vô ý quá, thời gian của Thánh Nữ chính là vô giá. Thần sẽ mau chóng giải quyết xong việc ở đây thôi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu."

Hắn kế tiếp rít lên từng tiếng cao v·út. Đàn kiến như được nghe hiệu lệnh lập tức đẩy mạnh tiến công, bọn chúng lúc này cũng không tiếp tục "đùa giỡn" với đám nhân loại nữa mà thẳng tay g·iết c·hết. Khung cảnh ở dưới mặt đất như là địa ngục trần gian, tàn chi n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vương vãi khắp nơi, mùi máu tươi tanh tưởi tràn ngập không khí.

Còn nữ hài thì lúc này đang tự giễu ở trong lòng. Từ lúc nào mà nàng trở nên mềm lòng với cái một nam nhân như vậy. Từ Trúc ngây thơ năm đó đã sớm không còn nữa, bây giờ chỉ còn nàng với những toan tính mà nàng đã sắp đặt suốt trăm ngàn năm qua.

Tuy vậy vẫn còn nhân loại không chịu gục ngã trước số phận. Như trung niên nam tử đeo bịt mắt kia, dù chiến giáp của hắn đã vỡ nát, dù toàn thân của hắn là máu tươi nhưng trường kiếm trong tay của hắn vẫn chưa từng dừng lại. Hắn hiên ngang đứng chặn trước cổng thành, dù đàn kiến có đông cỡ nào đi nữa vẫn không thể vượt qua được người đàn ông này mà đi vào từ cổng thành.

Tên người côn trùng thấy vậy liền đưa tay về phía trung niên nam tử mà khẽ vẫy. Từ bàn tay của nó như có một cỗ hấp lực cực mạnh, dù trung niên nam tử đã cố gắng chống đỡ nhưng vẫn bị tên người côn trùng hút vào trong tay và bóp chặt lấy yết hầu.

"Thánh Nữ điện hạ tên nhân loại này khá cứng cáp. Ngài có muốn thần đem hết xương và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của hắn rút ra rồi rửa sạch, sau đó đem hắn làm thảm chùi chân ở Thần Điện không ?"

Nữ hài lạnh lùng nhìn nam tử trung niên:

"Cứ theo ý ngươi mà làm."

"Khẹc khẹc ..."

Còn chưa để con côn trùng hình người nói xong thì không biết từ đâu có hai cột nước áp lực cực mạnh bắn tới chỗ hắn và nữ hài.

Con côn trùng hình người ngay lập tức dùng thân thể che chắn trước mặt nữ hài. Nhưng cũng vô tình buông tay làm rơi nam tử trung niên xuống đất.

Một dòng nước nhẹ nhàng đón được nam tử rồi đem hắn đặt bên cạnh một thân ảnh Hoàng Kim toát ra ánh sáng chói mắt.

Con côn trùng hình người thấy vậy liền nghiến răng ken két.

"Lại là bọn Hoàng Kim Kỵ Sĩ c·h·ó c·hết!!!"

Đứng ở phía xa lúc này là một thanh niên có mái tóc màu lam. Hắn mặc bộ Hoàng Kim chiến giáp đặc trưng của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ. Tay hắn đang cầm một cái bảo bình màu trắng xinh đẹp, hai cột nước cao áp vừa rồi cũng từ cái bình này mà bắn ra.

Hoàng Kim Kỵ Sĩ nhìn nữ hài ngồi trên bảo tọa mà đánh giá:

"Còn nhỏ tuổi mà độc ác như vậy, không hổ là Thánh Nữ của Ma Điện. Nhưng mà ngươi chẳng bằng một góc của Quang Minh Thánh Nữ của chúng ta, ngài ấy vừa dịu dàng vừa thánh khiết. Ngươi chẳng qua chỉ là một con nhãi tập tành bắt trước ngài ấy mà thôi."

Con côn trùng nghe vậy liền cười lạnh hét to:

"Hỡi Ma Binh, Ma Tướng các ngươi đã nghe thấy gì chưa ? Tên Thánh Kỵ Sĩ này dám sỉ nhục Thánh Nữ của chúng ta. Ta hỏi các ngươi bây giờ phải làm gì ?"

Từ trong hư không bắt đầu xuất hiện dày đặc các thân ảnh đen kịt và dữ tợn.

"G·i·ế·t Hắn!"

"Lột Da Hắn!"

"Phân Thây Xẻ Thịt Hắn!"

"Bạo Cúc Hắn!"

Tên Hoàng Kim Thánh Kỵ Sĩ thấy cảnh này liền nhíu mày. Nhưng hắn vẫn cười nói:

"Xem ra các ngươi có vẻ không hoan nghênh ta nhỉ ? Nếu vậy thì cho ta xin được kiếu nhé!!!"

Nói rồi hắn ngay lập tức ôm lấy thân thể tàn tạ của nam tử trung niên rồi bỏ chạy cực nhanh.

Đám Ma Binh, Ma Tướng thấy vậy liền điên cuồng đuổi theo.

Tuy nhiên không biết từ lúc nào từ biển Bắc xuất hiện một cơn s·óng t·hần cao hơn trăm trượng.

Tên Hoàng Kim Kỵ Sĩ liền nhún người nhảy lên đầu ngọn sóng rồi nói:

"Khà khà, đây là quà gặp mặt của ta tặng cho các ngươi, từ từ mà tận hưởng nhé!!!"

Cơn s·óng t·hần theo đó càng ngày dâng càng cao mang theo áp lực cực đại nghiền ép và nhấn chìm tất cả.

...

Qua một lúc lâu con côn trùng hình người đang nâng bảo tọa trên vai bay lơ lửng ở tầng trời cao nhìn về phía Hoàng Kim Kỵ Sĩ vừa bỏ trốn mà căm giận:

" Đám Hoàng Kim Thánh Kỵ Sĩ này kĩ năng chạy trốn luôn là nhất lưu! Hừ!"

Còn nữ hài thì nhìn tòa thành đang bị nhấn chìm dưới mặt nước kia mà im lặng không nói gì.

Chương 46: Tà Ác