Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Đảo Tây (12)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đảo Tây (12)


- Anh ấy đối xử với cậu rất đặc biệt, cậu xem livestream xong sẽ biết ngay.

Cả buổi trưa, Hạ Kỳ đều làm ổ trong phòng, lơ đãng sửa sang lại những đề làm sai.

[Quả nhiên, hẳn là vì không quá quen thuộc trong thế giới thật nhỉ...]

“À đúng rồi, mẹ của cậu bé rất xinh đẹp, hình như mấy ngày hôm trước còn tham gia một buổi tình nguyện cộng đồng ở Tam Á để chăm sóc trẻ tự kỷ, đúng là một người đẹp tốt bụng.”

Hạ Kỳ: [Không sao cả, livestream của cậu rất yên tĩnh, có thể vừa xem vừa làm bài tập, học một mình cũng hơi chán.]

Có vẻ cậu hơi bận rộn.

Ở khu bình luận, các fan đang hăng say trò chuyện.

[Các chị em lầu trên, tui gấp được rồi, mẹ tui còn hỏi sao đang ăn cơm tui lại đột nhiên đi gấp giấy á.]

Màn hình hiển thị đã qua 10 phút...

Hơn nữa, qua một lúc lâu sau cậu mới gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc “Bố Bố gật đầu”.

Cô mím môi, cử động đầu ngón tay chọc vào bé mèo con trên ảnh đại diện của chàng trai.

Cậu chìm đắm vào giấy vẽ từ đầu đến cuối, thậm chí không có bất cứ động tác dư thừa nào.

Cô lập tức gõ chữ:

20 phút, 30 phút...

Nghĩ đến dáng vẻ thường ngày của thiếu niên, mặt Hạ Kỳ đỏ bừng.

Chương 12: Đảo Tây (12)

Hạ Kỳ bấm vào, thấy ngay thiếu niên đang cúi đầu vẽ tranh.

Không chỉ vậy...

Thêm một ngày thôi cũng được...

Trong một thoáng vô thức, cô lại bấm vào đoạn video Doãn Hãn Thần gửi.

Lúc bốn giờ, ba mẹ từ cửa hàng miễn thuế trở về.

Trừ mấy bình luận này ra thì mọi người còn liên tục tặng những món quà nhỏ.

Chỉ khi nhìn ra ngoài từ nơi đó mới có thể thấy được sân bến tàu nhô cao bên tay phải, kéo dài ra tận biển khơi.

Cho nên sau khi cách Internet mới có vẻ xa lạ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ Kỳ gật đầu: “Con mua hết rồi ạ. Mỗi người một cái nam châm dán tủ lạnh từ Đảo Tây và túi phúc Doãn Hãn Thần tặng. Mai Tử thích làm thủ công nên con mua thêm cho cậu ấy một túi ngọc trai.”

[Mai Mai Tử: Anh ấy vừa bất ngờ livestream! @Kỳ Kỳ Tử, mình nhìn thấy chuông gió cậu làm!]

Hình đính kèm là một bức tranh vẽ bằng bút chì màu.

Mẹ vừa sắp xếp lại đồ mới mua vừa lải nhải, đến cuối cùng còn không quên kéo con gái nhà mình vào: “Thật tốt khi Kỳ Kỳ có thể quen biết với người bạn như vậy, quả nhiên đi đúng nơi làm đúng việc thì gặp được đúng người. Mẹ thì không kết bạn được như vậyc ha ha ha.”

[Bạn đã vỗ “Doãn Hãn Thần”]

Hai người trò chuyện không nhiều lắm, chủ yếu là vì mỗi lần Hạ Kỳ gửi tin nhắn, ít nhất hai ba phút sau Doãn Hãn Thần mới trả lời lại.

Hạ Kỳ chớp mắt, hơi siết ngón tay cầm di động... (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ Kỳ nhấp một ngụm trà, bắt đầu tìm cơm hộp ở gần khách sạn.

Có lẽ bên kia đang bận, sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đợi mấy phút vẫn không có tin trả lời.

[Khụ, lần này không phải...][Ếch ộp xấu hổ.jpg]

Hạ Kỳ chợt nhớ ra, dường như Mai Tử đã từng nói Doãn Hãn Thần là học sinh cấp ba, thời gian livestream không cố định lắm, chỉ có thể livestream vào cuối tuần hoặc khi nghỉ đông và nghỉ hè. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Lúc trưa mình đã xem livestream của cậu một lúc...]

Cô nghĩ thầm.

[Hello, vậy mà mọi người lại chạy đi xem gấp giấy khi Thần Đại đang livestream? Có phải gần đây Đại Đại livestream thường xuyên quá nên mọi người mới không trân trọng như vậy?]

Vài tin nhắn chợt hiện lên trong nhóm bạn thân:

[Cả nhà ơi, tui tìm được hướng dẫn gấp giấy rồi này, làm thôi!]

Doãn Hãn Thần: “Sao đấy? Chẳng lẽ cậu lại trượt tay à?”

Cả phòng livestream có vẻ rất ồn ào, đối lập rõ ràng với hình ảnh yên tĩnh của thiếu niên.

Hạ Kỳ lập tức nhận ra đó là nơi cô thường ngồi.

Caption vẫn rất đơn giản, là hai emoji sóng biển.

Cô đặt bút trong tay xuống rồi chạy đến mở cửa.

Con thuyền đi về phương xa, khơi dậy từng cơn sóng dài cuồn cuộn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hạ Kỳ tắt di động, nhai từng muỗng cơm một.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun màu xanh da trời, chỗ ngực trái vẫn in hình bé mèo con đang nằm.

“Chia một ít cho Mai Tử và Nghê Nghê nữa, ăn xong mẹ lại mua thêm cho mấy đứa. Đúng rồi, có mua quà kỷ niệm cho hai cô bé chưa? Vẫn còn thời gian đấy, con muốn đi dạo mua vài thứ cho hai bạn không?”

- Theo kinh nghiệm nhiều năm của mình, chắc chắn cậu ấy có ý gì đó với cậu.

Hạ Kỳ ngồi vào bàn sách, nhìn cuốn vở sửa lại đề sai đang viết một nửa.

Lần đầu tiên cô tự hỏi về vấn đề này.

[Thích mình sao... cậu ấy ư?]

-

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bảo bối, ba mẹ về rồi đây, xem ba mẹ mua gì cho con này! Ten ten ten tèn, là kẹo chocolate!”

Cô gái chậm rãi đưa hai tay lên che mắt.

“Cậu đã vào xem livestream trưa nay à? Mình rất ít khi xem bình luận, không biết cậu ghé qua.”

[Mai Mai Tử: Trông đẹp thật! Không uổng công cậu tháo chiếc vòng cổ trân châu mà mẹ cậu vừa mua, tuy nó chỉ có giá mười đồng một chiếc, ha ha ha! Phòng livestream đang có người hỏi về con bồ câu gấp giấy này, bảo anh ấy đăng hướng dẫn cách làm!]

Làm sao đây...

Sau đó cô nàng còn ném link livestream vào nhóm.

Cô thật sự muốn đạp xe quanh Đảo Tây với Doãn Hãn Thần.

Bên trong xếp đầy những viên chocolate bọc bằng lá vàng, là chocolate Ferrero* Hạ Kỳ thích ăn.

Cây bút màu đen vô thức xoay tròn trên các đầu ngón tay, cô ngẩn người.

Mẹ vừa vào phòng đã lấy ra một hộp quà lớn từ túi mua sắm của mình.

Gọi cơm xong, cô còn đang tự hỏi có nên ôn lại những lỗi sai trên đề thi vừa làm xong không...

Doãn Hãn Thần: “Được rồi, vậy lần sau mình sẽ gọi cậu trên Wechat trước khi livestream nhé? Nhưng mình chỉ livestream vào ngày nghỉ, hiếm khi livestream vào ngày thường.”

Bên ngoài khoang thuyền là một vùng biển bao la.

[Đến lúc đó cậu đừng xóa mình nhé.]

[Mai Mai Tử: Mình biết cách làm, chính mình là người dạy ai đó gấp! Nhưng mình không thể nói a a a! Trăm vuốt cào tim! Hạ Kỳ Kỳ, mình đã trả giá quá nhiều vì cậu!]

Lần này thiếu niên trả lời tin nhắn rất nhanh.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Hạ Kỳ lén lút rời khỏi phòng livestream.

Cô gái giật mình chớp mắt... cuối cùng vẫn không nhịn được ấn mở di động.

Hạ Kỳ nhìn mèo con đang gật đầu trong hộp thoại, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bã...

Đến khi có tiếng gõ cửa và phần cơm cô vừa gọi được giao đến, chàng trai trên màn hình vẫn chưa nói một câu nào.

Vòng bạn bè xuất hiện một dấu chấm đỏ biểu hiện có cập nhật mới, sau khi bấm vào, ở vị trí đầu tiên chính là cập nhật mới của thiếu niên.

Hạ Kỳ đặt điện thoại lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mảnh san hô trên cổ.

Cô gái nhận lấy hộp quà, cong mắt: “Cảm ơn mẹ ạ.”

Sau đó cô thuận tay gọi hai món xào, một mặn một chay, thêm một chén cơm, rồi điền địa chỉ phòng khách sạn.

...

[Không sao đâu, mình cũng không thường xuyên sử dụng di động. Trường học rất nghiêm khắc, yêu cầu tụi mình phải nộp điện thoại. Có đôi khi cả tuần cũng không được dùng.]

Không vui lắm.

-

Giọng thiếu niên vang lên qua loa, ẩn chứa một chút ý cười bất đắc dĩ.

Lời Mai Tử và Nghê Nghê từng nói trước đó lại vang bên tai cô lần nữa:

Từ trước đến nay trong lòng Hạ Kỳ chỉ có học tập, cũng hiếm khi trò chuyện với người khác, nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu cô trả lời người khác chậm như vậy thì chắc chắn là vì cô không muốn trò chuyện với người này lắm.

Phòng livestream rất yên tĩnh, không có âm nhạc, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển bên ngoài và tiếng sột soạt của bút chì màu chà vào giấy.

“Ừm, tốt quá. Doãn Hãn Thần là cậu bé ở tiệm sách kia đúng không? Là người rất tốt... Cả gia đình họ đều cực kỳ tốt bụng và nhiệt tình. Ba con đã add Wechat của ba cậu bé rồi, ngày hôm qua lướt vòng bạn bè của người ta mới biết được ba cậu bé vốn là một họa sĩ, đánh cá chỉ là sở thích cá nhân mà thôi. Lâu lâu mới ra biển một lần thì đúng lúc gặp được ba con, thảo nào trước đó lại bán đồ biển rẻ như vậy. Ba con còn nói là vì cơ thể con trai nhà chú ấy có vấn đề, lời đồn hại c·h·ế·t người mà, đứa nhỏ Thần Thần ngoan biết bao, thật là.”

Doãn Hãn Thần: [Bố Bố nghi hoặc.jpg]

(*) Chocolate Ferrero:

Trên tranh: Một con mèo chân ngắn trắng trẻo mập mạp, bốn cái chân nhỏ chống trên bàn sách ở khoang thuyền, đang ngơ ngác quay đầu nhìn về sau.

Lần này sau khi cô gửi tin nhắn đi, thời gian chờ đợi càng dài hơn một chút.

Mèo Ragdoll béo tròn đang đi tới đi lui trên bàn, thỉnh thoảng phát ra một tiếng “meo” nho nhỏ.

Nếu ở lại Đảo Tây thêm vài ngày nữa thì tốt rồi...

Bút rơi xuống bàn phát ra một tiếng “bộp”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đảo Tây (12)